Khổ vì mẹ chồng can thiệp cả chuyện cưới xin
Còn nửa tháng nữa là em chính thức lên xe hoa. Mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất, chỉ còn chờ ngày phát thiệp cưới nữa là xong. Tuy nhiên, bây giờ, tâm trạng của em lại đang rất rối bời, em không biết, mình có nên tiếp tục làm đám cưới nữa hay không ?
Em và chồng sắp cưới yêu nhau đã 3 năm. Khi yêu, anh cũng đưa em về quê ra mắt gia đình vài lần. Quê anh ở Nam Định còn em ở Hà Nội.
Những lần về thăm gia đình anh với tư cách bạn gái, em thấy gia đình anh rất vui vẻ, mọi người chân thật nên em rất quý. Tuy nhiên, kể từ khi bàn chuyện cưới xin, em thấy bố mẹ anh rất khác. Họ không còn vui vẻ thoải mái như trước nữa mà luôn coi mình là bề trên, cái gì cũng muốn tham gia và can thiệp .Bọn em không làm theo thì bực dọc và c.hửi bới.
Chúng em đi chụp ảnh cưới, dự dịnh sẽ chụp gói khoảng 4 – 5 triệu, nhưng bố mẹ chồng em không nghe. Mẹ chồng em bảo, như thế là phung phí. Theo ý của bà thì chỉ nên vào tiệm ảnh chụp 2 cái rồi phóng to chứ không cần phải làm album cho tốn t.iền.
Em không đồng ý. Em nghĩ, cả cuộc đời mới có 1 dịp, người ta chụp ảnh cưới cả chục, cả trăm triệu, mình chụp như vậy là tiết kiệm lắm rồi. Thế mà bà giận, bảo em sống không biết lo toan tiết kiệm.
Rồi bà bảo, sau này cưới xong, t.iền nong của hai vợ chồng, bà thu hết, cần tiêu gì thì bà đưa, chứ không thể để chúng em tự do thoải mái như thế được.
Em không dám nói gì, nhưng lạ một điều là chồng em cũng im lặng. Sau đó, em có hỏi thì anh bảo, bà nói cũng có lý, vì hai đứa đều tiêu hoang, không có người quản lý hộ thì lúc cần không biết lấy t.iền đâu ra.
Thế là chúng em cãi nhau. Em rất buồn, em nghĩ, anh quá nhu nhược. Bọn em sống và làm việc ở Hà Nội, còn bà sống ở Nam Định, làm sao có thể để bà quản lý chi tiêu, rồi cần dùng gì thì lại hỏi bà? Thế mà anh lại đồng tình.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Khi mua sắm đồ đạc cũng vậy, việc gì anh cũng nghe lời mẹ. Mua sắm giường tủ, chăn ga, gối đệm cho phòng trọ của bọn em trên Hà Nội, anh cũng phải đưa mẹ đi cùng và mua theo ý của bà chứ không phải em.
Mẹ chồng em thì càng ngày càng thể hiện quyền kiểm soát và tư tưởng chỉ biết thương xót con mình.
Thấy anh làm việc gì đó cho em là bà bực em ra mặt hoặc không thì bà lườm nguýt. Ai đời, buổi trưa nắng, một mình em phải lăn lóc ở bếp (mà bếp ở quê, nấu bằng rơm và than tổ ong thì mọi người biết là nóng bức đến thế nào) vậy mà chồng em cứ nằm khểnh xem ti vi.
Em gọi nhờ chồng phụ giúp thì mẹ chồng em bảo, cơm nước là việc của đàn bà, đàn ông vào bếp sẽ mụ mị người, đàn ông chỉ lo việc lớn thôi. Thế là, chồng em không dám ho he gì nữa. Anh quay đi khiến em rất bất ngờ.
Bất ngờ hơn là lúc bàn chuyện hôm cưới.
Chẳng là, chúng em đã thống nhất, khi đón dâu từ Hà Nội về, đoàn xe đưa dâu (khoảng 20 người) sẽ ở lại dùng cơm với họ nhà trai cho tình cảm. Nhưng khi thông báo với bố mẹ thì ông bà không đồng ý.
Mẹ chồng em bảo, trước giờ không có tục lệ như thế nên cứ thế mà làm. Thêm vào đó, khách khứa của chồng em, mẹ em cũng giới hạn, chỉ cho 2 mâm.
Em nghe mà bức xúc. T.iền cỗ, t.iền tổ chức, thậm chí cả t.iền ăn hỏi, t.iền mua vàng để bà trao cho con dâu cũng là t.iền của chúng em bỏ ra. Bây giờ, bà lại giới hạn lượng khách, và không cho mời cơm nhà gái khi họ vừa đi một chặng đường xa để đưa dâu. Thế mà chồng em vẫn vâng dạ. Và bảo em báo bên nhà gái tự túc.
Em giận và chán nản lắm. Em không muốn tổ chức đám cưới nữa. Em nghĩ, nếu lấy phải một người chồng nhu nhược, không có chính kiến và có một bà mẹ chồng đòi kiểm soát mọi thứ thì em cũng không có hạnh phúc. Nhưng từ chối bây giờ thì có phải quá đáng lắm không?
Theo Vietnamnet
Nhìn hàng xóm mà không dám lấy chồng
Bạn bè của tôi, ai ai cũng có con cái, gia đình đề huề, vui vẻ. Còn tôi, vẫn cô đơn một mình.
29 t.uổi, tôi vẫn chưa muốn có người yêu, vẫn chưa muốn kiếm một ai đó để lấy chồng. Bạn bè của tôi, ai ai cũng có con cái, gia đình đề huề, vui vẻ. Còn tôi, vẫn cô đơn một mình. Đi đâu, người ta cũng có đôi có cặp, còn tôi chỉ có một mình. Lần nào bạn bè cũng hỏi &'bao giờ cho tao ăn cỗ, bao giờ lấy chồng?'. Những câu hỏi ấy khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, nhiều khi làm như không nghe thấy. Nhìn người tay trong tay, có lúc cũng muốn có một tổ ấm, chỉ là, tôi rất sợ lấy chồng.
Có người yêu cũng được, nhưng yêu thôi, không muốn cưới. Mà yêu ai người ta cũng đề cập chuyện cưới xin rồi muốn đưa tôi về gia đình ra mắt, đặt vấn đề. Tôi nói chưa muốn cưới thì người yêu lại bảo &'em bao nhiêu t.uổi rồi mà còn nghĩ ăn chơi?'. Chẳng cần bao nhiêu t.uổi, cần gì phải bao nhiêu t.uổi? Vậy cứ bao nhiêu t.uổi thì phải lấy chồng sao ? Ai quy định chuyện đó, ai bắt tôi lấy chồng? Tôi đang vui vẻ và tôi muốn sống với niềm vui ấy, đâu cần quan tâm tới t.uổi tác. Tôi vẫn muốn cuộc sống độc thân, vẫn muốn là tôi. Tại sao cứ ép tôi phải kết hôn?
Mỗi lần nhìn người hàng xóm, tôi lại ngán ngẩm chuyện cưới xin. Đêm nào, tôi cũng nghe văng vẳng tiếng khóc của chị và sáng hôm sau là những vết bầm tím trên mặt. Mà chị vẫn phải cung phụng anh ta, chăm sóc anh ta, nhẹ nhàng với anh ta. Chị khóc suốt ngày, suốt tối, khi nào thấy chị là thấy chị khóc. Tôi cảm nhận được nỗi đau của người phụ nữ bị chồng đối xử tệ bạc. Anh ta đi làm về muộn, chị hỏi, anh ta cũng khó chịu, cau có mặt mày, trừng mắt với chị. Và chị không dám nói gì nữa.
Có người yêu cũng được, nhưng yêu thôi, không muốn cưới. Mà yêu ai người ta cũng đề cập chuyện cưới xin rồi muốn đưa tôi về gia đình ra mắt, đặt vấn đề. (ảnh minh họa)
Có hôm anh ta say rượu đuổi đ.ánh chị, rồi c.hửi cả bố mẹ chị, vậy mà chị chỉ biết cầu xin, chắp tay vái lạy. Tôi gặp chị hỏi, sao chị không bỏ chồng, sao phải sống khổ thế, chị chỉ cười mà không trả lời tôi. Chị ốm đứa con bé bỏng vào lòng và đi. Tôi đã hiểu...
Đàn bà số khổ, lấy phải người chồng vũ phu không ra gì thì còn khổ hơn nhiều. Hôn nhân giống như một canh bạc, có phải ai cũng là người thắng? Bạc thì phải có người thua mà người thua thì thường là bi kịch...
Chị đã thua trong cuộc hôn nhân này và thua thảm hại khi có một đứa con mà chị không thể nào bỏ chồng nuôi con một mình. Có nhiều người phụ nữ, dù biết khổ nhưng không thể thoát ra. Vì họ không đủ bản lĩnh, can đảm. Họ tự giam mình trong bể khổ ấy.
Nhìn hàng xóm mà không dám lấy chồng. Mỗi lần chứng kiến họ cãi nhau, đ.ánh n.hau rồi lại thấy xã hội biết bao nhiêu kẻ ngoại tình , lăng nhăng, tôi lại sợ lấy chồng. Lấy rồi, có sướng được không? Lấy rồi mà chán nhau, bỏ nhau thì vui vẻ gì. Thà rằng đừng lấy, cứ yêu, cứ sống như lúc này, cứ vui vẻ, thoải mái với nhau còn thích hơn. Tại sao lại phải gò mình trong hôn nhân rồi sau này chịu khổ?
Tôi 29 t.uổi, tôi chưa muốn lấy chồng và cũng không biết bao giờ mình sẽ lấy. Đừng hỏi tôi vì sao, chỉ vì tôi chưa thích mà thôi!
Theo Blogtamsu
Điêu đứng vì lời đề nghị của người yêu Ban đầu tôi chỉ muốn tán tỉnh Lam cho bõ ghét, nào biết chỉ vài câu ngọt ngào Lam đã đổ như điếu. Vài tháng sau, tôi định thú nhận sự thật với người yêu thì đã bị em làm cho kinh hãi trước. Sau khi lấy được chứng chỉ về ngành quảng cáo, tôi đến làm việc tại công ty tổ chức...