Khổ vì vợ nghiện mua sắm
Nếu ai hỏi tôi trên đời này tôi sợ nhất điều gì, tôi có thể nói ngay rằng, tôi sợ nhất là thói nghiện mua sắm của vợ.
Hôm nhà có việc, gọi vợ về sớm còn chuẩn bị cơm nước, một mình bà nội không làm kịp, vợ vâng vâng dạ dạ rồi bảo đang về. (ảnh minh họa)
Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, từ hồi lớn đến giờ, tán cũng vài chục cô, cũng yêu 5-7 cô chính thức về ra mắt mới cưới vợ, tôi chưa thấy cô nào như vợ mình. Tôi chọn vợ tưởng là an toàn nhưng không ngờ, tôi lại gánh phải cái nợ, nợ đời…
Khi yêu nhau, cũng biết vợ là người hay mua sắm. Nhưng khi đó chỉ là yêu, lại nghĩ, yêu nên nàng diện cũng chẳng là gì. Yêu thì phải ăn mặc cho đẹp, yêu thì phải cố gắng mà khiến người yêu mê mẩn. Tôi cũng hay chiều nàng, mua đồ cho nàng. Nào ngờ, vợ tôi bản tính không đổi. Khi làm vợ làm chồng, vợ tôi cũng vẫn giữ nguyên phẩm chất, không hề thay lòng.
Vợ thích mua sắm đến kì lạ. Chỉ cần là ở đâu có quần áo đẹp thì dù mua gió, bão bùng, vợ cũng tới tận nơi xem. Chỉ cần là món đồ vợ thích thì dù có vay tiền cũng phải mua bằng được. Có hôm, vợ bảo tôi là em muốn mua áo khoác. Và khi tôi chọn cho vợ một chiếc cực kì ưng ý, vợ hài lòng. Ngày hôm sau, tôi thấy vợ xách về hai túi đồ là hai cái áo khoác khác. Tôi hỏi sao lại mua nhiều thế trong khi hôm qua đã mua rồi. Vợ cười bảo &’mua rồi thì mua thêm, cái này đẹp hơn cái hôm qua, em lại thích hơn rồi’. Tôi hỏi tiền đâu thì vợ cau có mặt mày, khó chịu, ra giọng tôi ki bo, tính toán với vợ.
Hôm trước, vợ vừa nói hết tiền, bảo tôi đưa 1 triệu để mừng cưới. Tôi đương nhiên đưa. Tối, vợ xách về một túi đồ bảo cái gì, vợ bảo váy. Tôi chết ngất. Hết tiền sao mua váy. Vợ lại cười, tiệc tất niên, không có gì mặc thì thua kém chị em à. Tôi đành ngoảnh mặt đi không nói gì, buồn lòng vì vợ.
Tiền lương hàng tháng, vợ cầm tiêu hết còn xin thêm chồng. Tôi vốn không muốn quản chi tiêu của vợ, để cho vợ tự do với tiền mình kiếm được. Nhưng cách tiêu pha của vợ khiến tôi cảm thấy bất lực. Thật sự, tôi chán nản vì vợ nghiện mua sắm .
Video đang HOT
Trong nhà tôi, phải dành riêng một tầng để vợ đựng giàu dép. Quần áo của vợ chất đầy tủ. Tôi phải mua thêm một cái tủ vải, rốt cuộc, tôi chỉ đựng hết có 1 ngăn. Ngăn còn lại vợ tôi dùng nốt.
Nay mua bộ này đẹp, mai thấy bộ khác đẹp hơn lại mua. Tiêu tiền không tiếc tay. Tôi bảo không cho tiền vợ nữa nhưng không cho thì vợ lại càu nhàu, cãi nhau cũng mệt. Vợ còn làm khổ nhục kế, nói rằng, vợ không đẹp thì chồng cũng mất mặt. Vợ vất vả bao năm rồi, sinh con đẻ cái cho chồng rồi bây giờ, chồng không cho vợ làm đẹp thì vợ biết làm gì. Làm đẹp thì thiên hạ khen ngợi chồng chiều vợ. Không đẹp thì lôi thôi cho thiên hạ chê cười. Tôi cứng họng, không nói được gì vì vợ quá là cao thủ.
Hôm nhà có việc, gọi vợ về sớm còn chuẩn bị cơm nước, một mình bà nội không làm kịp, vợ vâng vâng dạ dạ rồi bảo đang về. Thế mà, đợi hơn 1 tiếng sau không thấy vợ đâu. Gọi điện liên tục vợ cũng không nghe máy. Tôi còn lo vợ có chuyện gì nên cứ đứng ngồi không yên. Nào ngờ, lúc về, vợ xách một túi hàng hiệu, bảo cái gì thì vợ bảo quần áo. Tôi quát ầm nhà, định tát vợ thì vợ vênh mặt lên thách thức tôi. Có mẹ ở đó, tôi không muốn gây sự. Tôi hỏi tại sao làm vậy, vợ bảo, không mua thì mai hết, nay giảm giá toàn là hàng đẹp, tội gì không vơ.
Nghe vợ nói thế, tôi ái ngại với mẹ mình nhưng biết làm sao đây. Chỉ có vậy, tôi lấy rồi thì phải chấp nhận thói nghiện mua sắm của vợ chứ biết như thế nào nữa.
Thật sự tôi chán lắm rồi! Tôi chẳng thiết nói nữa, liệu vợ chồng có tan vỡ vì thói nghiện mua sắm của vợ hay không?
Theo Eva
Anh xong rồi thì ra ngoài để tôi kéo khóa váy cho cô ấy!
Anh lặng lẽ đứng đó, không nói gì chờ họ xong việc. Chị luống cuống đến mức không thể kéo nổi khóa váy của mình lên.
Anh thừa nhận rằng gần một năm nay anh mải mê làm ăn, chẳng còn quan tâm để ý đến những cảm xúc, suy nghĩ và chia sẻ với vợ. Cứ nghĩ mình chỉ cần kiếm được nhiều tiền là đủ để rồi đẩy chị vào cảnh cô quạnh, một mình. Nửa đêm, điện thoại anh đầy ắp cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn của chị. Chị hỏi anh đang ở đâu, đang làm gì. Anh thường bỏ qua để rồi sáng sớm về nhà, nhìn giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt chị mà đau xót trong lòng.
Thế rồi chị ngoại tình . Chị cắm lên đầu anh một chiếc sừng to tướng. Điều mà anh dù có nằm mơ cũng không bao giờ có thể nghĩ tới. Chị ngoại tình với một người đàn ông dù chị không yêu nhưng lại cho chị những phút giây khoái cảm và an ủi chị những đêm tối giá lạnh, điều mà người chồng như anh quá vô tâm để hiểu.
Đầu anh muốn nổ tung vì những day dứt, giằng xé và đấu tranh nội tâm. Trái tim anh muốn tha thứ cho vợ, muốn cùng chị xây dựng lại từ đầu, vì anh còn yêu chị rất nhiều. Thế nhưng lý trí và nhất là lòng tự trọng của anh thì bị tổn thương một vết lớn. Anh muốn chị phải chịu đựng nỗi đau anh đang phải chịu, đánh mắng chị cho hả giận. Và thậm chí anh còn nghĩ đến việc mình cũng ngoại tình để trả thù chị.
Chị ngoại tình với một người đàn ông dù chị không yêu nhưng lại cho chị những phút giây khoái cảm và an ủi chị những đêm tối giá lạnh (ảnh minh họa)
Nhưng anh không làm được. Không ai muốn gia đình mình tan vỡ, dù là đàn ông hay đàn bà, dù là người phản bội hay người bị phản bội. Không ai muốn con cái mình sống trong gia đình bố một nơi mẹ một nẻo. Con gái của anh chị chính là sợi dây ràng buộc vĩnh viễn giữa hai người, là cơ hội để anh và chị xây dựng lại gia đình một cách vững chắc.
Vậy nên khi anh quyết định đẩy cánh cửa căn phòng nhà nghỉ đó và bước vào, anh đã có quyết định cho cuộc hôn nhân này.
Chị và người đàn ông kia tái mét mặt khi thấy anh. Họ vội vàng vơ lấy quần áo bên cạnh và mặc vào. Anh lặng lẽ đứng đó, không nói gì chờ họ xong việc. Chị luống cuống đến mức không thể kéo nổi khóa váy của mình lên. Người đàn ông kia nhìn chị rồi lén nhìn anh. Anh lên tiếng:
- Anh xong rồi thì ra ngoài để tôi kéo khóa váy cho cô ấy!
Người đàn ông đó vội vàng chạy ra còn chị thì ngã khuỵu xuống, nước mắt tuôn rơi. Anh nhẹ nhàng đến bên ôm lấy chị, thì thầm:
- Về nhà thôi em, con đang chờ.
Không ai muốn gia đình mình tan vỡ, dù là đàn ông hay đàn bà, dù là người phản bội hay người bị phản bội (ảnh minh họa)
Không có hạnh phúc nào mà lại không phải hy sinh. Anh hy sinh lòng tự trọng và sĩ diện của mình để đổi lại một gia đình yên ấm.
Qua đêm nay, sáng mai về anh sẽ nói với vợ rằng anh yêu chị không điều kiện và sẵn sàng tha thứ cho chị. Chỉ cần chị còn tha thiết với gia đình, anh sẽ nguyện quên đi tất cả, đón nhận chị trở về.
Biết rằng quên là rất khó, nhưng anh sẽ cố, cố hết sức. Cho vợ một cơ hội cũng chính là cho mình một cơ hội. Thời gian sẽ là phương thuốc mầu nhiệm mà chúng ta có thể cùng nhau sửa chữa lỗi lầm.
Theo Blogtamsu
Một mình thật yên bình... rí nhớ con người thật là một thứ kỳ lạ, cứ quên những gì muốn nhớ và lại khắc mãi những chuyện muốn quên. Khi mà bản thân ta ngỡ là đã quên thì nỗi nhớ cứ chứng minh là ta chưa từng một lần đúng. Thành phố này không rộng lắm nhưng cũng đủ để những kẻ kém duyên chẳng thấy được...