Khoảng trời đã mất
Ngày bé tôi đứng trên mảnh sân bé tí ngắm bầu trời thênh thang, khát khao làm người lớn để hiện thực hóa một trời mơ ước. Tôi giờ đã lớn, ngước nhìn mảng trời nhỏ chen lấn với những bức tường xám trên đầu, tự hỏi năm tháng đã giấu đâu rồi những khoảng trời dấu yêu.
Ảnh minh họa
Khoảng trời ấu thơ trong xanh, êm dịu, trải rộng ngút mắt và cao chín tầng mây. Buổi trưa tôi nằm gối đầu lên chân nội. Nội da diết hát ru cố đưa tôi vào giấc ngủ. Tôi mắt mở thao láo, nhìn ra bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ, mơ ước về những chuyến đi xa, đi bằng máy bay để nhìn rõ màu mây, đưa cả nội đi cùng. Nội tôi chưa từng đi đâu xa quá thị trấn huyện.
Khoảng trời ấu thơ có bảy sắc cầu vòng, trời vừa mưa vừa nắng, tôi vừa khóc vừa cười, lúc chơi đùa, lúc hờn dỗi với mấy anh chị em. Hiên nhà lúc nào cũng chộn rộn tiếng cười nói con trẻ, ba má tôi cười hiền, nội mắng yêu “tụi bây ồn ào quá!”. Khoảng trời ấy có cả màu hoàng hôn rực rỡ, đàn chim bay về tổ, khói chiều lan tỏa, ấm mùi cơm mới sôi, mùi cá kho nhà ai ham vui coi đá banh ngoài bãi để cháy khét. Và tiếng gọi Kem ơi, Xíu ơi, Nấm ơi về ăn cơm, tiếng chuông xe đạp leng keng của đám học trò tan học muộn, tiếng đũa bát xoong chảo đụng nhau loảng choảng từ mọi nhà, tiếng chuông nhà thờ vọng lại từ rất xa… Khung trời thơ dại của tôi cứ thế chìm vào mớ âm thanh rộn ràng, chìm vào sắc đỏ, tím, rồi thăm thẳm đen, chìm vào giấc mơ tôi rất nhiều năm về sau.
Khoảng trời ngày ấy lóng lánh nước những bình minh mưa, tôi nhón chân, xòe tay vươn ra hứng mưa, tròn xoe mắt ngước nhìn khung trời sũng nước. Tôi nhớ tiếng má than thở lúc cọc cạch dắt chiếc xe đạp ra đường “trời mưa mưa hoài mưa hủy, chắc xôi mình lại ế chỏng ế chơ”. Rồi má bươn bả đạp xe đi, chở thùng xôi nặng trĩu giữa cơn mưa nặng hạt. Tôi ước sau này sắm cho má chiếc ô tô để má lái đi…b án xôi, để má khỏi ướt, khỏi lạnh suốt những mùa mưa dài.
Khoảng trời của tôi giờ chật chội, xám ngoét màu khói bụi, màu bê tông. Nội và má tôi đã qua đời, tôi chưa kịp đưa nội đi du lịch bằng máy bay hay mua xe hơi tặng má. Tôi quên thói mơ mộng đêm kê chõng tre ra ngoài sân nằm ngó sao và ước chuyện mai sau. Mai sau tôi làm cô giáo sang châu Phi dạy học, làm bác sỹ cứu mạng người, làm nhà văn, hoặc phi hành gia. Giờ thì “mai sau” đã đến và tôi làm nhân viên ngày náu mình tám tiếng trong văn phòng cao ốc, ô cửa sổ mở ra những khung trời không có mây bay ngang hay đàn chim sải cánh về tổ,chỉ có tiếng còi xe và vun vút những tòa nhà chọc trời thi nhau mọc.
Tôi những chiều tan sở, bận kẹt xe, bận trăn trở áo cơm, công việc, quên ngước nhìn vòm trời phía cao và xa. Nên nhiều khi vô cớ thấy ngột ngạt, buồn bã. Rồi trở về căn gác nhỏ thấy đặt trước cửa chậu mầm non li ti xanh mướt và tờ giấy người ấy nhắn lại “mai em dậy sớm anh qua đèo về quê giỗ má, mình ghé tiệm bánh ngon mua cho ba giỏ bánh ba thích”.
Tôi đem chậu mầm đặt trước cửa sổ, thấy những khoảng trời dấu yêu đã mất như lại trở về trong màu xanh mầm non, trong khung trời bên ngoài ô cửa, có nắng chiều chiếu xiên. Tôi soạn một dòng tin gửi vào số điện thoại thân thuộc “Cám ơn Anh đã mang em về nhà”.
Video đang HOT
Theo VNE
Cái giá của 'tình một đêm'
Đó là khi tôi tình cờ thấy một cái nick khá ấn tượng: "Girl xinh khát tình".
&'Nếu muốn có &'gấu' thì anh phải thay đổi, chứ cứ cưỡi Wave ghẻ, dùng điện thoại cùi bắp, rồi mới buổi đầu đi chơi đã nhằm nhằm đưa con người ta vào nhà nghỉ, thì anh còn ế dài dài'.
Võ Tòng đánh mèo
Em là mối tình đầu của tôi. Tôi quen em từ đêm qua, và quen trên Facebook. Đó là khi tôi tình cờ thấy một cái nick khá ấn tượng: "Girl xinh khát tình". Tôi tò mò kết bạn làm quen rồi trò chuyện. Và cứ như là duyên phận vậy, chúng tôi tỏ ra rất hợp. Chỉ qua vài câu chào hỏi xã giao thôi mà hai đứa đều có cảm giác như đã thuộc về nhau cả thể xác lẫn tâm hồn.
Tâm sự được một lát, em nói muốn nhìn thấy cái mặt tôi và bắt tôi gửi ảnh. Xem ảnh xong, em khen tôi đẹp trai dù là răng hơi dài và hơi nhô ra bên ngoài; em còn khen mắt tôi, dù bị lác nhưng rất có hồn, trong văn vắt và đườm đượm một chút buồn man mác; em còn bảo nếu không có đám mụn bọc, mụn cám, mụn đầu đinh mọc chi chít, linh tinh thì da mặt tôi chắc sẽ rất sáng mịn, không thua gì da Ngọc Trinh.
Tôi hỏi: "Em tuổi Thân phải không?". Em hỏi lại: "Sao anh biết?". Tôi trả lời: "Tại trên avatar thấy em để ảnh con khỉ". Em bảo: "Không phải khỉ đâu! Là em đấy!".
Tôi ngỏ ý rủ em đi chơi. Em đồng ý. Lúc tôi đến đón, dù chỉ bằng Wave ghẻ thôi, nhưng em vẫn cười rất tươi, và chúng tôi đi chơi rất vui. Chứng tỏ em thích tôi không phải vì vật chất mà là vì nhan sắc, vì trí tuệ, và vì vẻ đẹp trong tâm hồn tôi. Đi loanh quanh một hồi, tôi cho xe dừng lại ở đoạn đường vắng vẻ, tối thui, ít người qua lại, hai bên um tùm những bụi lau dại. Tôi vuốt mái tóc em dài bồng bềnh, mềm mại; em gục đầu vào vai tôi êm ái; hai đứa trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, đắm say, cuồng dại... Hôn hít chán chê, tôi quay sang hỏi em bằng giọng tỉ tê:
- Em thích gì nữa không?
- Em thích "sờ nách"!
- Bao nhiêu chỗ thú vị hơn sao không sờ mà lại sờ nách?
- Không phải! Em thích ăn snack, tức là bim bim ấy, snack khoai tây chiên!
Vậy là tôi lại chở em đi mua bim bim. Em ngồi sau tôi, cầm gói "sờ nách" nhai rí rách. Tôi cũng đang muốn ăn, nhưng không phải ăn bim bim mà là ăn thứ khác. Bởi những cái ôm, những nụ hôn khao khát, những va chạm thể xác khi ở đoạn đường đầy lau dại vừa rồi vẫn còn râm rỉ, rừng rực trong tôi, làm tôi rất khó chịu, bí bách. Vậy là tôi đánh liều, loằng ngoằng rồi rẽ luôn vào một nhà nghỉ bên đường. Em thấy vậy thì giãy nảy:
- Đừng anh! Em không muốn.
- Anh yêu em mà! Em không yêu anh sao?
- Có yêu, nhưng em không thích vào chỗ này đâu!
- Tại sao chứ? Giờ những ai yêu nhau đều như thế cả mà.
- Nhưng chỗ này phòng cũ rồi, tường ẩm mốc, hôi hám, khó chịu lắm!
- Vậy qua chỗ kia nhé? - Tôi nói rồi chỉ tay về hướng cái nhà nghỉ có tấm biển to màu xanh đang sáng đèn, cách chỗ chúng tôi không xa.
- Đừng! Phòng chỗ đó điều hòa kém lắm! Nhiều hôm em để 16 độ mà vẫn nóng như lò vi sóng.
Dứt lời, em bảo tôi nổ máy, rồi em chỉ đường cho tôi chạy vòng vòng tới một nhà nghỉ khá sang trọng nơi cuối ngõ. Vừa mở cửa phòng bước vào, chưa kịp cởi quần áo, em đã vồ lấy tôi. Chúng tôi xoắn vào nhau, cuồng dại, khát khao, như cánh đồng cằn khô, nứt nẻ gặp trận mưa rào; như vừa đi ngoài đường nóng nực, về nhà mở tủ lạnh vớ được lon nước giải khát.
Sáng hôm sau tôi ngủ dậy muộn. Điều này cũng dễ hiểu, bởi đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể hòng bù đắp lại sinh lực đã tổn hao sau một đêm làm việc cật lực và gắt gao. Thế nhưng vừa mở mắt ra, tôi đã vùng ngay dậy, bởi không thấy bóng dáng em đâu. Tôi chạy vào nhà tắm, ngó xuống gầm giường cũng không thấy. Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, tôi cuống cuồng kiểm tra lại tư trang. May quá: ví, điện thoại và quần áo vẫn còn nguyên. Không những thế, tôi còn thấy cả một mẩu giấy để trên bàn:
"Anh à! Anh dậy thì qua chỗ 69 Đường Cam chuộc xe, em cắm xe anh ở đó! Thực ra, nếu anh quý cái xe vì nó là vật kỷ niệm hay vì nó có ý nghĩa tinh thần gì đó thì hãy chuộc, còn không thì cũng chẳng nên chuộc làm gì, bởi em sẽ cắm kịch giá, ngang với giá bán. Với số tiền chuộc ấy, anh có thể thừa sức mua được con xe khác có độ nát ngang ngửa với con Wave &'ghẻ' hiện tại của anh. Bình thường em ít khi lấy xe, vì rất dễ bị công an truy ra. Em thích lấy tiền và điện thoại hơn, vì tiện và an toàn. Nhưng tại trong ví anh còn có vài đồng bạc, điện thoại thì cùi bắp, nên...
Mà em khuyên anh thật lòng nhé: Nếu muốn có "gấu" thì anh phải thay đổi, thay đổi rất nhiều, thay đổi toàn diện. Chứ cứ cưỡi Wave ghẻ, dùng điện thoại cùi bắp, rồi mới buổi đầu đi chơi đã nhằm nhằm đưa con người ta vào nhà nghỉ, thì anh còn FA (độc thân) dài dài, và còn phải chuộc xe dài dài, anh ạ! Tạm biệt và chúc anh may mắn".
Theo Blogtamsu
Tôi khát khao tới cuồng nhiệt có được... chồng của bạn Thật sự, nói ra những lời này tôi thấy mình thật đê tiện, bỉ ổi. Tôi đã khiến bản thân mình nhuốm bẩn vì suy nghĩ vô liêm sỉ ấy, yêu chồng bạn. Nhưng tình cảm của con người, cảm xúc của con người vốn là thứ tự nhiên, đôi khi muốn dừng lại cũng không được, nhất là khi ta lại gặp...