Khổ vì bố chồng “lột” cả tiền mua sữa cho cháu
“Ngay từ ngày mới về làm dâu, mẹ chồng đã dặn lĩnh lương phải đưa hết cho bố chồng cầm, cần tiêu gì thì lại xin bố”, chị Ly kể.
Kể từ khi lấy chồng, chị Ly (hiện đang sống với gia đình chồng ở Hải Phòng) luôn sống trong áp lực, ức chế. Đã có lúc stress đến mức chị nghĩ quẩn nhưng may gia đình phát hiện và ngăn cản kịp thời. Nguyên do cũng bởi chị phải sống ở một gia đình không dành tình yêu thương cho chị.
Từ khi mới cưới mẹ chồng mình đã dặn lĩnh lương phải đưa hết cho bố chồng, khi mình mang thai thèm ăn gì đều phải lấy tiền bố mẹ đẻ cho để tiêu. (Ảnh minh họa)
Bố chồng “lột” cả tiền mua sữa cho cháu
Kết hôn năm 2012, hai năm làm dâu là hai năm sống trong địa ngục với chị Ly. Chán nản, buồn bực, ức chế không nói nổi thành lời. Chồng đi làm xa nhà, chị ở nhà với bố mẹ chồng và em trai của chồng.
Bố mẹ chồng đều khỏe mạnh nhưng chỉ ở nhà rong chơi cả ngày, không làm gì ra tiền. Chồng chị đi làm, được đồng nào đưa hết cho bố mẹ chi tiêu. Ông bà quen sống như vậy nên ngay từ ngày đầu mới về làm dâu, mẹ chồng đã dặn con dâu là lĩnh lương phải đưa hết về cho bố giữ, cần tiêu gì thì lại xin bố, con làm gì thì phải xin phép.
“Ngày ấy lương mình được 4 triệu, mình bảo với bố chồng là tháng này con làm được 4 triệu, con góp với bố 2 triệu, còn 2 triệu cho con xin để Tết mua quà bánh đi Tết và mừng tuổi. Bố chồng liền bảo bố không bắt con phải góp. Con dùng lại từ ngữ đi, mà là trách nhiệm của các con đi làm về phải đưa tiền cho bố mẹ. Mình thẫn thờ cả người, ký ức đầu tiên mình nhớ mãi”, chị Ly nhớ lại những ngày đầu tiên ở nhà chồng.
Chị bảo, bố mẹ chồng luôn có tư tưởng, sinh con ra, nuôi con lớn thì giờ con phải có trách nhiệm báo hiếu với bố mẹ. Con đi làm được đồng nào phải về đưa cho bố mẹ hết. Nếu không nghe theo thì bảo con bất hiếu.
Ngày chị mang thai, thỉnh thoảng thèm món nọ món kia, lương đưa hết cho bố chồng, chị phải lấy tiền tiết kiệm, tiền bố mẹ đẻ cho ra ăn uống. Có lần chị thèm quá ra ăn bát canh, không biết ai về kể với mẹ chồng mà về chị bị chửi là “ăn đầy mồm đầy miệng, ăn không mua về cho bố và em”.
Video đang HOT
“Mình sinh được 10 ngày, người ta đến thăm cho tiền, mẹ chồng cũng đòi đưa tiền để bà cất đi. Người ta cho tiền để mua sữa cho con Sao lại mang cất đi, mình không chịu đưa. Chồng mình bay về thăm vợ đẻ, mang theo 20 triệu, bố mẹ chồng lột sạch. Lột hết tiền chồng mình rồi quay sang đòi tiền người ta đến thăm, mình phản ứng thì chửi mình. Em chồng mình bảo chị như vậy là không được, đồng ý là phụ nữ cần có tiền trong tay nhưng tiền triệu là không được. Có mấy trăm phòng ngày đen đỏ thì được. Cuối cùng phải đưa hết cho bố chồng”, chị uất ức kể.
Ngăn cản không cho ra ở riêng
Chị Ly bảo, sống ở gia đình như vậy nên nhiều lần chị uất ức, cũng nghĩ quẩn làm liều nhưng người nhà phát hiện và ngăn cản. Dần dần chị sống như cái bóng, giả câm giả điếc. Chị nhẫn nhịn chịu đựng như vậy cũng vì rất tin và yêu chồng.
“Vừa xa chồng, con nhỏ, nhà chồng áp lực nhưng mình vẫn một lòng một dạ, yêu chồng yêu con hi vọng, nhẫn nhịn, chờ đợi. Chồng mình sống đức độ, hiếu thảo với cha mẹ lắm, mình yêu chồng vì điểm này. Nhưng sống với nhà chồng áp lực quá”, chị chia sẻ.
Chị kể rằng, chồng chị đi xuất khẩu lao động 6 năm, làm ra bao nhiêu tiền đều đưa về cho bố mẹ sửa sang nhà cửa và nuôi em ăn học, không giữ lấy một đồng nào cho riêng mình. Giờ lấy vợ rồi vẫn vậy, làm ra bao nhiêu vẫn gửi về cho bố mẹ chi tiêu hết.
Vợ chồng mình xin ra ở riêng nhưng ông bà nhất định không cho. (Ảnh minh họa)
Điều khiến chị bức xúc là trong khi ông bà khỏe mạnh, không chịu làm ăn nhưng lại đòi giữ hết tiền của con cháu. Ông bà thắt chặt chi tiêu của con cháu nhưng lại mua vàng đeo.
“Chồng mình đưa tiền về cho hai mẹ con chi tiêu, nhưng vừa đi làm được 2 ngày là bố chồng ở nhà lấy hết tiền mua vàng đeo. Rồi lại gọi điện cho chồng mình bảo hết tiền cho hai mẹ con mình ăn rồi, phải gửi tiền về ngay lập tức. Mình mới nói cho chồng hiểu rõ ngọn ngành, từ đó chồng mình cũng hiểu vấn đề hơn. Chồng giảng hòa và dỗ mình cố nhẫn nhịn, để khi mình ra riêng ở không ai nói được câu nào. Mình tin chồng mình nên cố nhẫn nhịn. Cố gắng chờ đợi chứ mình không sống nổi với gia đình chồng thế này nữa”, chị kể.
“Có lần chồng mình bảo đầu tư cho 20 triệu để bố mẹ mở quán bán hàng nhưng bố mẹ bảo già rồi không muốn phục vụ ai. Mình đi làm về đưa tiền cho ông bà, bà bảo 7 triệu con gửi không đủ chi tiêu sinh hoạt đâu. Ý muốn mình đưa tháng 10 triệu.
Mình mới bảo, vợ chồng con chỉ có 7 triệu thôi, bố mẹ chi tiêu thế nào thì tiêu. Con đi làm không ăn cơm ở nhà, chỉ có về sinh hoạt điện nước ở nhà thôi. Còn cháu thì sữa và cháo mình mua. Ông bà chỉ việc cho ăn. Bố chồng liền bảo thế thì rút tủ lạnh cho bớt điện đi, vì tủ lạnh chỉ dùng để chứa mỗi đồ con chị. Rồi từ nay giảm thức ăn xuống, đám cưới đám xin đám nào đáng đi thì mới đi”, chị kể tiếp.
Chị chia sẻ với chồng, hai vợ chồng cũng bàn đến chuyện mua đất ra ở riêng. Nhưng lần nào xin ra ở riêng bố mẹ chồng cũng ngăn cản. Bảo kể cả sau này em chồng lấy vợ thì vẫn phải ở chung.
“Bây giờ hai vợ chồng mình ra riêng là hết nguồn, không có tiền chi tiêu nên ông bà tìm mọi cách không cho ra. Nhà cửa, đồ đạc do chồng mình xây sửa mua sắm hết, mình chấp nhận ra đi tay trắng, làm lại từ đầu. Nhưng ông bà tìm mọi cách để hai vợ chồng không mua được đất.
Chồng mình bảo bố mẹ không làm ra gì cả, anh phải lo cho bố mẹ. Mình nói là lo cho bố mẹ em không phải đối nhưng cái gì cũng có mức độ thôi, không phải mình bỏ đói bố mẹ. Bố mẹ anh sướng hơn tất cả mọi người rồi. Anh xây nhà cho bố mẹ ở, nuôi em ăn học, nuôi bố mẹ, toàn bộ chi phí anh lo hết. Giờ có vợ con rồi phải khác chứ đừng chỉ nghĩ đến bố mẹ…”, chị đắng lòng.
Sống trong gia đình chồng áp lực, nhưng xin ra riêng bố mẹ chồng nhất định không cho, chị Ly không biết làm cách nào để thoát ra tình cảnh này. Chị bảo, chẳng lẽ lại nghĩ đến chuyện ly hôn khi cuộc sống vợ chồng cứ mãi phụ thuộc bố mẹ chồng như thế. Chị rất cần những lời khuyên lúc này.
Theo Saoonline
Phải chăng em đã quá dại khờ
Liệu có phải em xấu, em không đẹp hơn người ấy, hay là lý do nào khác... Những ẩn số cứ hiện lên trong tâm trí em, phải chăng em đã quá dại khờ?
Có người từng nói
"Thêm một chiếc lá rơi sẽ tạo thành mùa thu
Thêm một người thứ ba chuyện tình đâm dang dở...."
Em không biết câu nói ấy có đúng với tất cả mọi người hay không nhưng với em nó hoàn toàn là như thế. Người thứ ba- người xen giữa vào cuộc tình đôi ta hay người thứ ba chính là em khi cô ấy trách em vì em mà hai người không đến được với nhau.
Anh có biết không trời hôm nay lại đổ cơn mưa như ngày nào, nhìn mưa rơi mà lòng em lạnh giá. Mưa giúp đôi ta quen nhau, giúp hai ta xích lại gần mỗi khi trời se lạnh và cũng chính là mưa khiến em gặm nhấm nỗi đau kỉ niệm.
Có lẽ anh không bao giờ thấu hiểu cảm giác con tim đang yêu nồng cháy bỗng chốc rỉ máu một cách bất ngờ nó đau như thế nào đâu anh nhỉ? Em không biết nó có đau không mà mỗi khi nhớ tới anh hay nghe ca khúc hai đứa từng thích là tim em lại nhói lên, giọt lệ tự tuôn trào. Có lẽ là do em không đau vì quá đau đau, một nỗi đau không lời lẽ nào diễn đạt trọn vẹn.
Ngay từ phút giây em đọc được dòng tin nhắn anh nhắn cho chị ấy là em biết con tim mình chết đi một nửa. Em yêu anh, yêu hơn bản thân mình, yêu đến nỗi em có thể không nghe lời cha mẹ để chạy theo anh để giờ đây kết quả em nhận được cho một cuộc tình là sự giả dối.
Sự giả dối khiến chính em nghi ngờ. Đôi khi em tự hỏi hai người quen nhau lâu chưa? Người ấy có xinh hơn em không, có giỏi hơn em không,vân vân và vân vân những câu hỏi không có lời giải đáp cứ hiện lên trong tâm trí. Em thật không ngờ chỉ cách đó hai ngày những câu hỏi ấy đã được thắt nút khi chị ấy gọi điện thoại nói với em rằng chị ấy rất yêu anh, sẵn sàng chết vì anh khi anh quyết định chọn em, em bàng hoàng nhận ra anh làm tổn thương không chỉ em mà còn có thêm chị ấy. Em lững thững bước đi trên con đường ngày hai đứa tình cờ đụng vào nhau khi trời đổ cơn mưa.
Không biết nơi anh ở có mưa không chứ trên con đường này trời lại mưa bất chợt anh à. Em loay hoay tìm chỗ tránh mưa, tránh đi tránh lại cũng gặp chính nơi ấy, nơi mà hình ảnh ngày nao hiện về . Anh chỉ đứng cách em một ngang tay nhưng sao em không thể níu anh trở lại, em nuốt nước mắt chảy ngược vào tim mà thở dài lặng lẽ. Trời tạnh mưa bất ngờ. Em ngơ ngác không lí giải được vì sao mưa ngoài trời đã tạnh nhưng mưa trong lòng em vẫn âm ỉ rơi, ngày càng nặng hạt như thế. Phải chăng là vì anh, vì người con trai em trao trọn cuộc đời, vì người mà em đặt lên vị trí quan trọng, vì người mà muôn ngàn câu hỏi "tại sao", "tại sao lại như thế" hiện ra. Em lại bước đi và tự hỏi chính mình tại sao khi tình cảm đôi ta rất mặn nồng và hạnh phúc lại có thể xuất hiện người thứ ba. Lẽ nào tình cảm của anh là giả tạo, lẽ nào anh là người đàn ông không muốn yên phận với một người hay tất cả là do em, một người dễ tin người dễ khiến anh mau chán.
Dù tại ai đi chăng nữa thì đã đến lúc cũng phải có hồi kết rồi anh nhỉ, em không muốn anh phải khó xử khi đứng giữa hai con đường. Là người đến trước, là người được anh dành tình cảm nhiều hơn em chấp nhận để chị ấy có được tình cảm thêm từ anh, em sẽ đi tiếp con đường em đã chọn cho dù mất anh là chuyện ngoài tưởng tượng. Em luôn hy vọng một ngày nào đó mưa giúp anh nhận ra ai là người quan trọng nhất: em, chị ấy hay là người thứ ba nào đó còn quanh quẩn trong câu chuyện tình yêu này.
Ngày em đi trời cũng đổ cơn mưa bất chợt giúp em gội rửa nỗi đau những kỉ niệm, em sẽ làm cơn mưa làm trôi đi những nỗi đau quá khứ để hướng tới con đường chông gai phía trước mình em đối đầu, vì em tin sau cơn mưa trời lại sáng.
Theo VNE
Thân tàn ma dại vì ngoại tình Trước đây anh là người đàn ông lịch lãm sang trọng, lúc nào cũng quần là áo lượt. Giờ anh trông nhếch nhác, thân tàn ma dại trên chiếc xe cà tàng. Anh thoáng trông thấy tôi và con, ngoảnh mặt đi không dám nhìn. Tất cả cũng chỉ vì ngoại tình. Tôi là người phụ nữ bình thường, sinh ra trong một...