Khóa tình
Khóa tình đã không thể giữ được trái tim chàng ở cạnh tôi nữa.
Khoảnh khắc tuyệt nhất của tôi trong ngày đông, được cà phê sáng với hội “tám”, có đôi lúc bớt tuyệt vời bởi một cô bạn vừa chia tay tình cũ. Mối tình kéo dài bốn năm với bao tháng ngày hò hẹn, ấp ủ chuyện tương lai, hứa thề sẽ yêu mãi mãi. Nhưng chớp mắt là tình đã tan như khói. Giáng sinh năm nay cô bạn chỉ có một mình. Bạn hờn trách chàng kia, hờn trách cuộc đời, tại sao có thể dễ dàng đổi thay đến thế. Đã nói là sẽ yêu mãi mãi cơ mà?
Tôi không rành lắm chuyện của bạn. Nàng vẫn thế, vui thì giấu nhẹm buồn thì khoe ra. Ngày bạn tung tăng bên chàng, chúng tôi đâu hay biết, chỉ thấy bị leo cây quá trời, lỡ hẹn cả giờ chỉ vì không nỡ rời tay chàng kia. Những sáng cà phê lê thê nghe bạn kể tình buồn, tôi chỉ nghĩ, ừ thì, lời hứa ngày nào, người ta không quên nhưng không mang được nữa. Sao bạn cứ ôm lấy chữ “mãi mãi” mà giận hờn. Chữ mãi mãi chỉ mất một giây để thốt ra, bạn muốn chàng phải chứng minh bằng cả cuộc đời ư?
Kì thực, gái trẻ đang yêu cứ thích tin rằng tình này phải là mãi mãi. Để rồi những cây cầu bắc ngang các con sông lớn như Hohenzollernbruck hay Eisernersteg của Đức, Vecchio của Ý, thậm chí cầu Long Biên của Hà Nội cũng lúc lỉu các ổ khóa tình yêu. Liệu chỉ cần cùng nhau mang ổ khóa vào cầu, ném chìa khóa xuống sông, là đời đời kiếp kiếp ta gắn bó…
Ngày sang Pháp du hí “hai mình”, tôi và chàng cũng chuẩn bị sẵn một chiếc khóa đắt tiền (cứ nghĩ tiền nào của ấy, càng đắt càng khó mở) đến cầu Nghệ Thuật (Pont des Arts) ở Paris khóa vào thanh sắt ở thành cầu. Chàng cẩn trọng ném chìa khóa ra thật xa, đến mức không thể nghe thấy tiếng rơi “tõm” của nó vào lòng nước sông. Rồi chàng hôn tôi đắm đuối giữa đất nước lãng mạn bậc nhất thế giới, trên cây cầu tình yêu đã từng là chứng nhân cho bao cặp tình nhân khác. Cứ thử nhìn bộ sưu tập khóa tình đồ sộ người ta gắn trên cầu thì biết. Dám chừng một ngày cầu chẳng may sập xuống, thì nguyên nhân thực sự nằm ở “sức nặng” của những tình yêu kia.
Về Việt Nam, tôi còn sắm cả chiếc khóa cỡ bự màu vàng, giấu chàng ra khóa ở cầu Long Biên. Giờ thì chàng đừng hòng trốn khỏi tay tôi nhé! Bữa đó, gắn xong “keo dính tình yêu” lên cầu, tôi quên béng “nhiệm vụ” ném chìa khóa. Chiếc chìa khóa vẫn nằm trong đáy túi xách. Cũng bởi sau dạo ấy, tôi được chàng tặng một chiếc túi mới nên ít dùng túi kia.
Hãy cứ nói yêu mãi mãi, đừng ngần ngại, khi từ tận đáy lòng bạn muốn thốt lên lời đó (Ảnh minh họa)
Ngọt ngào và gắn kết, mặn nồng và âu yếm nhau thế, vậy mà cuối cùng chúng tôi cũng đường ai nấy đi. Chẳng phải lý do nào to tát. Người ta đến với nhau vì tình thì rời tay nhau khi không còn yêu nữa, đâu lạ. Tôi quay cuồng, đau đớn, níu giữ chàng và hỏi đủ thứ. Chàng chỉ nói vỏn vẹn “Đã đến lúc mình phải xa nhau, em à!”. Chỉ thế thôi. Sự quan tâm của tôi chàng vẫn nhận, nhưng hời hợt đến đau lòng.
Đến giờ cả tôi và chàng đều chưa tìm được tình yêu mới. Nhưng không ai nghĩ đến chuyện quay lại. Mới ngỡ ra, xa nhau chỉ đơn giản bởi hết yêu, chứ đâu vì kẻ thứ ba hay một nhân tố nào kì dị. Khóa tình năm nào vẫn nằm trên cầu tình yêu ở một đất nước xa xôi, nằm trên cả chiếc cầu trong thành phố chúng tôi thương yêu nhau, nằm cả trong tim tôi.
Video đang HOT
Nhưng nó đã không thể giữ được trái tim chàng ở cạnh tôi nữa.
Tình cảm nhạt phai khiến tôi đâm chán chiếc túi chàng tặng, tìm lại chiếc túi cũ, thấy lại chiếc chìa khóa quên chưa vứt. Thế là giữa chiều đầy gió lên cầu, tìm đúng chỗ xưa “đặt gạch gắn keo tình yêu”, mò đúng ổ khóa ấy mà mở. Mất gần cả buổi chiều, cuối cùng tôi cũng tìm được. Rồi chẳng do dự, tính toán, đắn đo hay… quên khuấy, tôi ném cả ổ, cả chìa xuống dòng sông đang chảy.
Tôi kể chuyện mình vào mùa Giáng sinh không phải để khuyên bạn đừng tin vào tình vĩnh cửu bởi nó có tồn tại đấy. Những người được hưởng phép mầu ấy có thể vẫn còn nhau, có thể đã mất nhau, nhưng tình yêu vĩnh cửu ấy vẫn ở trong tim họ, là những kỷ niệm, những khoảnh khắc mà nhớ lại không khỏi mỉm cười hay thổn thức.
Nhưng chẳng phải tình yêu nào cũng có thể khóa lại mãi mãi. Nếu dòng sông tình yêu có vơi cạn, có chuyển dòng, hãy lấy chiếc chìa khóa dự trữ ra, và mở cho những tình yêu bay đi, với tất cả lòng thành, chúc cho nhau may mắn!
Và có đấy, có những tình yêu mới quay trở lại với những người tình cũ. Nhưng đấy là khi họ đã mở khóa lồng cho tình yêu cũ bay đi.
Hãy cứ nói yêu mãi mãi, đừng ngần ngại, khi từ tận đáy lòng bạn muốn thốt lên lời đó. Và hãy yêu như thể bạn sẽ yêu mãi mãi. Có phép mầu nào đến với kẻ không thực tâm cầu nguyện. Trong tất cả những chiếc tất trẻ con treo trước lò sưởi đều có quà Giáng sinh.
Theo 24h
Em tin sẽ có điều kỳ diệu
Biết đâu, sẽ có một điều kỳ diệu nào đấy mang hai ta lại ở gần nhau lần nữa.
- Đã ăn tối chưa? Nhớ đi ngủ sớm nhé!
- Không.
- T ghét bà ghê!
- Tui cũng ghét ông ghê. Ông bị điên...
Đó là cái cách anh quan tâm em, nhưng em chỉ giả vờ như không biết thôi. Ghét đó là lúc em đang rất cảm động, không phải là ghét đâu anh. Là yêu đấy, là thương đấy, là đang rất nhớ đấy...
Anh đã từng nói: "Bà và tui gặp nhau là một cái duyên". Nhưng em ghét hai từ: " duyên số". Nếu đã là duyên số sao không cho em găp anh sớm hơn. Nếu đã là duyên số thì sao cho người ta gặp nhau muộn màng thế này cơ chứ. Làm cho người ta nảy sinh tình cảm rồi bắt họ chia xa.
Trước đây, khi không có anh, cuộc sống của em vẫn rất ổn. Vẫn cười, vẫn khóc, vẫn yêu, vẫn ghét... chỉ là không có cái cảm xúc của sự chờ đợi, của giận hờn vu vơ, của nhớ, của thương... của một trái tim đang loạn nhịp.
Em, một đứa con gái mang nhiều nỗi đau của quá khứ. Mà chắc có lẽ suốt cuộc đời này, không thể thổ lộ cùng ai. Một đứa con gái với vết thương lòng quá lớn. Em chỉ là một cô bé có rất nhiều khuyết điểm hay tự kỉ và bất cần, có một trái tim quá nhiều nỗi đau. Liệu anh có còn bên em?
Gặp anh - một người quan tâm, một người lo lắng, một người làm em cảm thấy thế giới này còn có những điều tốt đẹp đến thế. Trước đây, em- một đứa con gái mất niềm tin, mất hết lòng tin ở mọi người. Nhưng sao em lại tin anh nhỉ. Thật là khó hiểu.
Dù không thể nói ra nhưng em đã quyết định sẽ ở lại, sẽ bên anh cho đến lúc mình không thể bên nhau nữa (Ảnh minh họa)
Biết gì không, đồ ngốc, em thích anh đấy. Chỉ là cứ giả vờ ngu ngơ thế thôi. Cũng không biết tình cảm của anh và em là gì nữa. Hay anh cũng đang lo sợ một điều gì đó giống em?
- Tui sợ gặp bà tui hết yêu ai quá.
- Tui cản trở ông yêu ai hả? Hay là bây giờ ông đang không tỉnh táo nên nói xàm nói bậy.
Thật ra em biết anh đang lo sợ điều gì. Chỉ là em không muốn nghĩ đến một ngày kia không có anh. Nhưng mà, anh đừng nói thế. Có ai dám chắc mình sẽ không yêu ai lần nữa. Rồi anh sẽ lại yêu. Biết đâu lại nhanh và nhiều hơn anh nghĩ.
Ừ, thì biết trước sẽ chia xa rồi. 94 ngày. Giờ chỉ còn chưa tới 2 tháng nữa, là em, là anh... sẽ xa nhau. Mà chắc có lẽ, không biết lúc nào gặp lại. Chỉ nghĩ đến đó thôi, nước mắt cứ chực trào, tim em thắt lại. Không hiểu tình cảm của em là gì nữa. Chỉ biết đứng trước anh, tim em loạn nhịp. Gặp anh, em từ một con bé mạnh mẽ, một vẻ ngoài sắt đá. Giờ đây chỉ muốn dựa dẫm, muốn được quan tâm, cảm thấy mình sao quá yếu đuối.
Anh đã từng nói: "Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, bà cứ hay nghĩ linh tinh, được ngày nào hay ngày đó".
Ừ thì biết là sống cho hiện tại nhưng mà em lại sợ. Anh có hiểu được cảm giác lúc này của em không? Hai luồng suy nghĩ cứ bám riết lấy em. Sợ sẽ yêu anh nhiều quá rồi đến một ngày khi không có anh bên em chắc mình sẽ khó vượt qua được nỗi nhớ quá lớn kia. Sợ nếu lúc này em bỏ đi, sẽ cố quên anh. Bỏ đi vì em sợ sẽ yêu anh quá nhiều thì em sẽ mất anh. Sợ nhiều, rất nhiều thứ.
Anh này, bây giờ thì em thích anh rồi. Dù không thể nói ra nhưng em đã quyết định sẽ ở lại, sẽ bên anh cho đến lúc mình không thể bên nhau nữa.
Cũng không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra. Biết đâu, sẽ có một điều kỳ diệu nào đấy mang hai ta lại ở gần nhau lần nữa. Em tin.
Theo 24h
Mối quan hệ không rõ ràng Chẳng ai trong chúng ta lí giải rõ ràng được cuối cùng sợi dây níu giữ hai ta là gì? Em gặp anh và yêu anh vào những ngày cuối đông đầu xuân, khi cái lạnh se se còn mang hơi ẩm của mùa đông hòa cùng cái ấm nhẹ của mùa xuân tạo nên không gian dịu ngọt của thời khắc giao...