Khoảng lặng tái tê
“Gọi ngay cho trưởng phòng sắp xếp người khác đi công tác thay, còn cô không đi đâu hết”
“Gọi ngay cho trưởng phòng sắp xếp người khác đi công tác thay, còn cô không đi đâu hết”. Đẩy chiếc điện thoại về phía vợ, Trung nói như ra lệnh. Thùy còn chưa kịp phản ứng gì, Trung lại thao thao bất tuyệt: “Người ta thu nhập mươi mười lăm triệu một tháng thì đã đành, đằng này lương ba cọc ba đồng, nuôi thân còn chưa đủ mà hết xuống cơ sở lại họp hành, giờ còn đi công tác xa hàng tuần nữa. Chẳng lẽ lại bắt ở nhà trông con…”.
Trước thái độ coi thường của Trung, Thùy cương quyết: “ Đành rằng công việc bảo đảm đời sống vật chất cho mỗi cá nhân song nó không đơn thuần chỉ có vậy mà còn là niềm đam mê, là lý tưởng sống. Anh đừng ích kỷ, chỉ biết coi trọng nghề nghiệp của bản thân, chẳng đếm xỉa tới tâm tư của vợ mình”. Tức tối đập tay xuống bàn, Trung quát lên: “Cô học ở đâu cái thói ương ngạnh, cãi lại chồng vậy? Cơm mà ăn không đủ no thì xem cô có còn mơ mộng hão huyền tới đam mê với chả lý tưởng không?”.
Nỗi buồn chồng gia trưởng, độc đoán của Thùy càng nhân lên gấp bội khi mẹ chồng chứng kiến tất cả sự việc song thay vì đứng ra phân giải ai đúng, ai sai, bà lại lựa lúc chỉ có hai mẹ con nhỏ nhẹ khuyên nàng dâu nên nghe theo sự sắp đặt của chồng cho yên cửa ấm nhà. Bà bảo Trung giống hệt tính cách bố, luôn tự cho mình quyền làm chủ gia đình, vợ con phải có nghĩa vụ phục tùng. Cả cuộc đời sống với ông, bà luôn đặt chữ “nhẫn” lên hàng đầu. Ngay cả khi ấm ức tới mức phải cắn răng kìm nén những giọt nước mắt tủi hờn vào bà cũng không dám làm trái ý chồng. Nếu một trong hai người không biết cư xử, không biết kiềm chế bản thân để hóa giải mâu thuẫn thì rất khó tạo dựng được cuộc sống hạnh phúc…
Video đang HOT
Hạnh phúc đôi lứa chỉ thực sự trọn vẹn khi được xây dựng trên nền tảng của sự bình đẳng và tôn trọng từ hai phía (Ảnh minh họa)
Thùy cảm nhận sự chân thành trong lời khuyên của mẹ chồng. Là người phụ nữ hiền hậu, chất phác, thương con dâu như con gái, bà tâm sự cùng Thủy bằng tất cả sự trải nghiệm và đồng cảm. Tuy nhiên, Thùy không thể đi vào “vết xe đổ” của mẹ chồng bị tư tưởng “trọng nam khinh nữ” chi phối quá nặng nề, đằng đẵng suốt một đời âm thầm sống như cái bóng trong nhà, không làm chủ cuộc sống của bản thân, không dám đấu tranh cho sự đúng, sai…
Thùy đã từng băn khoăn tự hỏi, tại sao mẹ chồng lại nhẫn nhục cam chịu một cách vô điều kiện suốt cả cuộc đời để rồi không chỉ bị chồng coi thường mà ngay cả những đứa con cũng lấn lướt, thiếu tôn trọng mẹ. Chứng kiến Trung và những người con khác nói năng, cư xử, thậm chí là sai khiến mẹ như kẻ ăn người ở, Thùy không khỏi xót xa, thương cảm. Đáp lại câu hỏi của nàng dâu: “Mẹ có thực sự thanh thản và hạnh phúc không khi phải gồng mình lên chỉ vì tâm niệm giữ hòa khí trong gia đình” là tiếng thở dài, ánh mắt trĩu nặng ưu tư của bà và sau đó là khoảng lặng đến tái tê nhức nhối. Thùy chợt hiểu ra sự bình yên trong gia đình nhà chồng thực chất chỉ là vỏ bọc bên ngoài…
Hạnh phúc đôi lứa chỉ thực sự trọn vẹn khi được xây dựng trên nền tảng của sự bình đẳng và tôn trọng từ hai phía. Thùy không đành lòng nhẫn nhục cam chịu để Trung lấn lướt. Nhất định cô sẽ khéo léo, tế nhị tìm cách thức tỉnh chồng dù biết để cảm hóa được một người đầu óc nặng nề thói gia trưởng, độc đoán như Trung không dễ dàng và không thể thực hiện ngay trong một sớm, một chiều.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đoản khúc một tình yêu
Đã nhiều lần trong đời tôi tự hỏi tình yêu là gì mà có sức mạnh lớn đến như vậy, người ta hạnh phúc vì tình yêu nhưng cũng đau khổ vì tình yêu. Trải qua hai mối tình nhưng tôi vẫn không bao giờ có thể hiểu hết được tình yêu là gì, chỉ biết sống, biết trao đi tất cả những yêu thương mà mình có thể mà không một chút căn đo, tính toán.
Tôi yêu như một phản xạ tự nhiên, như là hàng ngày tôi vẫn mỉm cười với cuộc đời. Tôi yêu vì thấy mình hạnh phúc!
Bạn tôi vẫn thường hỏi tôi rằng rốt cuộc thì người ta cần bao nhiêu thời gian để yêu thương và để quên một người. Những lúc như vậy tôi chỉ biết mỉm cười. Có người cần một năm, hai năm để yêu một người. Có người chỉ cần vài ngày, vài tháng hay thậm chí chỉ là từ một cái nhìn đầu tiên. Song song với nó cũng có người chỉ cần vài ngày, vài tháng để quên đi tình yêu đó, nhưng có những người cứ đi , đi mãi mà không vượt qua nổi cuộc tình đã mất đó để rồi ôm ấp mãi trong đời một mối tình xưa...
Khi yêu và chia tay mối tình đầu của mình, tôi đều khóc. Khi yêu, tôi khóc những giọt nước mắt vì hạnh phúc và khi chia tay tôi khóc những giọt nước mắt vì khổ đau. Những giọt nước mắt ấy đã lớn lên cùng tôi, cho tôi sự trưởng thành và giúp tôi hiểu ra cái chân lý tuyệt vời mà ai đó đã từng nói rằng sẽ chẳng bao giờ tồn tại một tình yêu vĩnh cửu giữa cuộc đời này mà những người yêu nhau chỉ có những phút giây vĩnh cửu ở bên nhau.
Tôi đã từng yếu mềm và khóc khi sợ một ngày nào đó cái hạnh phúc hiện tại mà mình đang giữ sẽ rời xa tôi, tôi đã lo lắng và tự hỏi không biết rồi cuộc đời tôi sau đó sẽ ra sao nếu như người tôi yêu thương lại bỏ tôi một lần nữa mà đi. Nhưng có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ quị lụy vì tình yêu, tôi vẫn tin mình là sự kết hợp hoàn hảo giữa yếu đuối và mạnh mẽ.
"Dù sau này chúng ta có đi trên hai con đường khác nhau vì tạo hóa chia rẽ, dù có anh hay không có anh ở bên thì anh vẫn tin em sẽ hạnh phúc. Khi có anh ở bên anh sẽ ôm hôn em, nắm tay em, đút cho em ăn, cầm nước cho em uống và chiều em với tất cả những gì khả năng anh có thể làm được để em vui. Còn khi không có anh ở bên thì em vẫn sẽ đứng vững được trong cuộc đời vì em luôn biết ở một nơi nào đó có một người vẫn luôn nhớ về em. Em yêu nhạc Trịnh, em tôn thờ Trịnh nhưng em đã một lần gặp ông giữa đời thường đâu, đã một lần được nắm chặt đôi bàn tay ấy đâu, vậy mà em vẫn yêu ông, vẫn nhớ về ông, vẫn tìm đến nhạc của ông khi thấy lòng chống chếnh.
Vì vậy nếu em yêu anh, đâu phải lúc nào cũng có anh bên cạnh để ôm, để hôn, để nắm tay mới là yêu mà em hãy nghĩ rằng đã có người yêu em, chiều em, quan tâm đến em. Khi yêu anh, em đã được ôm, được hôn, được nắm tay, được nhìn thấy bằng da bằng thịt, được yêu bằng tất cả tấm lòng, vậy thì tại sao phải đớn đau khi hạnh phúc qua đi. Nó có bao giờ mất đi đâu bởi em vẫn tồn tại mãi trong trái tim anh cơ mà. Hạnh phúc chẳng phải là chúng ta đã có những ngày tháng tươi đẹp bên nhau đó sao, hạnh phúc chẳng phải là chúng ta đã trao cho nhau không chỉ là tình yêu mà còn là tình người nữa đó sao và hạnh phúc chẳng phải là mình vẫn sống mãi trong kí ức của nhau với những điều tốt đẹp và thiêng liêng nhất đó sao. Phải không em?".
Tôi đã nhạt nhòa nước mắt khi đọc những dòng chữ đầy yêu thương ấy của anh, những dòng chữ đã cho tôi một niềm tin, một sức mạnh để tiếp tục sống và yêu thương cho đến suốt chặng đường còn lại. Suy cho cùng thì ai đó cũng đã đúng khi nói rằng: "Chúng ta thường tin rằng mình sẽ bị tổn thương khi chúng ta không nhận được tình yêu. Nhưng đó không phải là điều làm cho chúng ta đau đớn. Nỗi đau của chúng ta chỉ đến khi chúng ta không biết ban tặng tình yêu thương"
Tôi đã yêu và đã được yêu thương, tình yêu ấy dẫu có thế nào thì cũng là một phần đời mà tôi đã đi qua. Những điều đẹp đẽ và yêu thương ấy sẽ luôn nhắc nhở tôi hãy sống tốt như mình đã từng sống và còn nhiều hơn thế nữa .Tôi trân trọng những ngày đã qua và vẫn thích nghĩ rằng mình đã có một kho tàng thật quí báu, giữ cho mình những yêu thương nhất. Đằng sau những giọt nước mắt, những ngày buồn bã và những đêm thao thức tôi đã hiểu rằng người ta không thể lớn lên bằng nỗi buồn và sự ủ rũ.
Tôi đã hiểu rằng trong tình yêu, sự lạc quan là điều dễ làm nhất để thấy mình luôn hạnh phúc. Người ta có thể không có nhau trong đời nhưng hơi ấm tình yêu thương, những vòng tay đã từng bên nhau sẽ còn theo ta mãi mãi vì tình yêu không đơn thuần là thuộc về nhau mà là cái cảm giác ấm áp của mỗi người khi nghĩ về nhau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em chỉ biết giữ anh cho riêng mình Lúc trước vì yêu, em ích kỉ chỉ giữ anh lại cho riêng mình. Giờ em đã hiểu, hạnh phúc là biết buông tay ra khi anh không muốn nắm chặt bàn tay em nữa... Ngày anh ra đi, một buổi chiều mùa thu buồn lạ. Anh ra đi không ngoái lại dù chỉ một lần, em đứng nhìn đến khi thấy anh...