Khổ sở vì cho con bú cũng bị bố chồng ‘giám sát’
Khi tôi cho con bú, bố chồng đứng sát bên giám sát, thỉnh thoảng ông còn vuốt ve má cháu, môi cháu.
ảnh minh họa
Do chồng đi lính ngoài đảo xa, tôi sinh con đầu lòng nên buộc phải về nhà nội sống cùng bố mẹ chồng. Nhưng mới ở chung được năm tháng, tôi đã cảm thấy không thể chịu nổi nữa.
Bố chồng tôi dáng dấp phong độ, tính tình cẩn thận, tỉ mỉ. Ông hiện đã nghỉ hưu. Mẹ chồng tôi thì quanh năm chùa chiền lễ bái. Vì vậy mà mang tiếng tôi về sống ở nhà chồng để mọi người chăm sóc nhưng thực ra chỉ có bố chồng giúp đỡ tôi mà thôi.
Hàng ngày, ông đều quanh quẩn ở trong nhà, sẵn sàng làm mọi việc ngay cả khi tôi chưa kịp nhờ. Khi tôi tắm cho con, bố chồng tôi đứng ngay trước cửa phòng tắm, giúp tôi pha nước, vắt chanh. Khi tôi cho con đi vệ sinh, ông dọn dẹp. Ông cũng không nề hà mà bế cháu suốt đêm cho tôi ngủ.
Bởi tôi lần đầu làm mẹ, kinh nghiệm nuôi con hầu như không có nên tôi rất sung sướng đón nhận sự giúp đỡ, chỉ bảo của ông. Tuy chỉ có điều, khi tôi cho con bú ông cũng đứng cạnh nhìn là khiến tôi không thể “sung sướng” được. Khi ấy, tôi vô cùng xấu hổ. Ông đứng nhìn chằm chằm chỉ tôi cách bế con, cách vắt sữa bỏ đi, thậm chí có lần ông còn lại gần sát tôi để vuốt ve má, môi, mũi, cầm nắm chân thằng bé. Cái nhìn của ông, việc ông ở gần sát tôi trong lúc tôi đang “hở hang” như vậy thực khiến tôi căng thẳng, ái ngại vô cùng. Nhưng hình như ông không hề để ý đến điều đó. Nhiều lúc, vì ngại không muốn để ông “giám sát” lúc nhạy cảm như thế, tôi chần chừ, giằng dai không cho con bú khiến con khóc, tôi lại bị ông nhắc nhở, cáu gắt.
Tôi biết, thằng cu là cháu đích tôn của ông, ông yêu thương, muốn chăm sóc cháu là lẽ thường. Tôi cũng biết, ban đầu, tôi là một người mẹ vụng về khiến ông khó yên tâm. Mặc dù nhờ sự chỉ bảo của ông, tôi đã trở thành bà mẹ đảm đang, khéo léo, có thể tự mình chăm con mà không cần sự trợ giúp của người khác. Nhưng hình như, dù tôi có cố gắng thế nào, ông vẫn không yên tâm. Ông bắt tôi chăm con theo đúng những gì ông nói. Ông cũng giám sát cháu chặt chẽ, thường xuyên hơn, gần như 24/24h không rời mắt khỏi cháu và yêu cầu tôi cũng không được rời khỏi con. Dưới sự giám sát quá mức của bố chồng, càng ngày tôi chỉ càng khó chịu, mệt mỏi.
Tôi buộc phải nói chuyện với mẹ chồng và chồng xin phép ra ở riêng nhưng không được đồng ý. Mẹ chồng tôi xin lỗi vì lâu nay đã ít ở nhà quan tâm tới tôi. Thế nhưng bà vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn đi cả ngày chùa chiền lễ bái. Còn bố chồng từ đó không hề giúp tôi bất cứ việc gì nữa dù vẫn đứng từ xa tiếp tục giám sát tôi, không để cho tôi có phút riêng tư nào.
Không biết bao giờ tôi mới thoát khỏi tình cảnh này đây…
Theo VNE