Khoảng trống
Anh yêu, khi viết những dòng thư này là em đã cởi bỏ được tất cả những phiền muộn trong em, nhưng tình cảm với anh đến khi nào em quên được?
Em đã yêu thầm anh trong những nỗi nhớ khôn nguôi, sự khao khát có được anh đến cháy bỏng nhưng bây giờ thì em đã có và được bên anh như những gì 2 năm em mong ước. Có lẽ như vậy mọi người thầm mừng cho em đã có được tình yêu mình mong mỏi nhưng có ai nào ngờ thời gian em được yêu anh cũng là thời gian cuộc sống của em rơi vào bế tắc.
Anh đến với em vì tình cảm? Không, không phải như thế vì em chưa thấy ai hờ hững và lạnh nhạt như anh. Cả tháng anh chỉ gặp em một lần nhưng lần ấy không pải anh tự nguyện mà tại em năn nỉ quá, nên anh phải qua em thôi, nhắn tin? Anh không bao giờ trả lời điện thoại, không bao giờ nghe, vậy là sao hả anh?
Em muốn chia tay và hỏi ý kiến anh, anh trả lời anh không muốn gì hết? không yêu cũng không muốn rời xa em vậy là sao hả anh? Anh có ích kỷ quá không? Anh đến với em vì lợi dụng? điều này có thể xảy ra vì em đẹp hơn những người con gái anh đã từng yêu. Em cưng chiều và trân trọng anh hơn những người khác, có cần phải như dậykhông anh? Anh không yêu và quan tâm em trân thành đến thế nhưng tình ái thì anh lại nồng nhiệt đến mức em bất ngờ, vậy là sao hả anh? Một tháng anh chỉ gặp em một lần dù rằng hai đứa mình cách xa nhau chưa tới một km, một tuần anh chỉ điện thoại cho em có một lần, nhắn tin còn xa vời quá, chưa bao giờ em dám nghĩ và dám dắt anh đi gặp bạn bè mình hết, nếu thực sự anh đã có người khác thì tại sao anh lại làm em đau khổ như vậy Em rất muốn rời xa anh, nhưng dường như điều đó quá khó với em.
Em đã sống lặng lẽ và thầm lặng chịu đựng những gì anh đã làm với em. Em ở bên cạnh anh cứ nhưng người vô hình, không dám ghen, không dám giận, và không dám đòi hỏi bất kì điều gì. Vậy là tình yêu khi hình ảnh 3 không ngày càng lớn dần giữa hai chúng ta, và khoảng trống cũng hình thành từng ngày!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đâu biết mình là người thứ ba
Chúng mình quen nhau tình cờ như định mệnh. Ngày anh ngỏ lời yêu em, em đã hạnh phúc đến ứa nước mắt, có thể cả thị xã vùng cao này sẽ nổ tung khi em và anh tay trong tay xuống phố.
Một cô bé lọ lem như em lại trở thành người yêu bé nhỏ của anh - chàng hoàng tử Hà Thành, đẹp trai thông minh và lãng tử có thể là chuyện tình đẹp như cổ tích. Rồi ngày qua ngày, em chìm đắm trong niềm tự hào và hạnh phúc vô bờ bến, để rồi đến một ngày khi anh gọi cho em, em đã nghe tiếng nhóc con gọi "bố ơi" nhõng nhẽo và đáng yêu. Em đã giật mình, lẽ nào? Lẽ nào anh đã...
Em băn khoăn và trăn tở mãi, đến một ngày em đã hỏi anh về chuyện đó, anh đã hỏi lại rằng "- Nếu anh đã có gia đình rồi thì em có yêu anh không? - Em yêu anh, yêu hơn cả cuộc sống của mình. Chính vì thế, nếu anh đã có gia đình thì mình nên dừng lại anh ạ. Mình dừng lại đi anh!" Anh im lặng thật lâu và bảo rằng "- Anh chúc mừng em vì chúng mình sẽ được đi tiếp trên con đường hạnh phúc, nghĩa là anh chưa có ai ngoài em bé yêu ạ!" Anh còn nhớ không? Em đã oà khóc vì hạnh phúc! Hạnh phúc cứ thế ngập tràn trong em, trong từng góc nhà, góc phố, trong từng kẽ lá hàng cây của con đường em đi.
Cho đến một ngày, cũng là số điện thoại của anh gọi cho em...nhưng là giọng của phụ nữ giận giữ và đầy trách móc. Anh ơi, em đã trở thành người thứ ba tình cờ như thế đấy. Tất cả vỡ oà, em như tan đi vì bất ngờ và đau khổ. Rồi em cứ sống vật vờ như chiếc bóng, ngày qua ngày em đối diện với từng góc nhà, con phố với nỗi nhớ vô biên và đau đến quặn lòng vì niềm tin bị đổ vỡ... Có thể ngày mai, ngày kia anh sẽ vô tình đọc được những dòng này... và nhớ về em, người con gái cả tin đến ngốc nghếch, để rồi anh đã đưa em về vị trí thứ ba đáng ghét của cuộc đời này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hụt hẫng Đôi mắt buồn lúc nhìn lên, lúc nhìn xuống, rồi quay ngang quay dọc rồi bất chợt nhìn vào xa xăm, một nỗi buồn tưởng chừng như vô vọng. Nó cứ mải miết đi tìm một hình ảnh thân thuộc sưởi ấm tâm hồn nó và một ánh nhìn có những điểm chung để nó không cảm thấy lạc lõng như thế này....