Khoảng cách giữa “quen” và “quên”
Sẽ có lúc niềm tin của mình vì ai đó mà đánh mất, thì có làm sao đâu, miễn là đủ bình yên để yêu thương đủ đầy.
Cách đây hơn hai năm em nhận thư của một bạn thính giả gởi về cho chương trình với câu hỏi: “Chia tay nó như thế nào?”. Em nhớ lúc đó mình đã trả lời: “Cảm giác chia tay cũng giống như cảm giác ngồi một mình ngắm nắng tắt sau chiều, chơi vơi và hụt hẫng”. Trả lời vậy thôi chứ thực ra lúc đó em chưa hề có một kinh nghiệm nào cho cái gọi là chia tay ấy…
Hầu hết những kịch bản em viết cho chương trình đều là tâm sự về tình yêu, về chia tay và buông bỏ. Không mấy khi nhận được thư thính giả về tình yêu hạnh phúc. Đau hơn là có lần thư gửi về mà mãi 6 tháng sau cả đội mới ra chương trình mới, bạn thính giả gửi thêm một lá thư cảm ơn và chia sẻ rằng chuyện giờ đã trở thành chuyện cũ, người ta giờ cũng đã ở bên một người mới, bạn nhờ cắt tên của người ta khỏi chương trình để không ảnh hưởng đến cuộc sống của người đó sau này. Em lúc đó không làm chương trình nữa mà thấy buồn lắm. Chắc có lẽ vì vậy mà buồn nó cứ càng thấm dần thấm dần…
Em nhớ có lần em hỏi anh, “Tại sao từ &’quen’ tới &’quên’ chỉ thêm có một dấu mũ mà thấy đau quá!”. Anh bảo: “Phép toán mũ nào chẳng nhiều hơn ban đầu, hai mũ hai bằng bốn, ba mũ hai bằng chín… Khi em &’quen’ em chưa thấy được nỗi đau của mình cho tới lúc nỗi đau được nhân lên khi em &’quên’…”
Những ngày dài, em im lặng, tưởng cuộc đời mình đã bình lặng như mặt hồ. Vậy mà không, mọi thứ quay về trong phút chốc, đạp tan vách ngăn và trở thành một nỗi ám ảnh thường trực. Em nhận ra mình đã khóc tự lúc nào.
Bao nhiêu lâu đó, yêu thương, nước mắt, chịu đựng đều không lấp đầy được khoảng cách. Khoảng cách càng lúc càng dài, càng xa mà người thì càng lúc càng đuối sức… Em đã hỏi bản thân mình trong những lần đứng trước gương, đối diện với bản thân: “Từ khi nào mình suy nghĩ nhiều hơn trước? Từ khi nào mình không cười vui nhiều như trước? Từ khi nào mình quen với cái gọi là nước mắt?”.
Video đang HOT
Em chông chênh, không một điểm tựa. Em bắt đầu hoảng sợ, em sợ mình phải bắt đầu thêm một vài lần nữa, chạm tới rồi buông tay. Em sợ ai đó sẽ thêm một lần làm em đau. M. bảo em “thi thoảng sẽ có lúc niềm tin của mình vì ai đó mà đánh mất, thì cũng có làm sao đâu, miễn là đủ bình yên để yêu thương đủ đầy, miễn là còn tin vào ngày gặp lại”. M. nói, còn em ngồi nghe và mỉm cười…
Những mối quan hệ trong cuộc đời, nhiều khi như những mối thắt dây, khi thắt, ta cố thắt cho chặt, để rồi khi mở, ta hì hụi mãi… có khi phải dùng đến dao kéo mới cắt được. Đương nhiên là đớn đau cho cả hai sợi dây, nhiều khi cứ muốn mọi thứ đơn giản, đừng thắt chặt quá kẻo lại tự làm đau chính mình. Mà nhiều khi, cứ phơi mãi ngoài nắng gió thì dây cũng mục, mối dây đứt, tự buông nhau ra, có khi đầu dây này giữ một phần của đầu dây kia, có khi nắm giữ cả một phần tổn thương. Vậy đó gặp gỡ, nhiều khi là để buộc sợi dây duyên phận lại, mà cũng có những cuộc gặp gỡ là để tháo rời duyên phận.
Kỷ niệm cũ chỉ là một điều bất lực, nhớ đến nó nhiều hay ít thì cũng không thay đổi được điều gì cả. Sự thật phũ phàng vẫn tồn tại và vả vào mặt đôm đốp. Chuyện cũ như cơn bão, mỗi lần đi qua là tàn phá tan hoang… chẳng để lại gì.
Theo VNE
Chồng nhờ bạn thân ân ái với vợ
Và anh đã khéo léo bố trí một kì nghỉ lãng mạn cho vợ bên bờ biển, anh cho tôi say mèm rồi nhờ người bạn thân của anh thực hiện nghĩa vụ của người chồng - là anh đối với tôi.
Khi tôi ngồi viết những dòng này cũng là lúc con trai tôi đã bước sang tuần thai thứ 16. Như bao nhiêu người phụ nữ khác, lẽ ra tôi phải cảm thấy hạnh phúc và tự hào khi sắp được làm mẹ. Nhưng tâm trạng của tôi lúc này thật khác. Tôi băn khoăn, suy nghĩ và đặt ra nhiều câu hỏi cho hạnh phúc gia đình mình.
Tôi và chồng yêu nhau suốt quãng thời gian 4 năm đại học, khi ra trường được 1 năm cả hai đều ổn định công việc rồi mới lấy nhau. Hai bên gia đình chúng tôi kinh tế đều khá nên cuộc sống của chúng tôi cũng khá thoải mái.
Chúng tôi mua một căn chung cư rộng rãi, sang trọng, cuộc sống lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Thế nhưng, cưới nhau 2 rồi 3 năm mà chúng tôi vẫn chẳng có được hạnh phúc làm cha làm mẹ.
Anh đã khéo léo bố trí một kì nghỉ lãng mạn... (Ảnh minh họa.)
Nhiều lần tôi bàn với chồng sang Singapo để thăm khám, làm xét nghiệm hoặc cùng lắm thì thụ tinh nhân tạo. Trong trường hợp xấu nữa thì chúng tôi có thể xin con nuôi... Bởi, trong những lần thăm khám trước, bác sĩ đều cho kết luận hai vợ chồng hết sức bình thường, chỉ là bị áp lực về tâm lí thôi...
Thế nhưng, sự thực không phải thế. Chồng tôi không thể cho tôi một đứa con. Vì quá yêu tôi, vì sợ tôi buồn, vì sợ xấu hổ với bạn bè, vì... trăm nghìn lí do khác nhau theo như anh nói nên anh đã nhờ bác sĩ nói như vậy với tôi.
Và anh đã khéo léo bố trí một kì nghỉ lãng mạn cho vợ bên bờ biển, anh cho tôi say mèm rồi nhờ người bạn thân của anh thực hiện nghĩa vụ của người chồng - là anh đối với tôi.
Sau lần ấy, tôi mang thai. Khỏi phải nói tôi đã sung sướng như thế nào khi biết mình có thai. Cả chồng và hai bên gia đình nữa, ai cũng mừng vui ra mặt, ai cũng chăm sóc tôi từng lí từng tí.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra mà tôi chẳng hề mảy may chuyện cũ của những lần đi khám trước. Cho đến hôm qua, khi dọn dẹp lại bàn làm việc của anh, tôi vô tình phát hiện ra tờ kết quả khám bệnh của anh. Tôi như nổi điên lên tra hỏi anh và anh đã nói cho tôi biết toàn bộ sự thật.
Tôi không thể tin nổi vào tai mình nữa. Tại sao anh có thể hành động như vậy mà không hỏi ý kiến của tôi. Sao anh lại tự nguyện dâng hiến vợ mình cho người đàn ông khác. Anh nói yêu tôi mà sao không tôn trọng tôi? Sau này đứa nhỏ ra đời, tôi biết ăn nói như thế nào với gia đình anh? Nhiều lúc nghĩ tôi chẳng muốn sinh con ra, chỉ sợ nó khổ....
Tôi biết làm gì bây giờ?
Theo VNE
'Yêu gái xấu như cô, nhiều lúc tôi nhục lắm biết không?' Về phòng, sẵn hơi men, anh nói đi nói lại: "Cô muốn yêu tôi thì phải thay đổi. Cô định làm xấu mặt tôi, mặt bố mẹ tôi đến bao giờ? Yêu gai xâu như cô, nhiều lúc tôi nhục lắm cô biết không, nghe người ta chê bai cô, tôi phải vờ như câm điếc". Ngày bác chủ nhà thông báo, khu...