Khổ vì sếp là gái ế
Thiên hạ thường nói “giặc Ngô không bằng bà cô bên bên chồng” dù không sai nhưng tôi thấy còn chưa bằng “mấy bà cô ế”!
Bởi một khi đã ế vì bất cứ lý do gì các cô các chị đều sinh những tật rất khó chịu, hiếm lắm mới có người “bình thường” mà sống. Mặc dù thông cảm cho họ trong việc căng thẳng tâm lý khi không có người bạn đời để chia sẻ hay mang tâm trạng “ế chỏng ế chơ” nên luôn nhạy cảm với đám đông, nhưng thật khó chấp nhận khi lúc nào những cô “ế độ” này cũng tỏ ra cáu gắt khó chịu, thậm chí xét nét chi ly rất mất thiện chí. Tệ hơn, đi làm gặp một “bà sếp” thuộc dạng “ế kinh niên” như trường hợp của tôi đúng là bi kịch!
Ngày mới nhận việc, sếp trong mắt tôi là một người rất “phong độ” bởi cách nói chuyện từ tốn, ánh mắt bình tình và đầy tự tin. Hơn tôi năm tuổi, ở tuổi 31 nhan sắc mặn mà vóc người đầy đặn lại “chiễm chệ” ở vị trí trưởng phòng marketing nên tôi rất ngưỡng mộ sếp. Mang niềm tự hào đó để đi nhận việc mới hy vọng sẽ có những khởi đầu êm ái, ai ngờ giấc mơ của tôi vỡ tan ngay ngày đầu vào cuộc! Trong buổi trao đổi thông tin với đồng nghiệp mới tôi rất thành thật nhận xét về sếp với những câu khen nức nở, nhưng tôi ngạc nhiên vô cùng khi đồng nghiệp chỉ cười cười và nói “đừng trông mặt bắt hình dong!”.
Được xếp ngồi ngay “tầm ngắm” nên nhất cử nhất động của tôi đều bị sếp nhìn thấy. Tưởng cứ thoải mái miễn sao đến hạn công việc hoàn thành là được nên tôi cứ vô tư lướt web, xem xem báo như thói quen thời ở công ty cũ, nào ngờ ngay trưa đó tôi nhận được email nhắc nhở của sếp! Trong mail sếp nói rõ: quy định của phòng là cấm nhân viên đọc báo, online chat chit trong giờ làm việc, sếp không muốn nhìn thấy nhân viên của mình vi phạm nội quy.
Được xếp ngồi ngay “tầm ngắm” nên nhất cử nhất động của tôi đều bị sếp nhìn thấy.(ảnh minh họa)
Choáng tập một chưa đủ, sau đó tôi còn gặp nhiều cú dở khóc dở cười hơn. Vì là nhân viên mới nên tôi chăm chút mình rất kỹ khi đến văn phòng, váy áo tươm tất, trang điểm nhẹ để mặt được tươi tắn, vậy mà cũng bị sếp soi từ đầu đến chân! Sau cuộc họp giao ban, sếp bảo mọi người giải tán riêng tôi ở lại vì có chuyện cần nhắc nhở. Tưởng mình gây chuyện gì tày trời, nào ngờ sếp bảo tôi đi làm nên chú ý một chút, váy đừng ngắn kiểu thế kia! Tôi chưng hửng nhìn lại thì váy mình ngang gối, có ngắn chi mô, chẳng lẽ đứng cãi lại để sau này bị “ăn hành”, thế là tôi tiu ghỉu gật đầu mà chả hiểu sếp đang nghĩ gì!
Video đang HOT
Sau ngày đó tôi bị áp lực tâm lý, hễ sếp ngồi ở văn phòng thì tôi phải ngó trước dòm sau, thậm chí trong giờ làm việc chẳng dám cục cựa gì cứ ngồi im như phỗng. Được hơn một tuần thì tâm trạng tôi quá nặng nề quá, sáng mở mắt ra cứ nghĩ đến chuyện phải đối phó với ánh mắt giám sát của bà sếp vô lý thì không còn muốn đi làm nữa. Chuyện đi đến hồi đỉnh điểm khi tại buổi họp dự án của tháng, sếp bảo tôi phụ trách photo tài liệu cho cả nhóm. Nghĩ sếp là người chủ trì cuộc họp nên không cần cầm bản photo nên tôi không tính phần sếp. Khi phát hết một vòng, tôi về lại chỗ ngồi thì sếp giằng bút xuống bàn hỏi tài liều của sếp đâu? Tôi cũng bị bất ngờ nên giải thích nghĩ xếp dùng máy tính nên không cần. Thay vì có thể bỏ qua và nói với tôi sau để tôi rút kinh nghiệm, đằng này sếp thẳng thừng lớn tiếng nói tôi không tôn trọng cấp trên, không có tác phong văn phòng. Giữa bao nhiêu đồng nghiệp tôi xấu hổ chỉ muốn bỏ ra khỏi phòng cho xong!
Đồng nghiệp chứng kiến cảnh đó cũng ái ngại cho tôi nên an ủi tôi rất nhiều. Đa số họ bảo đó không phải lần đầu sếp hành xử bất lịch sự như thế và tôi cũng không phải là nạn nhân duy nhất. Trước đó có mấy cô cũng vì không chịu được tính khí của sếp mà nghỉ việc. Tôi hỏi tại sao sếp phải như thế thì đa số họ lắc đầu bảo, trăm phần trăm là sếp không thích những cô gái trẻ đẹp hơn, bởi tâm lý là sếp đã quá lứa lở thì, đứng giữa cô gái trẻ hơn luôn bị đồng nghiệp so sánh bàn tán sau lưng nên cố tình “bạc đãi” như vậy để nhân viên tự động rút khỏi công ty.
Sau vụ đó tôi đưa đơn thôi việc vì quá bức xúc khi phải làm việc dưới trướng của một người xếp xét nét và khó như “phù thuỷ”! Trong cuộc đời hơn bốn năm đi làm của mình không biết có ai gặp phải trường hợp cay đắng như tôi chưa hay tại số tôi xui xẻo đụng phải bà cô ế nên mới ra nông nỗi?!
Theo Eva
Cái tội "đi mà làm đẹp"
Ngày đầu vào làm, tôi thật bất ngờ với môi trường công sở nơi đây, các anh thì xuề xòa thôi cũng tạm chấp nhận, nhưng các chị thì, ôi thôi...
Năm ngoái lúc mới vào công ty, tôi - một sinh viên trẻ mới ra trường tuy chưa nhiều kinh nghiệm làm việc, nhưng ổn về mặt kiến thức chuyên môn, đủ kĩ năng giao tiếp, và dư khoản biết tự chăm sóc bản thân để trông mình luôn có vẻ ngoài thật tốt.
Ngày đầu vào làm, tôi thật bất ngờ với môi trường công sở nơi đây, các anh thì xuề xòa thôi cũng tạm chấp nhận, nhưng các chị thì, ôi thôi... Cứ quần tây áo thun, áo sơ mi một cách đơn giản quá mức, nếu không muốn nói gu thẩm mỹ quá ư là tệ.
Chúng được phối với nhau theo phong cách "thảm họa", mà ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ ngay là chắc họ "có gì mặc nấy". Với mái tóc bên bết chắc ít nhất 2 ngày chưa gội, cộng thêm gương mặt phờ phạc không chút sinh khí đã khiến họ chẳng thể nào là "phái đẹp" trong mắt các anh.
Tôi cũng làm quen bắt chuyện với các chị, rồi cũng gạ hỏi: Sao các chị không trang điểm khi đi làm, thì nhận được câu trả lời tỉnh queo: "Em nhìn coi có ai vô đây làm mà trang điểm không?". " Đi làm chứ có phải đi ăn cưới đâu mà diện hả em?".
Tôi thấy thật lạ. Bây giờ, những người làm công việc chân tay, bưng bê buôn bán mặt mũi lúc nào cũng lấm lem, chưa chắc họ đã chịu để khuôn mặt mộc ra làm việc. Ít nhất cũng điểm tí son, kẻ chút viền mắt.
Tôi thấy thật lạ. Bây giờ, những người làm công việc chân tay, bưng bê buôn bán mặt mũi lúc nào cũng lấm lem, chưa chắc họ đã chịu để khuôn mặt mộc ra làm việc. (ảnh minh họa)
Đằng này, mang danh là "nhân viên công sở", là những người ngồi làm công việc văn phòng, ấy thế mà các chị lại để cho vẻ ngoài của mình trông cẩu thả, lôi thôi, còn gương mặt thì cứ như chuẩn bị ra trận cạnh tranh nhan sắc với các quý ông cùng phòng. Dường như họ bị mắc chứng "không dám nổi trội hơn người khác" hay "không dám khác biệt".
Ban đầu tôi cũng vậy, tôi cũng nghĩ mình mới vào làm, nên bằng bạn bằng bè cho chắc ăn, để dễ bề mà sống. Nhưng thực tình tôi không chịu nổi, tại sao bản thân mình có thể đẹp hơn mà mình lại cố tình tìm cách chối bỏ nó? Sau 3 ngày theo chủ nghĩa "xấu tự nhiên" của các chị, tôi bắt đầu quay về là chính mình. Dù biết rằng sau đó sẽ có rất nhiều người to nhỏ.
Ngày thứ tư khi vào làm, tôi tự tin bước vào công ty với bộ trang phục tươm tất, quần kaki phủ hờ đôi cao gót 5 cm. Tóc uốn nhẹ cột nửa đầu, gương mặt được trau chuốt cẩn thận, không quá lòe loẹt, nhưng vừa đủ để người ta có thể nhìn vào và không chê mình "xấu" hoặc "quá bình thường".
Quả thật, các anh trong chỗ làm nhìn tôi không chớp mắt, còn các chị thì... săm soi tôi từ đầu đến chân. Y như tôi dự đoán, một hội antifan được lập ra ngay và luôn. Đứng đầu là các chị có thâm niên trong nghề, kế tiếp là các chị cũng vào làm trước tôi ít nhất là 1 năm.
Họ thường ngồi tụm lại với nhau, và sẵn sàng nói bóng gió một cách "rất vô tình" hòng để cho tôi nghe thấy, chẳng hạn như: " Hôm nay không biết có vở gì mới không chúng mày nhỉ? Là Điêu Thuyền hay Bạch Thu Hà đây?", hay " Đọc báo thấy mang giày cao gót cả ngày ẩn chứa nhiều bệnh tiềm ẩn lắm đấy, cũng may mà cả phòng ta cũng chẳng mấy người mang"...
Trong khi các chị cứ cho là các chị cao sang lắm khi không bao giờ đụng tới hộp phấn, thỏi son, tôi cứ vô tư làm đẹp và làm việc. Quả thật, nhờ làm việc chăm chỉ và có vẻ ngoài chỉn chu, vừa mắt người đối diện, tôi được các anh trong phòng ưu ái nhiều hơn, sếp cũng thường trò chuyện với tôi nhiều và thường mời tôi đi cùng gặp gỡ đối tác.
Hội antifan dĩ nhiên vẫn còn, mức độ gato ngày một tăng, nhưng số lượng thì ngày càng giảm sút. Vài người trong hội tách dần ra, lân la ra tán chuyện với tối, hỏi tôi mua mỹ phẩm ở đâu, thường đi chăm sóc da ở địa chỉ nào...
Ừ thì tôi vẫn trả lời bình thường, nhiệt tình nữa là đằng khác. Dù gì thì họ đẹp lên một chút công ty mình cũng được nở mày nở mặt. Thiết nghĩ nếu ban đầu, tôi hãy còn sợ sệt và hòa mình vào đám đông ấy, chắc chắn bây giờ, tôi sẽ là một nhân viên đầu bù tóc rối với gương mặt na ná các chị trung niên cùng phòng.
Và tôi chẳng còn sợ gì điều tiếng của hội antifan kia, vì trong mắt tôi, họ đáng thương hơn là đáng trách...
Theo Eva
Vợ 'đi đêm' với sếp cho chồng thăng chức Nàng hẹn tôi đến nhà hàng Âu Mỹ này để tất niên và bây giờ tôi đang ngồi trước nàng. Tóc vàng mới nhuộm, đôi mi chải cong vút, cặp môi màu sim chín mọng... nàng nói về chồng nàng trong ấm ức: " Lão đi đã về đâu. Cả tuần nay không ăn cơm tối, cứ 11 giờ đêm mới mò về....