Khổ sở khi bị bạn gái quản lý quá mức
Suốt ngày nàng kìm cặp, tra hỏi tôi: Đi với ai? Mấy giờ về? Chơi hết bao nhiêu tiền?
Một gã trai như tôi hai mươi mấy tuổi đầu mới có được một mối tình như lòng vẫn mơ ước. Cô ấy xinh xắn, hiền ngoan, tưởng đâu sung sướng, hạnh phúc lắm, ai ngờ “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, nàng thực sự khiến tôi lâm vào cảnh khốn đốn.
Hy vọng có một ngày nàng sẽ hiểu ra và thay đổi (Ảnh minh họa)
Hai đứa đều là sinh viên đi học xa nhà, ấy vậy mà cứ đầu tháng bố mẹ gửi tiền vào, người yêu đều bắt tôi phải đưa hết tiền cho cô ấy giữ, gọi là “quản lý giúp, tiết kiệm giúp”, không hề để lại một ít nào cho tôi gặp gỡ bạn bè, mua vài thứ linh tinh hay chơi game, ăn vặt…
Lúc đầu nàng quản nhưng vẫn còn thư thả cho tôi khoản này khoản kia nên tôi cho rằng chuyện đó là bình thường. Tôi đã từng tự an ủi mình rằng sau này trở thành vợ chồng thì đằng nào cô ấy chẳng là thủ quỹ của gia đình nên cứ bình thản chấp nhận.
Rồi dần dần, nàng được đà lấn tới thành ra tôi có việc gì cần đến tiền cũng đều phải ngửa tay ra xin người yêu, cứ như mọi sinh hoạt phí này nọ của tôi đều do cô ấy chu cấp vậy!
Video đang HOT
Đó là chưa kể những phi vụ cười ra nước mắt. Chẳng hạn cách đây khoảng hai tháng, gia đình gửi sinh hoạt phí vào, thấy mấy cái quần “chíp” cũ quá, tôi định đi mua nhưng vướng víu chuyện trường lớp quên khuấy đi bèn đưa hết tiền cho cô ấy giữ. Và sau đó lại phải nhắn tin ỉ ôi: “Tí đưa anh ít tiền đi mua quần nhỏ nhé!”. Nàng nhanh nhảu đáp lại: “Em sẽ đi cùng anh”.
Với phương châm tiết kiệm của nàng, tôi “vinh hạnh” được nàng lựa cho mấy cái quần chíp giá hết sức bình dân có in hình các nhân vật hoạt hình. Vài hôm sau qua phòng đám bạn thân chơi và ngủ lại, lúc thay đồ, mấy thằng bạn xúm lại trêu: “Mày nhí nhảnh, đáng yêu giống con nít thế!” rồi cười sặc sụa cứ như đang xem phim hài vậy!
Hai đứa học cùng trường cùng khóa với nhau, người yêu bắt buộc tôi phải đăng kí môn học và ca học giống hệt cô ấy để dễ bề quản lý vì theo lời nàng thì “anh không chịu học cùng ca cùng lớp với em để lấy cớ đi chơi bậy bạ chứ gì!”. Cái kết đau đớn là học kỳ này tôi bị trễ ba môn do đăng ký lớp này rồi lại xóa để “nhảy” qua lớp nàng. Và rốt cuộc cả hai lớp đều “full” sinh viên.
Đi học xa, cả hai đều được gia đình sắm cho xe máy nhưng chỉ những trường hợp cấp bách lắm, tôi mới được đi riêng còn lại toàn phải đi chung với nàng. Khi không có việc gì quan trọng thì dù trời có sập, nàng cũng không chịu đưa chìa khóa xe cho tôi.
Con gái hay tò mò nhiều thứ, nhất là chuyện đi đâu, làm gì của người yêu mình. Nàng của tôi cũng không ngoại lệ, suốt ngày hỏi đi với ai? Mấy giờ về? Chơi hết bao nhiêu tiền? Có hôm tôi bảo đi đá bóng uống nước mía với mấy thằng bạn thân nhưng vì quán nước hôm đó đóng cửa nên cả bọn rủ nhau đi ăn bún riêu. Chỉ có thế thôi mà lúc về nhà, ngửi thấy mùi mắm tôm, nàng càu nhàu hỏi han đủ điều cứ như công an hỏi cung tội phạm vậy.
Mấy bạn đang FA cứ bảo có người yêu là hạnh phúc lắm nhưng với tôi, người yêu mà quản lý từng ly từng tí như thế thì chả sung sướng chút nào! Nhiều lần muốn góp ý thẳng thắn mà mình là đàn ông chẳng lẽ đi nói với nàng rằng: “Em quá đáng lắm, em giữ hết tiền của anh, không chừa cho anh tiền tiêu vặt, em quản lý đời tư của anh quá mức…”.
Tôi thật sự cảm thấy khổ sở, chẳng biết phải làm sao! Tôi yêu nàng nhưng cũng mệt mỏi với những điều đó lắm!
Hy vọng có một ngày nàng sẽ hiểu ra và thay đổi.
Theo Ngoisao
Ngoại tình với đối tác nước ngoài vì chán chồng
Chồng chẳng bao giờ đánh răng buổi tối nên chúng tôi không hôn nhau đã hơn 2 năm. Càng chán chồng bao nhiêu tôi càng nhớ người đó bấy nhiêu.
Tôi gần 30 tuổi, kết hôn được 3 năm và có một con gái nhỏ. Cuộc sống hôn nhân của tôi chán lắm, chẳng biết làm thế nào để cải thiện nó, tự an ủi mình hãy coi cuộc hôn nhân như tấm áo khoác cho thiên hạ nhìn, cho gia đình khỏi lo lắng. Đôi khi tôi tự đổ lỗi cho mình vì kiếm được tiền hơn chồng nên mới sinh chán chồng. Tôi cố gắng chấp nhận hiện tại theo phương châm "Mình còn hơn khối người, như thế này là tốt rồi".
Thật bất hạnh, giờ đây tôi thấy mình thay đổi. Để phân tích ra thì chồng tôi thuộc dạng "nhân vô thập toàn", anh khá đẹp trai nhưng học hành lẹt đẹt, gia đình bần nông mà được bố mẹ chiều từ tấm bé, công việc của anh trước cũng ổn định dù lương ít nhưng khi tôi mang bầu anh thất nghiệp. Lại nói về cái chuyện thất nghiệp, giá anh chăm chỉ cầu tiến nhưng bị người ta cho nghỉ thì tôi cam tâm, đằng này anh rất thích chơi, tụ tập rượu chè, làm được một tí đã coi mình là nhất, là tài giỏi. Anh xin nghỉ một ngày thì phải ở nhà đến 2-3 ngày, sáng bảo đi thì phải chiều mới đi.
Tôi cực ghét chuyện nói mà không làm, giờ giấc vô tổ chức như vậy. Vì miếng cơm manh áo tôi phải muối mặt xin cho anh vào chỗ mình làm công nhân dù chẳng ai muốn vợ làm văn phòng còn chồng làm công nhân cả. Đây không phải vì sĩ diện đâu mà bởi nó rất phức tạp trong một công ty nhỏ, vả lại nếu chẳng may công ty có vấn đề gì thì kinh tế gia đình sẽ lao đao theo. Công ty tôi làm mọi người sống theo lối xã giao, anh đã làm nó vươn lên tầm cao mới - nhậu hàng tuần và đánh bạc.
Với đồng lương ít ỏi lại chia năm sẻ bảy để ăn uống nhậu nhẹt tôi thật bất mãn, đầu tiên mọi người cũng ùa theo làn gió mới nhưng rồi chán dần, chỉ có anh vẫn hở ra là gạ gẫm. Anh bảo xin việc cho làm tạm nhưng rồi 2 năm chưa một lần hỏi việc chỗ khác hay tìm cách kiếm việc, anh cứ ỉ vào tôi như một cục nợ. Quả thật số tiền anh kiếm ra chỉ đủ nuôi đúng thân anh và thuê nhà, trong khi đó còn xã giao nội ngoại, nuôi con, dành dụm... mọi thứ cứ đổ lên đầu tôi một cách tự nhiên như nó phải thế.
Gia đình tôi gặp biến cố, giờ tôi thêm gánh nặng phụ giúp mẹ đẻ ở quê, bản thân cũng chẳng nói cho chồng biết vì có nói anh cũng chẳng giúp được gì, tiền vẫn do tôi tự kiếm mà lại thêm khinh khi nhau. Con gái gửi nhà nội, hai vợ chồng dắt díu làm thuê thành phố, mỗi lần về quê anh lại đi tối ngày. Thật sự trong anh chỉ có chơi là không ngại mưa nắng.
Mãi thành quen, giờ tôi sống với một người đàn ông chỉ cần nghe huýt sáo cũng sẵn sàng nhảy bổ ra ngoài bất kể mấy giờ, nhà có việc gì. Tôi cứ sống như thế 3 năm, gần như phải tự lo nuôi con. Sẽ chẳng có gì thay đổi nếu tôi không gặp người đó, một đối tác nước ngoài, một người đàn ông chưa vợ và có cảm tình với mình.
Chúng tôi từng say và tôi hôn anh, cảm giác ấy thật tuyệt mà lâu lắm rồi tôi không có. Chồng chẳng bao giờ đánh răng buổi tối nên chúng tôi không hôn nhau đã hơn 2 năm. Thật bi kịch và hài hước. Người đàn ông đó giúp tôi nhiều trong công việc, chúng tôi hiểu nhau theo một cách nào đó và cùng thận trọng trong kinh doanh. Chỉ khi đêm về chúng tôi mới nhắn cho nhau những tin vu vơ còn ban ngày tuyệt nhiên không có chuyện tình cảm này nọ. Càng chán chồng bao nhiêu tôi càng nhớ người đó bấy nhiêu.
Tôi phải làm sao đây? Nếu có ai đó định khuyên tôi nói chuyện thẳng thắn với chồng thì xin thưa là không có tác dụng, anh mặt dày, chỉ muốn sống qua ngày như đã làm, không có ý định vươn lên hay phấn đấu nọ kia. Anh cho như thế là tốt rồi, lúc nào cũng nghĩ mình đẹp trai, có giá lắm; còn tôi vừa già vừa xấu lại lôi thôi luộm thuộm sau khi sinh con.
Tôi có tiền và hoàn toàn có thể làm cho mình đẹp lên nhưng không làm vì mỗi đồng tiền kiếm ra đều là mồ hôi công sức, hai bên vai gánh nặng con cái, mẹ già, nhà cửa chưa có. Anh cứ bóng gió rồi thẳng toẹt là không thích tôi lôi thôi. Có lẽ tôi nên chiều anh, sẽ hết lôi thôi, đầu tư vào bản thân nhưng đồng nghĩa với đó tôi sẽ ngoại tình thật sự.
Theo VNE
Chồng nhậu say bị vợ bắt quỳ, chụp ảnh khoe mọi người Mọi chuyện đã không đến nỗi phải ly hôn nếu vợ tôi cứ tiếp tục "xài xể" chồng. Cô ấy lấy máy ảnh ra chụp lại cảnh tôi quỳ và bảo chị bà con sang ra gởi về cho mọi người xem. Chưa hết, cô ấy ném vào mặt tôi tờ giấy bảo viết cam đoan từ nay không được tái phạm. Xin...