Khổ suốt đời nếu chị em lấy chồng không có bản lĩnh
Giờ tôi mới thấm thía những nỗi nhọc nhằn khổ sở khi lấy chồng là người đàn ông không có bản lĩnh.
Tôi biết và quen anh qua sự kết nối của mẹ anh, sau này trở thành mẹ chồng tôi. Ngày đó anh thường đưa đón mẹ đi làm, tôi làm cùng văn phòng ở đó. Bác ấy đã rất nhiệt tình, cởi mở với mối quan hệ của chúng tôi, luôn tạo điều kiện để chúng tôi đi cùng. Lần đầu tiên tôi hơi “lợn cợn” về anh là, theo lời mẹ đề nghị, hai đứa đi ăn cơm trưa ở một nhà hàng.
Và, tôi thấy anh khá lúng túng khi nhìn hóa đơn thanh toán. Lần thứ hai là khi tôi thấy anh đi xe Dream nhưng lúc nào anh cũng khen chiếc Future. Thì ra là anh thích Future, nhưng khi mua xe, ba anh cho tiền và nói, nếu mua Dream thì ba đưa tiền, còn mua Future thì… cứ mà tự lo!
Vậy mà tôi vẫn cưới, với suy nghĩ kinh điển của phụ nữ, “Mai này có vợ con anh sẽ khác!”.
Đám cưới, anh nói không cần phải lo gì, tất cả đã có mẹ và chị lo rồi. Quả đúng như vậy, từ áo dài cho đến bông tai, chị chồng đưa tôi đi sắm. Đi chụp hình ngoại cảnh có chị Hai đi cùng để giúp thay quần áo. Còn gì sướng bằng cô dâu này nữa phải không?! Chắc là nhiều người nghĩ vậy. Ngày đón dâu, tôi tự một mình đi đến tiệm chụp hình để trang điểm, tôi hỏi sao anh không đưa em đi, anh trả lời “Mẹ nói kiêng gặp trước khi đón dâu!”.
Đám cưới linh đình ở một nhà hàng nổi tiếng, anh không bỏ ra một đồng nào. Tất cả tiền bạc đã có chị Hai ứng. Và vì vậy, giỏ tiền mang từ nhà hàng về, anh bảo để nguyên đó để mai đưa lại cho chị. Tôi phải đề nghị cho tôi xem những phong bì của khách ở cơ quan và gia đình mình, để ghi lại, mai mốt còn biết đường mà lại quả. Một tuần trăng mật sang trọng tại một resort nhiều người mơ ước do nhà tài trợ… chị Hai, là quà cưới chị tặng hai vợ chồng, và vợ chồng chị cung cùng nghỉ dưỡng ở đó!
Video đang HOT
Ngày tôi đi sinh con, mẹ chồng nói phải sinh ở bệnh viện quốc tế cho nó sang. Anh đồng ý dù không có đồng nào, tôi đã lôi hết những đồng tiền mình dành dụm ra để chi trả. Con trong tháng không có sữa mẹ bú, thường xuyên khóc đêm, tôi nhờ anh luân phiên thức dậy thay tã và pha sữa. Anh ở trong phòng với hai mẹ con được một đêm, đêm sau mẹ lên nói: “Con xuống phòng mẹ mà ngủ, để mẹ thức cho nó vừa lòng, đàn bà gì mà có chăm con cũng không xong, cũng phải kêu chồng!”.
Vậy là anh hồn nhiên đi ngủ. Cuộc sống lúc vui lúc buồn, nhưng câu thường xuyên được nghe trong nhà là câu nhắc nhở của mẹ: “Đừng có mà chiêu nó quá đó nhe, suốt ngày nghe lời vợ!”. Khổ nỗi, thỉnh thoảng vợ anh – là tôi – cũng phải thốt ra câu “Sao anh cứ nghe lời mẹ!”. Tôi nghĩ chắc anh cũng chẳng sung sướng gì với cuộc sống như vậy. Cứ thế, ba bên bốn phía cứ phải chịu đựng nhau mà không có một cái cầu nối nào hết.
Rồi đến một ngày anh công bố quyết định không ở với tôi nữa. Để níu giữ gia đình cho con, tôi đề nghị anh trước hết hãy chấm dứt với cô gái kia đi, về nhà giải quyết chuyện gia đình. Giữa hai vợ chồng có chuyện gì bức bách thì giải quyết đến tận cùng, chừng nào không thể giải quyết xong thì chấm dứt, rồi lúc đó muốn đi với cô nào cũng được. Anh đồng ý, bảo cho anh hai tuần. Sau hai tuần không thấy chuyển biến gì, tôi nhắc nhở, anh lại bảo cho anh thêm 10 ngày. Kết thúc 10 ngày đó, anh nói với tôi là anh quyết định vẫn qua lại với cô kia, vì mẹ nói là trước sau gì cũng thôi tôi thì “mắc mớ gì phải bỏ con kia!”.
Sau một thời gian chịu đựng và chiến đấu một mình, tôi quyết định dùng đến chìa khóa cuối cùng là cậy nhờ đến cha mẹ chông can thiệp công khai. Không thể nào quên được tối 30 Tết năm đó, trước mặt ba mẹ, tôi thưa mọi chuyện và nhờ ông bà giúp đỡ, ông bà nội của con tôi nói: “Ở được thì ở, không được thì thôi, tình cảm làm sao cưỡng ép được, thời buổi này thôi nhau là chuyện bình thường!”. Anh nhìn tôi, cười.
Trong lúc chờ thủ tục hoàn tất để chấm dứt mọi thứ, anh nói với tôi “Mai mốt xong (giấy tờ ly hôn) là em với con ra khỏi nhà đó nhe, nhà này là nhà của mẹ chứ không phải của anh đâu!”. Và rất “ân cần”, anh hỏi tôi mai mốt dọn nhà em đem cái gì theo, cái ti vi này hổng phải của mình đâu nhe, cái máy giặt này lúc trước là của chị Hai mua đó…! Và sau đó là như thế nào thì tôi không biết nữa, vì tôi không còn tiếp tục sống ở đó.
Mới đó mà số năm tôi và con trai sống độc lập gần bằng với thời gian sống cùng mái nhà với anh lúc trước. Cuộc sống thong thả, dễ chịu với sự nỗ lực của cả hai mẹ con. Tuy con trai chỉ ở với mẹ, nhưng tôi quyết tâm không để “lịch sử lặp lại”. Con tôi sẽ là một người đàn ông tự lập, biết yêu thương, và không lệ thuộc người khác.
Tôi chẳng những luôn cố gắng rèn luyện những điều này cho con mà tự bản thân, tôi cũng luôn răn đe mình, làm công tác tư tưởng cho chính mình là sẽ tuyệt đối không áp đặt, ràng buộc, không làm cho con lệ thuộc mình, không được để cho mình có cái tính sở hữu đối với con, không can thiệp thô bạo làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của con sau này.
Theo Phunuvagiadinh.vn
Xin lỗi, ở đây không có "máy đẻ" và em không "buôn chồng"!
"Già rồi, lấy chồng đi không là không đẻ được con nữa đâu", "Lấy chồng lãi nhất đứa con", "Vớ đại thằng nào rồi đẻ đi không trứng ung trứng hỏng hết rồi đấy"... nghe những câu này hẳn nhiều chị em ba máu sáu cơn...
Đồng ý rằng việc đẻ con bây giờ vẫn là đặc quyền của phụ nữ. Thảng hoặc đâu đó báo chí nói đàn ông chuyển giới có thể mang bầu nhưng cũng là chuyện lạ lùng. Chứ đặc quyền sinh con hẳn nhiên là thuộc về chị em. Nhưng đó là quyền được sinh con chứ không phải là bắt buộc phải sinh con. Luật pháp đâu có chương nào mục nào yêu cầu phụ nữ phải sinh con? Sao miệng lưỡi người đời cứ bền bỉ áp đặt nhau đến thế? Rằng cứ như là phụ nữ, lỡ đã có buồng trứng rồi thì phải dùng để đẻ vậy. Thậm chí vô duyên hơn, phụ nữ nào đẻ 1 con cũng bị bỉ bai rằng "sao đẻ ít thế?". Phụ nữ sinh con một bề thì bị nói là "không biết đẻ". Giả như đẻ nhiều hơn thì bị mỉa móc rằng "lợn sề chính hiệu". Đến thế kỷ nào rồi mà giá trị duy nhất đong đếm về một người phụ nữ chỉ là chuyện sinh đẻ?
Thế mà cũng có nhiều phụ nữ không vượt qua nổi miệng lưỡi người đời mà nhắm mắt lấy chồng để "lãi" ra đứa con. Thế mà nhiều phụ nữ đẻ con chỉ để "có người chăm sóc ta lúc tuổi già". Thế mà có nhiều phụ nữ chồng chả ra cái khỉ gì, kinh tế thì eo hẹp nhưng vẫn cứ sòn sòn sòn đô sòn mà đẻ con. Thế mà nhiều phụ nữ rặn hết lần này đến lần khác cho ra một quý tử chỉ để đảm bảo mình không bị nhà chồng đuổi cổ. Thế mà có nhiều phụ nữ đẻ con ra cho xong nhiệm vụ rồi quẳng con cho ông bà ngoại rồi đi theo tiếng gọi trái tim. Bao nhiêu đứa trẻ vì miệng lưỡi người đời mà được sinh ra?
Tôi đồng ý! Tôi đồng ý rằng trong "mã gen" của phần đông phụ nữ luôn có thứ gọi là "tình mẫu tử". Nhiều phụ nữ mê đắm chuyện sinh con, muốn sinh con và vô cùng yêu con. Như điều đó cũng có ở đàn ông. Nên có nhiều ông đàn ông cũng sẽ vì muốn có một đứa con mà nhắm mắt nhắm mũi cưới về một cô vợ để làm cái "máy đẻ" cho mình. Thậm chí, nhiều hợp đồng đẻ thuê cũng ra đời từ đó. Nhưng những điều đó đâu có thể được coi là lý do để mọi phụ nữ đều cần phải đẻ?
Nếu nghĩ về những đứa con do mình sinh ra.
Liệu chúng có được sinh ra bởi nỗi lòng mong đợi của chính bản thân mình? Chúng được sinh ra từ chính tình yêu đã đơm hoa đang đợi ngày kết trái? Chúng có được sinh ra khi cha mẹ chúng đã đủ năng lực, hành vi để có thể làm một ông bố bà mẹ tốt? Hay thứ chúng ta thảy ra cuộc đời này là một đứa trẻ có cha có mẹ mà vẫn như một đứa trẻ mồ côi? Sinh con một cách... vô trách nhiệm có lẽ cũng nên bị coi là một tội. Tội cho đứa trẻ được sinh ra. Tội cho những người xung quanh đứa trẻ, gánh nặng cho xã hội sau này.
Chúng ta cứ nói với nhau về bình đẳng giới, về việc phải tôn trọng quyền riêng tư, tự do của nhau nhưng rồi chính chúng ta tự bỏ quyền của mình, sự bình đẳng của mình, giá trị của mình. Tôi nghĩ mãi về những người nói ra cái câu: "Lấy chồng lãi nhất đứa con" dù biết rằng họ đang đau đớn vì lấy sai chồng, lấy phải gã chồng chả ra gì. Bởi nghe câu đó như thể hôn nhân là chuyện mua bán lãi lỗ vậy. Có đứa trẻ nào phát triển được bình thường trong môi trường mẹ thì khinh rẻ bố như thế? Có đứa trẻ nào hạnh phúc được khi chúng phải chứng kiến "thứ bố không ra gì" qua lời mẹ chúng? Tôi tự hỏi, vậy, người mẹ ấy, có thực sự yêu thương và quan tâm thực sự đến con mình? Tiếc thay, nhiều người mẹ miệng nói thương con nhưng tâm thì chỉ toàn thấy con là kết quả thất bại trong hôn nhân của mình. Nghĩ vậy thôi đã thấy đau lòng!
Tôi cũng lại thấy thương hại (chứ không thấy xót xa gì sất) với những phụ nữ vì "già rồi phải cưới chồng để sinh con". Như một cuộc trao đổi. Xin đừng nói đó là sự hy sinh vì đó không phải là hy sinh đâu. Đó là sự toan tính. Đừng đổ lỗi cho số phận hẩm hiu bởi chính bạn đang làm cho nó thêm thập phần hẩm hiu đấy. Đến bao giờ, đến bao giờ thì phụ nữ mới biết thương lấy phụ nữ? Đến bao giờ phụ nữ học được cái trân trọng chính bản thân mình, cho mình được quyền khiến người khác phải trân trọng mình?
Và dành riêng cho những ai vẫn "quen miệng" móc mỉa chuyện phụ nữ là phải sinh con, chuyện phụ nữ phải sinh đủ nếp tẻ, chuyện phụ nữ già rồi phải cưới chồng mau mau để đẻ con... Làm ơn, hoặc là hãy về hành tinh... tinh xa lắc của bạn đi hoặc hãy học cách tôn trọng người khác để nhận về sự tôn trọng. Làm ơn, miệng lưỡi của hôm nay là khẩu nghiệp của mai này. Xin hãy chia sẻ điều đó, gửi gắm điều đó đến những ai đã từng buông câu nói ấy vào người khác!
- Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả -
Theo Afamily
Phụ nữ từng NÂNG NGỰC chẳng lẽ luôn phải chịu sự cấm cản của gia đình nhà trai? Sau đó, em cũng giấu nhẹm mọi chuyện với gia đình người yêu. Em vẫn đinh ninh rằng chuyện mình từng nâng ngực sẽ không bị phát hiện. Nhưng trên đời này làm gì có sự thật nào không được phơi bày chứ? Mấy ngày nay em đang rất đau đầu vì chuyện tình cảm. Chẳng lẽ chỉ vì nhu cầu làm đẹp...