Khổ đến tận cùng
Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều hôm ấy, ngày mà tôi cùng lúc đón nhận hai sự việc kinh thiên động địa.
Anh điện thoại bảo tôi ra quán cà phê gần cơ quan trước khi về nhà, anh có chuyện quan trọng muốn nói. Tôi đã có linh tính chẳng lành, vì xưa nay có chuyện gì thì vợ chồng về nhà trao đổi đâu khi nào anh hẹn hò quán xá.
Ly cà phê đã tan gần hết đá chứng tỏ anh ngồi đây rất lâu, khó khăn lắm cuối cùng anh cũng mở lời: “Anh bị ung thư giai đoạn cuối, chắc thời gian còn lại chẳng còn bao lâu”. Tin như sét đán.h làm đầu óc tôi choáng váng, quay cuồng. Tôi chưa kịp định thần, anh đã tiếp tục câu chuyện thứ hai.
“ Trước khi về thế giới bên kia anh xin thú nhận với em một chuyện mong em rộng lòng tha thứ và chấp nhận. Anh đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, tụi anh đã có với nhau một đứa con trai, năm nay vào lớp Một. Khi hay tin anh bệnh nặng, cô ấy đã chủ động chia tay. Anh muốn trước khi anh nhắm mắt em rộng lòng đón thằng bé về nuôi, cho nó được nhận tổ quy tông, dù gì nó cũng là đứa cháu đích tôn của dòng họ”.
Từng lời nói của anh như nhát dao cứa vào trái tim tôi, đau buốt. Suốt đêm hôm ấy tôi như kẻ vô hồn, chạy xe lòng vòng thành phố mà chẳng biết đi đâu, về đâu. Người chồng mà tôi luôn đặt niềm tin tuyệt đối, người cha mà các con luôn tự hào phút chốc bỗng sụp đổ tan tành. Nhìn lại cuộc hôn nhân 15 năm qua, tôi không biết mình đã phạm sai lầm gì đến nỗi anh phải có người đàn bà khác. Anh và tôi đến với nhau không phải do mai mối hoặc ép uổng, mà do tình yêu xuất phát từ trái tim.
Thằng bé bao nhiêu tuổ.i có nghĩa là anh đã phụ tôi bấy nhiêu tháng ngày (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Hai đứa con gái xinh xắn lần lượt chào đời, niềm vui càng được nhân đôi. Tôi không dám cho mình là người đàn bà hoàn hảo nhưng tôi đã chu toàn bổn phận làm vợ, làm mẹ, bổn phận với gia đình hai bên. Bạn bè nhiều khi chế giễu anh “sinh toàn vịt trời” nhưng anh luôn tươi cười khẳng định “trai hay gái đều như nhau nếu ngoan ngoãn”. Những lúc ấy tôi đã rất vui vì nghĩ anh không có tư tưởng trọng nam khinh nữ như đa số những người đàn ông khác. Quan niệm sống của tôi là vợ chồng tôn trọng và bình đẳng nên tôi không hề kiểm tra hay giám sát những gì riêng tư của anh như máy tính hay điện thoại. Nhiều lần anh cũng tỏ quan điểm lên án những người đàn ông đèo bòng vợ một vợ hai.
Hóa ra, những gì anh nói đều trái ngược với việc anh làm. Anh nói không ham con trai nhưng âm thầm tìm thằng con nối dõi; anh nói ghét chuyện ngoạ.i tìn.h nhưng bao năm anh đã xây cho mình thêm một tổ ấm. Thằng bé bao nhiêu tuổ.i có nghĩa là anh đã phụ tôi bấy nhiêu tháng ngày. Tôi đa.u đớ.n nhớ lại những chuyện anh đã lừa dối mẹ con tôi. Thì ra những cuộc điện thoại lúc nửa đêm anh bảo phân xưởng đang gặp chuyện anh phải đến ngay giải quyết là những lần con trai anh bệnh, cô nhân tình gọi điện báo tin. Những chuyến anh đi công tác đột xuất là những ngày anh vui vẻ sống với bên ngôi nhà ấy.
Tôi thật sự không biết mình phải làm gì trong những ngày sắp tới. Làm sao tôi có thể tận tình săn sóc cho anh những ngày cuối đời khi ám ảnh bởi sự phụ bạc của anh. Tôi phải giải thích thế nào với các con khi trong nhà có thêm thằng b.é tra.i cũng gọi anh bằng ba?
Theo 24h
"Mỡ" dâng miệng "mèo"
Tôi thấy mình có lỗi với vợ nhưng lỗi lầm này xuất phát từ sự bất cẩn của cô ấy.
Thật sự là trong chuyện này, tôi thấy Lan mới là người có lỗi. Ngay từ đầu, tôi đã không đồng ý với việc cô ấy đưa đứa cháu gái lên sống cùng.
Thế nhưng vợ tôi khăng khăng: "Cháu cũng như con. Mẹ nó khó khăn quá mới nhờ cậy mình, em đã nhận lời, anh đừng có nói tới nói lui". Vậy là mấy hôm sau, Lài xuất hiện trong nhà tôi. Cô gái ấy là con gái của chị vợ tôi, gọi tôi là dượng.
Sự xuất hiện của Lài khiến tôi rất khó chịu dù cô ta ở tầng trệt, còn vợ chồng tôi ở lầu một. Lài giống vợ tôi, nấu ăn rất ngon. Từ ngày có cô cháu gái, chuyện bếp núc Lan giao hết cho cháu. Chỉ cần nói hôm nay muốn ăn gì thì hôm đó cơm canh tươm tất. Ban ngày Lài phụ việc nhà, buổi tối đi học kế toán ở trung tâm dạy nghề. Dần dần tôi cũng thích nghi với việc trong nhà có thêm người lạ nên thôi không cằn nhằn nữa.
Từ ngày có cháu lên ở chung để phụ việc, Lan càng có điều kiện để phát huy sở trường nữ công gia chánh của mình. Nhiều nơi mời vợ tôi đến dạy nấu ăn, làm bánh; rồi đài truyền hình của các tỉnh cũng tới tấp mời mọc vợ tôi lên sóng dạy chị em "xây tổ ấm". Hình như tuần nào cô ấy cũng có "show".
Những ngày Lan đi vắng, nhà cửa vẫn gọn gàng, cơm canh vẫn tươm tất; không giống như trước đây, mỗi khi vợ vắng nhà, tôi phải lê la hàng quán. Rồi quần áo đi làm cũng có người giặt ủi thẳng thớm, mang đến tận phòng. Không có vợ ở nhà, buổi trưa tôi định không về thì cháu vợ gọi điện nhắc nhở " dượng về ăn cơm rồi nghỉ ngơi cho khỏe. Cháu đã nấu cơm rồi, có canh chua cá kho...". Tôi ăn cơm xong lên phòng thì thấy giường nệm đã được xếp dọn thẳng thớm chứ không phải một đống bùi nhùi như buổi sáng trước khi đi làm. Ngủ dậy thì cháu vợ đã pha sẵn ly nước cam để trên bàn "dượng uống cho mát rồi đi làm"...
Tôi không nhớ mình đã làm gì, sáng thức dậy thấy mình với cô cháu vợ nằm chung giường! (Ảnh minh họa)
Hồi đầu, chỉ một mình tôi ăn cơm; thấy buồn, tôi bảo Lài cùng ăn cho vui. Hai dượng cháu chuyện trò cũng rôm rả. Tôi nhớ có lần, Lài vô tình hỏi: " Sao dì dượng không sinh em bé?". Tôi bảo là cũng muốn nhưng bị trục trặc. Bệnh viện bảo cả hai vợ chồng đều tốt nhưng nếu ở với nhau thì sẽ không có con. Nghe vậy, Lài buột miệng: " Vậy sao dượng không có vợ bé?". Tôi lắc đầu: " Không sinh được thì xin con nuôi chớ ai lại làm như vậy? Dì của con là người tốt, dượng làm sao có thể lăng nhăng".
Rồi một lần nọ, Lan có việc phải đi Cà Mau 3 ngày. Hôm đó, mấy anh bạn rủ đi nhậu, tôi vui quá nên say mèm khi về tới nhà. Tôi không nhớ mình đã làm gì, chỉ biết là, sáng thức dậy, thấy mình với cô cháu vợ nằm chung giường! Tôi chưa kịp sợ hãi thì Lài đã ôm chầm lấy tôi. Đến lúc ấy tôi mới định thần nhìn kỹ cơ thể của một cô gái 20 tuổ.i. Nó thật mềm mại, thơm tho...
Sau đó là chuỗi những ngày trượt dài trong lầm lỗi. Mỗi khi vợ tôi đi vắng thì cô cháu gái lại là người thay thế ở trên giường. Cho đến khi vợ tôi phát hiện vì cô cháu gái cứ nôn mửa... " Anh đúng là đồ đốn mạt. Tôi đâu có ngờ anh cũng tầm thường như vậy"- vợ tôi nghiến răng. Cô ấy càu cấu, cắn xé và trút lên đầu tôi bao nhiêu lời miệ.t th.ị. Tôi bực quá hét lên: " Ai biểu em đem mỡ để trước miệng mèo? Anh đã bảo là đừng có đem lên mà không nghe". Vợ tôi ôm mặt khóc tức tưởi.
Cô ấy kể lể những vất vả cực nhọc từ ngày vợ chồng còn nghèo khó, đến những nỗ lực của mình khi cuộc sống đã khấm khá nhưng cũng phải cày để "về già vợ chồng không phải lo lắng gì dù không có con cái"...
Tôi thấy mình có lỗi với vợ nhưng tôi vẫn cho rằng, lỗi lầm này xuất phát từ sự bất cẩn của cô ấy. Đàn ông nào mà không ham của lạ? Nhất là khi mình trong thế thụ động, bị tấ.n côn.g?
Cái khó của tôi bây giờ là tôi không muốn Lài bỏ đứ.a b.é, cả vợ tôi cũng vậy. Nhưng tôi cũng không thể b.ỏ v.ợ để lấy cô cháu gái mà mình không hề yêu thương dù cô ta cứ khăng khăng "Em chỉ muốn làm vợ bé của anh, không cần cưới hỏi gì hết...".
Chưa bao giờ tôi thấy mình thê thảm như bây giờ. Đến công ty thì mặt mày ngơ ngáo, đầu óc lo ra; về tới nhà thì tinh thần bấn loạn vì vợ la, cháu khóc...
Có khi tôi ra cầu Sài Gòn nhảy xuống quách cho xong...
Theo 24h
Chồng "nhậu" thâu đêm với đồng nghiệp nữ Cả đêm tôi đi tìm anh khắp nơi... nhưng nào đâu biết được, anh lại đang "nhậu" ở nhà đồng nghiệp nữ? Gửi Bạn trẻ cuộc sống! Tôi năm nay 32 tuổ.i, đã có gia đình và hai đứa con, một trai, một gái. Vợ chồng tôi lấy nhau đã được 8 năm nhưng thời gian ở gần nhau thì không được nhiều...