Khổ vì có vợ gọi “dạ” bảo “vâng”
- Từ việc lớn đến việc nhỏ, có cảm giác vợ tôi chẳng bao giờ động não mà cái gì cũng phải hỏi khiến tôi vô cùng mệt mỏi và chán nản. Trước khi cưới vợ, tôi đã từng yêu hai người.
Người thứ nhất, cô ấy là một vận động viên thể thao. Ban đầu chúng tôi hay gặp nhau khi có mặt cả bạn bè, tôi chỉ nghe cô ấy kể rằng cô ấy đang học ở một trường thể dục. Nhưng không ngờ hóa ra cô ấy là huấn luyện viên Taekwondo. Đó là cô gái mạnh mẽ và cứng rắn. Có một lần tôi và cô ấy đi chơi trong công viên tối, có hai thằng nghiện cầm xi lanh đến chỗ chúng tôi xin tiền, nói mãi không được, cô ấy cho mỗi thằng một cước khiến bọn chúng chạy mất dép. Xong cô ráo hoảnh bảo tôi: “anh yên tâm, có em bên cạnh không ai dám bắt nạt anh đâu, em sẽ bảo vệ anh”. Tôi sợ tính cứng rắn của cô ấy quá nên chia tay.
Người thứ hai là một cô gái quá độc lập. Tôi gặp cô ấy trong một buổi hội thảo các tổ chức xã hội. Đó là một cô gái có hình dáng khá khỏe mạnh và ăn mặc bụi bặm. Cô ấy chủ động tiến về phía tôi để làm quen, sau đó chúng tôi làm bạn rồi yêu nhau. Nhưng tôi không thể biết được cô ấy đang làm gì bởi cô ấy lúc nào cũng bận rộn với dự án tỉnh này tỉnh nọ, thời gian rảnh thì cô ấy lại đi phượt với bạn bè. Có lần tôi tức tối cãi nhau với cô ấy, cô ấy rủ tôi đi phượt cùng. Sau những cung đường vòng vèo chóng mặt và tốc độ phóng xe của cô ấy đến lái xe lão luyện cũng phải thua. Tôi đầu hàng cô ấy. Chúng tôi chia tay.
Cô ấy lúc nào cũng bận rộn, rảnh cô ấy lại đi phượt với bạn
bè khiến tôi chán nản (ảnh minh họa)
Lần này rút kinh nghiệm xương máu, bụng bảo dạ nhất định phải kiếm được người khác hoàn toàn hai cô gái trước thì tôi mới thực sự yên tâm. Sự thận trọng của tôi đã được đền đáp, tôi gặp cô ấy trong một đám cưới, sự e lệ và dịu dàng của em đã làm tôi chú ý. Giữa một “rừng” các cô gái vui vẻ nhảy nhót thì em chỉ ngồi mỉm cười và chụp ảnh giúp mọi người, ngay cả khi ăn tôi cũng thấy cô ấy ít khi gắp và ăn uống e lệ trong khi mấy cô gái khác uống bia hết cả cốc và cầm tay bốc thịt gà.
Video đang HOT
Tôi đã quyết tâm chinh phục em cho bằng được. Trong thời gian yêu nhau cô ấy, tôi thấy em đúng là hoàn toàn khác biệt so với những người phụ nữ khác tôi đã gặp và yêu. Khi ở bên cô ấy tôi được chủ động thể hiện tình cảm, chủ động trong tất cả mọi việc. Thậm chí kể cả tin nhắn cô ấy cũng ít khi nhắn cho tôi mà chỉ khi tôi nhắn thì cô ấy mới trả lời. Ở bên cạnh cô ấy, bản lĩnh đàn ông của tôi được phát huy triệt để. Tôi yêu cô ấy vô cùng và chúng tôi đã nhanh chóng kết hôn.
Lấy nhau rồi tôi mới thấy sự lựa chọn của mình có thể là một sai lầm nữa. Khi yêu đúng là mọi thứ trở nên vô cùng lung linh và tốt đẹp. Nhưng đến khi lấy nhau vợ tôi vẫn tiếp tục giữ tính cách tiểu thư và bị động tôi mới thấy phiền toái. Ăn gì làm gì cô ấy đều phải hỏi tôi. Mọi công việc trong gia đình cô ấy đều giao phó cho tôi quyết định.
Đừng nghĩ rằng vợ tin tưởng giao cho mình cái quyền “vĩ đại” ấy mà sung sướng hài lòng, bởi từ việc lớn đến việc nhỏ tôi có cảm giác cô ấy chẳng bao giờ động não mà cái gì cũng phải hỏi tôi khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Cái gì cũng dạ vâng khiến tôi phát ngán. Thậm chí tôi đang họp cô ấy cũng nhắn tin: “anh ơi, em nên chọn váy màu gì? Kiểu dáng ra sao?” Rồi tí lại tin nhắn: “anh ơi, mẹ bảo mình về nhà cuối tuần, có về không anh?” Tôi nhắn tin lại: “tùy em quyết định đi, thế nào cũng được”, thì y như rằng sẽ có tin nhắn lại “không, anh quyết định đi chứ”. Thế đấy, mọi thứ cứ giống nhau như một, câu cuối cùng chốt lại là: Tôi quyết định, cô ấy nghe lời.
Cái gì cô ấy cũng hỏi tôi, từ chuyện lớn đến chuyện bé (ảnh minh họa)
Tôi giống như khí thở của cô ấy vậy. Thậm chí khi lấy tôi cô ấy cũng bỏ luôn việc không đi làm nữa với quan niệm “lấy chồng thì phải ở nhà giữ chồng”. Vậy là gánh nặng tài chính dồn lên vai tôi khiến tôi quay cuồng phát điên với đủ các loại tiền nong trong gia đình. Tôi có góp ý để cô ấy đi làm thì cô ấy chỉ nói: “em lấy anh thì em theo anh, sướng khổ em chịu, em không đi làm nữa đâu”. Có đôi khi tôi không biết cô ấy có não để làm gì nữa. Tôi thấy quá mệt mỏi khi có người vợ bị động như vậy, ly dị tôi không đành lòng vì cô ấy cũng ngoan, Phải chăng tôi đã quá khó tính khi lựa chọn người làm vợ để rồi phải chuốc hậu quả như thế.
Theo Ngoisao
Nghĩa vợ chồng
Ngày anh bỏ chị đi theo người khác, trái tim chị như tê dại.
Hồi yêu nhau, anh thề, dù gì anh cũng không bao giờ xa chị. Nhớ lần hai đứa giận nhau, chị bỏ đi xa khiến anh phải tìm chị khắp nơi. "Cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa gì nếu không có em bên cạnh". Nhìn ánh mắt đỏ hoe của anh, chị đã chùng lòng.
Sáu năm yêu nhau, anh chị kết hôn trong niềm hoan hỉ. Cuộc sống gia đình hòa thuận, ấm êm nhưng cũng không tránh được những bận cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Chị vẫn là người vợ chỉn chu, vun vén cho tổ ấm hạnh phúc, còn anh cư mải miết với công việc mà anh đam mê. "Vợ có công chồng chẳng phụ", nghĩ vậy chị sẵn sàng hậu thuẫn để anh rộng đường thăng tiến. Chị đâu ngờ một ngày anh bỏ chị với đứa con gái đang bập bẹ học nói để đến với tình yêu mới: một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và giỏi giang hơn chị. Chị đã sống những chuỗi ngày đau khổ, vật vã xen lẫn căm hận vì sự bội bạc của anh.
Gia đình anh cũng "từ" mặt anh từ ngày anh bỏ chị. Mỗi lần đưa cháu về thăm ông bà nội, nhìn mẹ chồng ôm cháu khóc rưng rức, chị lại hận anh nhiều hơn.
Nhưng thỉnh thoảng chị vẫn phải chạm mặt anh, đó là những khi anh đến thăm con. Dù không còn là vợ chồng thi anh vẫn là bố của con gái chị. Không có lý gì để chị tước đi quyền thăm nom con của anh. Cũng đã có lúc, trong đầu chị lóe lên ý nghĩ trả thù anh nhưng nhìn con, từ đôi mắt đến tâm hồn đều đang trong trẻo như giọt sương mai, chị không muốn nó bị vấy bẩn bởi sự ích kỷ của người lớn.
Rồi một ngày, số phận nghiệt ngã đã lấy đi đứa con gái mà chị hết mực yêu thương. Chị đổ gục và chẳng thiết tha với cuộc sống nữa. Nhưng những người thân yêu bên cạnh đã xốc chị dậy. Cũng kể từ ngày đó, anh không còn bất kỳ mối liên hệ nào với chị. Chị cười trong nước mắt: từ nay cuộc đời mình sẽ không còn phải dính dáng đến con người bội bạc ấy.
Vậy mà hôm rồi biết tin anh bệnh nặng, suốt đêm chị trằn trọc không ngủ. Cuộc sống của anh với người vợ mới chẳng mấy tốt đẹp. Từ ngày anh bị bệnh, vợ mới càng đối xử lạnh nhạt với anh. Việc trông nom anh trong bệnh viện, cô ta thuê khoán hẳn một cô hộ lý, còn cô ta dăm bữa nữa tháng mới ghé qua một lần. Nghĩ đến cảnh đêm hôm anh vò võ một mình trong bệnh viện với cảnh cơm niêu, nước lọ, nước mắt chị lại ứa ra.
Sáng sớm, thấy chị sửa soạn túi hoa quả đến thăm anh, em gái chị chua chat hoi:
- Chị vẫn còn định đến gặp con người bạc tình bạc nghĩa ấy ư?
Tim chị như thắt lại. Lặng im hồi lâu chị mới cất giọng:
- Vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa, huống chi chị và anh ấy đã yêu nhau sáu năm, ba năm chung sống và có với nhau một đứa con. Dù anh ấy có lỗi với chị, dù tình yêu không còn, nhưng giờ anh ấy đang bị bệnh làm sao chị có thể coi anh như người dưng nước lã.
Theo VNE
Mẹ chồng Tôi vốn chẳng ưa gì mẹ chồng dù bà không phải dạng đanh đá, hay bắt bẻ. Còn nhớ hôm đầu tiên ra mắt, tôi ôm về một cục tức và nỗi thất vọng tràn trề. Thất vọng vì gia cảnh nhà chồng quá đơn sơ, quê mùa. Đàn gà ngang nhiên chạy ra chạy vào trong bếp, gian nhà chính vừa được...