Khó xử khi sếp vay tiền hoài mà không trả
Vừa mở miệng nhắc đến khoản vay thì chi sẵng giọng: “cái vị trí của em tốn hàng trăm triệu cũng chẳng vào được. Em thế là quá hên, quá may mắn đấy nhé, đừng có mà đòi hỏi gì nữa”. Tôi cảm thấy rất ức chế…
Làm ở một công ty tư nhân với trình độ chuyên môn khá và quan hệ đồng nghiệp tốt, các sếp cũng rất quý và tạo điều kiện cho tôi. Mọi chuyện cũng chẳng có gì để phàn nàn nếu sếp không cố tình quên đi món tiền vay của tôi.
Sếp của tôi gần 40 tuổi, tính tình tương đối thoải mái, sởi lởi và rất hòa đồng với nhân viên. Tuy ít tuổi hơn chị nhưng từ khi chuyển về phòng làm việc dưới sự quản lý của sếp, tôi cũng gần gũi và thường xuyên đi cùng chị từ mua sắm, đi chơi thậm chí mọi công việc của gia đình chị cần tôi giúp tôi luôn có mặt.
Bình thường, sếp vẫn rất ưu ái cho tôi từ những việc nhỏ nhất. Khi người khác làm sai, sếp có thể quát mắng hoặc yêu cầu nhân sự kiểm điểm, trừ lương nhưng với tôi, mọi lỗi lớn nhỏ đều được bỏ qua một cách dễ dàng. Chỉ với vài câu bao biện sơ sài, sếp sẵn sàng đứng ra che chở cho tôi trước búa rìu dư luận. Dù không ít ý kiến bàn tán nhưng khi sếp quyết thì cả phòng cũng không ai chống được.
Cách đây 1 năm, phó phòng nghỉ việc, cái vị trí ấy chỉ khuyết một vài ngày là mọi người đã náo nức hẳn lên. Cả công ty to đùng, phòng Marketing của tôi cũng đến gần chục người chứ chẳng ít. Người trẻ có, người lớn tuổi, thâm niên đủ cả. Mọi người đoán già đoán non, sếp sẽ đề bạt một trong số những người đã gắn bó với công ty lâu năm, có nhiều kinh nghiệm nhất với ban Giám đốc để giữ vị trí phó phòng. Còn tôi thì hầu như chẳng ai nghĩ tới, bởi đơn giản, tôi cũng mới vào công ty được 2 năm, nếu so với những bậc “cao nhân” ở đây thì còn kém lắm. Nhưng tôi cũng gạn gạn gợi ý với sếp, tôi muốn vị trí đó liệu có được không nhỉ.
Video đang HOT
Một tuần sau, tôi có quyết định bổ nhiệm phó phòng Marketing. Cái tin này không những mọi người sock mà chính bản thân tôi rất ngỡ ngàng. Tôi lại càng tin tưởng và sùng bái sếp hơn. Không những thế, chị còn bảo vệ, phân tích điểm mạnh, ca ngợi năng lực của tôi trước cả phòng để mọi người không dị nghị vị trí của tôi.
Thế là tôi yên vị ở chức phó phòng marketing khi tuổi đời mới 28. Tôi rất vui và tự hào đồng thời luôn tâm niệm và biết ơn sếp. Tình cảm chị em của chúng tôi khăng khít hơn. Sếp không còn giữ ý, khách sáo gì với tôi và xem tôi như người nhà. Chị rất hay vay tiền tôi, lúc thì vài triệu, lúc thì dăm bảy trăm đi có việc. Những lần dăm trăm đến vài triệu ấy sếp thường vay trong tình huống khẩn cấp như quên chìa khóa phòng, vội đi không cầm tiền… Và lạ lùng là các khoản vay này sếp không bao giờ nhớ để trả. Những khoản vay lặt vặt này tính ra cũng gần chục triệu đồng. Cách đây 3 tháng khi chị vay tôi 20 triệu để đổi chiếc ti vi to hơn cho hợp với phòng khách nhà mới của gia đình. Tôi rất e ngại cả nể vì nói gì thì nói, chị là sếp của tôi, về cương vị tuổi tác, về nghề nghiệp thì chị ấy đều ở trên cao, với lại tôi cũng mang ơn chị ấy nhiều nên tôi rất khó khăn để mở miệng đòi tiền.
Tuần trước sếp nói, xe của chị bị hỏng, cho chị vay tạm 5 triệu để sửa, 3 ngày chị trả. Vì cả nể và cũng chẳng còn cách nào để từ chối khi tôi vừa lấy lương tôi lại đưa tiền cho chị vay. Hôm qua, mẹ tôi ở quê gọi điện lên nói, mẹ lo đám cưới cho anh trai, có tiền cho mẹ mượn 1 ít. Nhưng tôi làm gì có nhiều tiền đâu. Đánh liều tôi sang phòng chị hỏi.
Rất tế nhị, gợi ý nhưng chị cứ làm như không biết, tảng lờ việc khác. Tôi vừa mở miệng nhắc đến khoản vay mua ti vi thì sếp sẵng giọng: “Cái vị trí của em tốn hàng trăm triệu cũng chẳng vào được. Em thế là quá hên, quá may mắn đấy nhé, đừng có mà đòi hỏi gì nữa”. Tôi cảm thấy rất ức chế. Tôi nói: “Nếu vị trí phó phòng của em mà phải đổi bằng tiền thì sếp nên nói thẳng với em để em lo liệu chứ chị vay tiền hoài mà không chịu trả cho em thì em biết lấy gì lo liệu gia đình”. Sếp đập bàn quát to và đuổi tôi ra ngoài kèm theo lời đe dọa: “Muốn lấy lại tiền cũng được nhưng cô cứ chuẩn bị tinh thần trả lại vị trí phó phòng cho tôi”.Thực sự tôi cảm thấy chán nản và cay đắng, không biết phải cư xử như thế nào cho phải phép. Tôi vừa mất tiền lại vừa phải mang ơn huệ, giờ lại làm sếp không bằng lòng. Tôi không biết tính sao đây.
Theo Emdep
Bị sếp gạ tình nhưng tôi không dám bỏ việc
Từ những cử chỉ ân cần và quan tâm trên mức bình thường, dần dần anh ta tỏ rõ thái độ săn đón và buông lời tán tỉnh. Ánh mắt khiến người đối diện có cảm giác đang "soi thấu qua mấy lớp vải" làm tôi ghê tởm.
Nhìn bề ngoài, sếp tôi hiện tại có thể nói là mẫu đàn ông lý tưởng. Là một doanh nhân thành đạt với ngoại hình cuốn hút, không ít cô gái khó có thể rời mắt khỏi anh.
Tốt nghiệp đại học với bằng khá, hồ sơ xin việc của tôi cũng không được hoành tráng cho lắm. Để có kinh nghiệm, thời gian đầu tôi chấp nhận làm việc không lương cho một vài công ty truyền thông. Sau một thời gian trải nghiệm, tôi tìm được công việc tạm gọi là ổn định với mức lương tương đối. Không hiểu do không thể hòa đồng với đồng nghiệp hay lý do gì, nhưng trong quá trình làm việc chúng tôi phối hợp không ăn ý với nhau. Gắn bó với công ty một năm, tôi quyết định xin nghỉ.
Sau 1 tháng lao đao tìm việc, tôi đươc nhân vao lam thư ky tổng giám đốc cho môt công ty nội thất. Thú thật tôi cũng khá bất ngờ khi trúng tuyển vào vị trí này, vì mức lương và thưởng thật sự ngoài sức tưởng tượng. Ở môi trường mới, lịch làm việc của tôi dày đặc. Những buổi tiệc tùng cùng sếp tôi đều phải tham gia, bất kể lúc nào.
Thời gian đầu, tôi rất hài lòng với công việc này vì một phần tôi làm được việc nên sếp khá ưu ái. Những hợp đồng với đối tác quan trọng dường như không thể thiếu sự góp mặt của tôi. Sự nghiệp phát triển cũng là lúc tôi bắt đầu nghe những lời bàn ra tán vào của đồng nghiệp. Họ nói tôi leo lên vị trí này không bằng năng lực mà dùng "vốn tự có".
Thực ra, họ nói cũng không sai. Ngay từ đầu, trực giác mách bảo rằng trong mắt sếp tôi không giống nhân viên bình thường. Ánh mắt anh khiến tôi có cảm giác như anh phải "soi thấu vài lớp áo". Tôi ngầm hiểu điều đó nhưng vẫn âm thầm chiụ đựng.
Thời trang công sở của tôi cũng được sếp "đặc biệt quan tâm". Thay vì bộ đồng phục gò bó, sếp bắt tôi phải diện những chiếc váy ngắn bó sát với lý do: "Em là thư ký, thường xuyên cùng anh đi gặp đối tác thì phải ăn mặc sao cho hút mắt. Vừa đẹp mặt cho em, vừa có ích cho công ty. Vẹn cả đôi đường".
Những lời thuyết phục đó của sếp có vẻ hợp lý nên tôi vui vẻ nghe theo. Nhưng có lẽ vì thế, anh nghĩ tôi bật đèn xanh nên bắt đầu tỏ rõ thái độ. Từ những cử chỉ quan tâm bình thường, anh bắt đầu buông những lời tán tỉnh khiến tôi phát kinh tởm. Vì là thư ký nên bàn làm việc của tôi được bố trí ngay trong phòng sếp. Có hôm nghỉ trưa, đang lơ mơ ngủ thì tôi bỗng giật mình khi thấy sếp lân la đặt tay lên đùi mình. Tôi đứng bật dậy thì anh giải thích: "Tôi chỉ định đắp cho em cái áo, làm gì mà em nhảy dựng lên thế".
Sau lần đó, tôi bắt đầu cảnh giác hơn nhưng ngược lại anh tấn công phủ đầu tới tấp. Anh liên tục gửi những tin nhắn với nội dung không liên quan đến công việc. Thậm chí có lần, anh gửi một email với nội dung tán tỉnh kèm theo tấm ảnh hết sức nhạy cảm. Thấy tôi có vẻ không hợp tác, anh vội vàng biện minh là "gửi nhầm cho bà xã ở nhà".
Làm việc với lãnh đạo có máu "yêu râu xanh", tôi không biết phải làm gì khi rơi vào những tình huống nguy hiểm. Mối quan hệ tình ngay lý gian này khiến tôi cảm thấy bất an vô cùng. Đỉnh điểm là một lần đi gặp đối tác, sếp hơi quá chén và bất ngờ ôm chặt tôi để hôn. Tôi càng cố đẩy ra thì anh càng ghì chặt.
Sau những gì xảy ra hôm ấy, tôi sợ phải đối diện với sếp. Chưa khỏi bàng hoàng, sếp đã gặp riêng tôi và trắng trợn nói: "Nếu em chấp nhận làm nhân tình bí mật của anh, em sẽ có tất cả. Anh sẽ mua cho em căn hộ cao cấp mà có làm cả đời em cũng không mua nổi. Tiền lương của em cũng sẽ tăng lên con số khó tưởng tượng. Tôi cho em ba ngày suy nghĩ. Đến với tôi, em chỉ có được mà không phải mất gì".
Từ lâu tôi đã phần nào hiểu được ý đồ của sếp nhưng vẫn cố lờ đi vì muốn yên ổn làm việc. Khi nghe những lời gạ gẫm từ chính anh, tôi vẫn thấy choáng váng. Tất nhiên tôi không bao giờ bán rẻ nhân phẩm để đổi lấy lợi ích, huống hồ anh là người đã có gia đình. Nhưng tôi sẽ phải làm gì để giải quyết vấn đề một cách thông mình nhất. Không thỏa hiệp, chắc chắn tôi sẽ mất việc. Nhưng nó không hẳn là vấn đề lớn bởi tôi lo sợ rằng với một mối quan hệ rộng, liệu anh có để yên cho tôi tìm công việc mới hay không. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Emdep
Bài học từ sự khó tính của sếp Sếp cũ của tôi nổi tiếng khó tính, hay để ý, nói móc nhân viên, nhiều khi khiến nhân viên xấu hổ. Nghe tin sếp chuyển đi nơi khác, nhân viên công ty tôi vui ra mặt.. Đó là những ngày tôi mới vào công ty, khi ấy tôi vừa ra trường, kinh nghiệm bằng không và kiến thức chỉ có trên sách...