Khoảng cách xa nhất trên thế giới là khi ở bên em nhưng lòng anh lại nghĩ về người khác
Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước, thì nó vẫn luôn là 1000 bước như vậy. Anh không quay lại, em không tiến lên. Nhưng anh thì đi về với tương lai của anh, còn em lại chỉ có thể dõi theo bóng lưng đã từng thuộc về em ấy.
Có bao nhiêu khoảng cách xa nhất trên thế giới này? Có phải nếu em không nói, anh cũng sẽ không bao giờ hiểu được?
Khoảng cách thê lương nhất chính là khoảng cách xa xôi nhất giữa chúng ta. Ban đầu anh và em vốn không hề quen biết nhau, bỗng một hôm chạm mặt, khoảng cách trở nên thật gần. Thế rồi đến một ngày nào đó, chúng mình không còn yêu nhau nữa. Hai người đang ở rất gần nhau, bỗng dưng trở nên xa xôi đến lạ kỳ. Thậm chí còn xa hơn cả trước kia, khi mà chúng mình chưa quen biết nhau.
Em bỗng hiểu ra khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là sống hay chết, mà là khi anh và em đang ở bên nhau, nhưng lòng anh lại nghĩ về người khác.
Khoảng cách đó em không có cách nào kéo gần lại được, bởi luôn có một bóng hình khác xen vào giữa chúng ta. Bóng hình ấy xuất hiện và tồn tại ở đấy tuy không có sự cho phép của em, nhưng lại được anh đồng ý. Anh tình nguyện kéo căng tình yêu của em và anh, để cho người thứ 3 có cơ hội xen vào. Khoảng cách xa xôi ấy có lẽ em không nên níu giữ nữa.
Thế nhưng anh có biết, có một khoảng cách xa nhất trên thế giới nữa không? Đấy không phải là khoảng cách từ Bắc Cực xuống Nam Cực, mà là khi nhìn anh quay lưng rời đi, em lại không dám đưa tay ra chạm vào anh lần cuối. Khoảng cách của chúng ta khi đó chỉ trong một cái giơ tay, nhưng dù em có cố gắng dùng tất cả sức lực của mình thì em cũng không thể kéo anh gần trở lại.
Em bàng hoàng nhận ra mình vẫn còn yêu anh, còn anh lại quá vô tình. Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước, thì nó vẫn luôn là 1000 bước như vậy. Anh không quay lại, em không tiến lên. Nhưng anh thì đi về với tương lai của anh, còn em lại chỉ có thể dõi theo bóng lưng đã từng thuộc về em ấy.
Một năm sau ngày mưa lạnh tê tái ấy, em lại đến quán quen ngày xưa. Em đau lòng thừa nhận em chưa thể quên anh. Nghe một đoạn tình ca, nước mắt em chảy dài sau những nhớ nhung bị kìm nén. Em chợt hiểu rằng, khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là tình yêu đã biến thành quá khứ, mà là khi em vẫn còn ôm ấp nhớ nhung, anh lại đã sớm quên từ lâu rồi.
Video đang HOT
Em yếu hèn quá phải không anh? Người bị phản bội là em, người nói lời chia tay cũng là em, vậy mà giờ đây em vẫn yêu anh nhiều như ngày đầu tiên mình gặp nhau ở nơi này. Đôi bàn tay anh nóng rực, ủ trọn những ngón tay mảnh khảnh đang run lên vì lạnh của em.
Ánh mắt anh thâm tình nhìn em và nói em là người anh yêu nhất. Bờ môi hôn ngọt ngào, nụ cười toả nắng… tất cả những thứ đó giờ không còn thuộc về em nữa, nhưng vì lý do gì em chưa thể buông tay?
Khoảng cách xa xôi này em không dám đối diện, em không muốn mình trở thành người thứ 3 xen vào hạnh phúc anh đang có. Ở nơi này, chắc anh không biết có một người vẫn đang nhớ thương anh.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này chính là không thể nói em nhớ anh, mà phải chôn giấu tâm tư vào tận sâu đáy lòng.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là em yêu anh đến cuồng si mà không thể nói thành lời.
Theo Emdep
Ai là người vô tâm với người yêu, hãy đọc bài viết này khi còn cơ hội!
Đàn ông buồn cười thế đấy, họ cứ mải miết với những cuộc vui, và đam mê với những cám dỗ rồi cho rằng người phụ nữ ở bên cạnh mình sẽ mãi mãi chờ đợi mà không hiểu rằng, người có thể chờ đợi mình vô điều kiện chỉ có mẹ mình...
Lại một lần nữa, tôi được nghe một câu chuyện tình cảm trên bàn rượu. Anh ấy nói, rất chậm:
- Cô ấy dạo này rất khác, anh có nói gì làm gì cô ấy cũng chỉ đáp cho có lệ. Mọi khi anh đi chơi về muộn cô ấy thường bực tức và cáu gắt, đến 12 giờ đêm anh chưa về là cô ấy sẽ gọi rất nhiều. Hoặc khi kiểm tra tin nhắn facebook của anh thấy anh những tin nhắn với những cô gái khác anh chưa kịp xóa, cô ấy sẽ rất giận, sẽ dỗi và khóc. Nhưng gần đây cô ấy không thế nữa, anh nghĩ cô ấy có người khác rồi.
Tôi không nói gì, cứ để anh ấy nói tiếp, vì tôi biết, anh ấy còn rất nhiều điều muốn nói.
- Cô ấy là một cô gái hoạt bát, nói rất nhiều và gần như ở cạnh nhau cô ấy chưa từng ngưng nói, ngay cả khi giận hờn cô ấy cũng phải nói cho bằng hết, nếu không cô ấy sẽ khó chịu và bứt rứt. Nhưng bây giờ cô ấy nói rất ít, nếu anh không chủ động gọi, cô ấy sẽ không gọi cho anh trước, anh về muộn cô ấy cũng chẳng một câu than phiền, thấy anh nhắn tin cô ấy cũng không ngó vào nhìn như mọi lần. Cô ấy trở nên ít nói hơn, tĩnh lặng hơn và anh dần không nhận ra cô ấy nữa.
Lúc này tôi mới nói xen vào:
- Anh nghĩ cô ấy có người khác?.
Anh cười, miệng muốn phủ nhận nhưng có lẽ không tự chủ được mà gật đầu.
Tôi nói:
- Cô ấy từng rất yêu anh, rất thương anh và coi anh như là cả bầu trời của cô ấy. Và đến bây giờ, cô ấy thay đổi, không còn yêu anh như trước, không còn si mê hay điên cuồng và anh nghĩ rằng cô ấy có người khác thì anh sai rồi.
Anh ta tỏ ra không hiểu, tôi lại nói:
- Đàn ông - ích kỷ với người khác và chỉ nghĩ cho mình, còn đàn bà - ích kỷ với bản thân và chỉ giỏi nghĩ cho người khác.
Tôi nói tiếp:
- Tình yêu nó là thế đấy anh ạ, anh phải hiểu, nếu một ngày người phụ nữ yêu anh thay đổi, anh phải nhớ rằng họ đã từng rất cam chịu, rất nhẫn nại và vô cùng vị tha đối với anh. Nếu một ngày nào đấy cô ấy thay đổi, không còn chờ anh đi chơi về mỗi đêm, không còn càu nhàu mỗi lần anh làm sai, hay giận hờn mỗi khi anh phạm lỗi, không phải cô ấy có người khác, hay cô ấy hết yêu anh, mà chỉ đơn giản là cô ấy hết sự nhẫn nại, và đã dùng cạn bao dung, và đến khi cô ấy buông xuôi có nghĩa là khi bản thân đã kiệt sức.
Anh có đứng mãi ở sân bay đợi tàu hỏa được không? Anh có nỗ lực mãi vì một vấn đề không có kết quả hay được phản hồi hay không?
Đàn ông buồn cười thế đấy anh ạ, họ cứ mải miết với những cuộc vui, và đam mê với những cám dỗ rồi cho rằng người phụ nữ ở bên cạnh mình sẽ mãi mãi chờ đợi mà không hiểu rằng, người có thể chờ đợi mình vô điều kiện chỉ có mẹ mình, không phải vợ hay bạn đời. Lúc họ yêu anh, cần anh, anh không trân trọng. Lúc họ mệt mỏi, kiệt sức và buông xuôi thì anh lại tỏ ra thiết tha? Liệu có kịp?
Anh cứ thử là người chờ đợi anh mới biết cảm giác chờ đợi khó chịu đến thế nào. Anh phải là đàn bà thì mới thấu hiểu được rằng đàn bà khi yêu khổ tâm ra sao.
Nếu một ngày người phụ nữ bạn yêu không còn yêu bạn nhiều như trước nữa, bạn hãy nghĩ cô ấy đã từng yêu bạn như thế nào.
Và nếu một ngày người phụ nữ bạn yêu trở nên tĩnh lặng thì đồng nghĩa với việc bạn sắp mất đi cô ấy.
"Đàn ông, ích kỷ với người khác và chỉ nghĩ cho mình. Đàn bà ích kỷ với bản thân và chỉ giỏi nghĩ cho người khác.
Ích kỷ của đàn ông khiến họ mất đi người phụ nữ yêu họ, ích kỷ của đàn bà khiến họ mất đi chính bản thân mình".
Theo Emdep
Đàn ông đáng tôn trọng là phải biết bao dung để quên đi quá khứ của đàn bà Tôi từng có một thời gian yêu một người rất lâu, yêu tới mức không muốn buông tay, cố chấp giữ lấy một chút hy vọng dù nhỏ nhoi. Anh ấy cho tới bây giờ vẫn là người tôi hối tiếc vì đã bỏ lỡ, là người duy nhất tôi từng muốn níu giữ, là người mà bây giờ khi quen ai đó...