Khổ vì lấy phải chồng ghen
Tôi là gái tỉnh lẻ lên thành phố, sống cùng nhà bà con. Gọi là bà con cho sang chứ thực ra chỉ là họ hàng xa, chị con bác chủ nhà sinh em bé nên hai bác nhờ tôi lên ở chung, đỡ đần chị.
Ảnh minh họa
Hàng tháng hai bác gửi biếu bố mẹ tôi dưới quê ít tiền, tôi biết đấy coi như là tiền công tôi đi giúp việc, nhưng hai bác không nói thế. Tôi cũng biết ơn vì thái độ này. Hai bác có bảo, tôi cứ ở lại nhà với hai bác và anh chị, đến tuổi bác gả chồng cho. Tôi ít chữ, học hành không đến nơi đến chốn, cho nên được như thế cũng là ấm tấm thân, bố mẹ tôi rất yên tâm khi gửi tôi lên thành phố.
Ở đây tuy công việc luôn chân luôn tay, nhà có trẻ sơ sinh nên lắm việc vặt, nhưng vẫn còn sướng hơn ở quê khối. Không nắng gió, không lấm bùn, tôi thay da đổi thịt từng ngày. Có người mới gặp tôi ở nhà bác lần đầu, vài tháng sau đã ngỡ ngàng nói trông tôi rất khác. Tôi cũng cảm nhận là như vậy. 20 tuổi, da tôi trắng, môi tôi hồng, dáng người thanh cao khỏe mạnh.
Có nhà người bạn của hai bác tôi, họ có anh con trai, 40 tuổi rồi nhưng chưa vợ. Anh ấy diện mạo không đến nỗi nào, phải cái chân thọt, đi cà nhắc. Nghe nói anh ấy bị tai nạn giao thông từ cách đây rất lâu nên chân bị tật. Bù lại, anh ấy giỏi giang buôn bán, là người biết kiếm tiền và kiếm được nhiều tiền. Gia đình anh ấy có ý xin tôi về làm dâu. Lúc ấy tôi cũng đã 22, ở với nhà bác họ được mấy năm rồi. Con của chị họ tôi cũng đã lớn, nên hai bác hỏi ý tôi thế nào. Thân gái quê, chưa yêu ai bao giờ, nay lại có mối thành phố để ý muốn cưới nên tôi cũng ưng. Bố mẹ tôi ở quê mừng hết biết.
Thế là tôi đi làm dâu, làm vợ. Tôi không gặp nhiều khó khăn trong việc hòa đồng với cách sinh hoạt của nhà chồng, bởi dù sao tôi cũng quen với thành phố được mấy năm. Gia đình nhà chồng đều làm ăn buôn bán. Cho nên khi tôi về cũng phải đỡ đần họ. Tính tôi nhanh nhẹn, cởi mở, dễ bắt chuyện nên được cho ra trông cửa hàng. Khách ra khách vào cũng vui. Tiền hàng tôi đưa chồng hết, anh là người quản lý. Một năm sau tôi sinh con đầu lòng. Sau ấy hai năm lại sinh đứa nữa. Nhìn ngoài thấy gia đình tôi rất hạnh phúc. Tôi cũng nghĩ số mình thế là sướng rồi. Chỉ mỗi một điều, chồng tôi vì yêu vợ quá nên rất hay ghen.
Hồi mới cưới tôi đã biết anh có tính này nhưng tình cảm vợ chồng lúc mới mẻ, còn ngọt ngào lãng mạn nên cũng dễ bỏ qua. Nhưng dần dà tôi bắt đầu thấy mệt khi cứ phải dỗ dành anh. Tôi không dỗ nữa thì anh càng tin là tôi thay lòng đổi dạ. Anh hay khó chịu, nhắc nhở thái độ tôi với khách. Tôi chỉ hơi cười nói anh đã cho rằng thiếu chính chuyên, nhưng bán hàng mà mặt đâm lê thì ai người ta mua bán với mình. Khổ cho tôi là đã hai con nhưng trông cứ hơ hớ, phây phây. Thực ra tôi cũng ý thức được rằng chồng hơn mình nhiều tuổi, trong khi anh đã xế chiều rồi thì tôi vẫn hừng hực sức xuân. Song vẻ ngoài là như vậy, chứ tôi chưa bao giờ để tâm chuyện chồng héo vợ tươi dù chỉ trong ý nghĩ. Chồng lại hay tự ti vì cái chân bị tật, nên anh cứ so bì, dù không rõ ràng, nhưng anh thường nói xéo, mỉa mai, bóng gió so sánh mình với “thằng khác” rồi kết luận rằng “thế bảo sao mà cô không thích nó”. Càng ngày thói ghen của anh càng leo thang đến độ tôi khó thở. Ở đâu làm gì tôi cũng có cảm giác đang bị anh trông chừng. Đêm đến anh hay dằn vặt, dỗi hờn tôi. Chẳng biết nghe ai nói ra nói vào mà anh nhất định rằng tôi bớt tiền hàng cho trai, siết chặt tôi về tài chính, anh trở nên chặt chẽ trong chuyện chi tiêu đến mức tôi không còn nhận ra anh. Tôi mệt óc đã đành, nhưng sợ nhất là thái độ ghen tuông của anh có thể làm hình ảnh tôi méo mó trong mắt hai đứa con đang mỗi ngày mỗi lớn.
Hôm trước không hiểu anh vô tình hay cố ý nhắc cho tôi nhớ về “gốc gác” của mình. Anh không quên nhấn mạnh rằng nhờ có anh mà tôi được đổi đời, cho nên tôi đừng “ăn cháo đá bát”. Tôi đau lòng lắm. Tôi đâu có quên mình là đứa nhà quê, đúng là khi lấy anh tôi cũng nghĩ nhiều đến chuyện đổi đời, nhưng tình nghĩa vợ chồng bao năm cùng hai đứa con đã ra đời chẳng lẽ không đủ cho chúng tôi gắn bó hơn ngoài lý do vật chất? Anh nói thế là anh coi thường tôi và tình cảm của tôi quá rồi. Chẳng lẽ tôi tỉnh lẻ, lấy chồng thành phố, ước muốn xây dựng một cuộc sống bình thường, hạnh phúc lại là sai?
Video đang HOT
Theo VNE
"Có ế cũng không thèm yêu gái quê"
Bạn tôi bảo: "Ở đâu cũng có người này người kia, không khéo ghét của nào trời trao của ấy!". Tôi nói với bạn tôi rằng: "Xin lỗi, có ế tôi cũng không thèm yêu gái quê".
Khi viết ra những dòng này, tôi cũng linh cảm là mình sẽ không nhận được sự đồng tình của một số người, nhất là với những cô gái quê. Nhưng tôi quyết định sẽ nói lên những gì mình suy nghĩ từ đáy lòng bấy lâu nay.
Thật ra mà nói thì những lời thật lòng thường khó nghe, nhưng không nói ra được thì tôi bức xúc vô cùng. Vì thế, nếu có bị nhận gạch đá từ dư luận, tôi cũng xin chịu. Nhưng hôm nay, tôi nhất định tôi phải giãi bày.
Nói một cách công bằng thì ở đâu cũng có người này người kia. Tôi biết, gái quê không phải ai cũng xấu xa, cũng cơ hội nhưng cái số tôi sao hẩm hiu. 30 năm làm người mà toàn gặp những cô gái quê vừa nghèo vừa tham vọng lộ liễu. Điều này làm tôi ác cảm với gái quê vô cùng!
Hồi tôi học đại học, có vài cô bạn cùng lớp ở quê lần đầu ra Hà Nội. Thời gian đầu thì họ có vẻ "nai tơ" ngoan ngoãn học hành chăm chỉ lắm. Hỏi cái gì cũng "Thế á? thật á?".
Thằng bạn tôi cũng giai thủ đô chính gốc, yêu 1 em ở quê ra nhưng cũng bị đá đít vì nàng đã "cua" được 1 anh trai phố "xịn" (Ảnh minh họa)
Nhưng chỉ vài tháng sau họ cũng "cách tân" ác liệt: quần áo, giày dép này nọ... đắp lên người cho nó "phố", cho sang. Nhưng quả thực, tôi trông chả đâu vào đâu cả vì nhìn vẫn quê một cục.
Đã vậy, có cô còn vừa sơn móng tay trong lớp vừa điện thoại bảo "thầy u" là "con ốm, không về gặt lúa giúp thầy u được". Nghe qua cũng biết gia cảnh họ chẳng khá giả gì, nhưng lại chẳng chăm lo học hành mà chỉ "đú" là giỏi.
Có cô bạn nói giọng địa phương còn cố bỏ giọng để học nói tiếng Hà Nội. Tôi thì thấy "chửi cha không bằng pha tiếng". Cứ nghe mấy cô nói giọng ngọng líu ngọng lô mà thấy phản cảm vô cùng.
Rồi cách họ nói chuyện thì tức cười hơn nữa. Rõ ràng, bản thân cũng đang là gái quê mà họ mở mồm ra thì "quê chết đi được!" hoặc "con đấy quê lắm!".
Thấy các bạn nam ở quê ra thì họ không chơi cùng hoặc chỉ chơi xã giao. Nhưng "đánh hơi" được giai Hà Nội như tôi và 1 vài đứa con trai khác trong lớp thì cứ xông vào bắt chuyện rồi nói ỡm à ỡm ờ, đong đong đưa đưa.. Chưa kể còn gợi ý và bắt con người ta đưa đi lăng Bác với hồ Hoàn Kiếm... Đến mệt, tất nhiên là tôi từ chối ngay!
Thằng bạn tôi cũng giai thủ đô chính gốc, yêu 1 em ở quê ra. Lúc đầu, cô bạn này có vẻ nghiêm túc lắm. Nó khen em ấy nức nở. Nào là xinh, ngoan, hiền, chân chất, không ghê gớm, đòi hỏi như bọn gái phố này kia các kiểu. Nó hí hửng mang cô bé ấy đi khoe với bọn bạn.
Của đáng tội, trông cô bé cũng xinh xắn dễ thương. Khi nói chuyện cũng thấy ngoan ngoãn có vẻ được giáo dục tử tế. Ai mà ngờ, chỉ nửa tháng sau nó gọi điện cho tôi, giọng buồn buồn rủ đi uống rượu.
Hỏi ra mới biết "nàng thôn nữ" đã đá đít anh chàng trai phố này vì nàng đã "cua" được 1 trai phố xịn trên phố Hàng Đào. Nhưng đó cũng là bạn chơi cùng hội với thằng bạn tôi mới cay.
Ra trường đi làm, tôi tưởng là thoát được mấy "cô em xóm núi", ai ngờ vẫn đụng phải ở công ty.
Công ty tôi làm về truyền thông nên mọi người được ăn mặc theo sở thích của mình. Thế là mấy gái quê thi nhau đắp lên người mẫu váy này, áo nọ hoa hòe hoa sói. Có mốt, tôi thấy mẹ tôi mặc từ hồi tôi còn bé tí.
Nói chung, tôi thấy chẳng đâu vào đâu nhưng khốn nỗi các chị, các cô cứ chạy vào nhà vệ sinh thử mốt này mốt nọ xong" rồi làm như mình đang dẫn đầu xu hướng thời trang này không bằng.
Khi đi liên hoan công ty mới khổ. Đến chỗ đông người mà họ cứ túm năm tụm ba chỉ chỉ trỏ trỏ. Ai không biết tưởng các cô đang rèm pha sau lưng cũng nên. Đã vậy lúc ăn uống khua bát đũa loạn xạ lên. Thật chẳng ra làm sao cả.
Kể ra những điều trên đây, nhiều người sẽ bảo tôi là đàn ông gì mà chấp nhặt, soi xét. Nhưng không nói ra thì cái sự ấm ức khó chịu nó cứ nghẹn lên cổ tôi, nhiều khi bực mình khó chịu cực kì.
Đàn bà phụ nữ dù có ở đâu cũng nên giữ cái nề nếp gia phong, "hồn nhiên"cũng có mức độ thôi, để cái duyên cái dáng lại trong người cho thiên hạ người ta còn yêu, còn quý.
Bạn tôi bảo "Ở đâu cũng có người này người kia, không khéo ghét của nào trời trao của ấy!". Tôi nói với bạn tôi rằng: "Xin lỗi, có ế tôi cũng không thèm yêu gái quê" (Ảnh minh họa)
Các cụ chẳng có câu: "Tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại" đấy thôi. Đằng này thì mấy cô "hồn nhiên" quá thể. Nhiều khi tôi không muốn vơ đũa cả nắm nhưng buộc lòng phải thốt lên sự chán nản dành cho các cô gái quê. Nhiều lúc muốn yêu mà yêu không nổi.
Là một người đàn ông hiểu được cái đẹp, cái duyên của một người phụ nữ, tôi cảm thấy bất mãn vô cùng về cách hành xử của rất nhiều những cô gái quê mà tôi từng tiếp xúc.
Bạn tôi bảo "Ở đâu cũng có người này người kia, không khéo ghét của nào trời trao của ấy!". Tôi nói với bạn tôi rằng: "Xin lỗi, có ế tôi cũng không thèm yêu gái quê". Bởi vì những điều tôi được chứng kiến về các cô cũng đủ làm tôi thấy ngán ngẩm và ác cảm cực độ.
Theo VNE
Phụ nữ không nên nhìn vào xuất thân và túi tiền của đàn ông! Có làm gì cũng đừng để mất gốc, đừng để thiên hạ họ khinh rằng đã nhà quê lại còn đua đòi. Tôi nghĩ để đánh giá một người đàn ông, bạn không nên chỉ nhìn vào túi tiền và khối tài sản của họ. Chào bạn, tác giả bài viết "Là gái tỉnh lẻ, tôi quyết chỉ yêu và cưới trai Hà...