Khổ đến tận cùng
Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều hôm ấy, ngày mà tôi cùng lúc đón nhận hai sự việc kinh thiên động địa.
Anh điện thoại bảo tôi ra quán cà phê gần cơ quan trước khi về nhà, anh có chuyện quan trọng muốn nói. Tôi đã có linh tính chẳng lành, vì xưa nay có chuyện gì thì vợ chồng về nhà trao đổi đâu khi nào anh hẹn hò quán xá.
Ly cà phê đã tan gần hết đá chứng tỏ anh ngồi đây rất lâu, khó khăn lắm cuối cùng anh cũng mở lời: “Anh bị ung thư giai đoạn cuối, chắc thời gian còn lại chẳng còn bao lâu”. Tin như sét đánh làm đầu óc tôi choáng váng, quay cuồng. Tôi chưa kịp định thần, anh đã tiếp tục câu chuyện thứ hai.
“ Trước khi về thế giới bên kia anh xin thú nhận với em một chuyện mong em rộng lòng tha thứ và chấp nhận. Anh đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, tụi anh đã có với nhau một đứa con trai, năm nay vào lớp Một. Khi hay tin anh bệnh nặng, cô ấy đã chủ động chia tay. Anh muốn trước khi anh nhắm mắt em rộng lòng đón thằng bé về nuôi, cho nó được nhận tổ quy tông, dù gì nó cũng là đứa cháu đích tôn của dòng họ”.
Từng lời nói của anh như nhát dao cứa vào trái tim tôi, đau buốt. Suốt đêm hôm ấy tôi như kẻ vô hồn, chạy xe lòng vòng thành phố mà chẳng biết đi đâu, về đâu. Người chồng mà tôi luôn đặt niềm tin tuyệt đối, người cha mà các con luôn tự hào phút chốc bỗng sụp đổ tan tành. Nhìn lại cuộc hôn nhân 15 năm qua, tôi không biết mình đã phạm sai lầm gì đến nỗi anh phải có người đàn bà khác. Anh và tôi đến với nhau không phải do mai mối hoặc ép uổng, mà do tình yêu xuất phát từ trái tim.
Video đang HOT
Thằng bé bao nhiêu tuổi có nghĩa là anh đã phụ tôi bấy nhiêu tháng ngày (Ảnh minh họa)
Hai đứa con gái xinh xắn lần lượt chào đời, niềm vui càng được nhân đôi. Tôi không dám cho mình là người đàn bà hoàn hảo nhưng tôi đã chu toàn bổn phận làm vợ, làm mẹ, bổn phận với gia đình hai bên. Bạn bè nhiều khi chế giễu anh “sinh toàn vịt trời” nhưng anh luôn tươi cười khẳng định “trai hay gái đều như nhau nếu ngoan ngoãn”. Những lúc ấy tôi đã rất vui vì nghĩ anh không có tư tưởng trọng nam khinh nữ như đa số những người đàn ông khác. Quan niệm sống của tôi là vợ chồng tôn trọng và bình đẳng nên tôi không hề kiểm tra hay giám sát những gì riêng tư của anh như máy tính hay điện thoại. Nhiều lần anh cũng tỏ quan điểm lên án những người đàn ông đèo bòng vợ một vợ hai.
Hóa ra, những gì anh nói đều trái ngược với việc anh làm. Anh nói không ham con trai nhưng âm thầm tìm thằng con nối dõi; anh nói ghét chuyện ngoại tình nhưng bao năm anh đã xây cho mình thêm một tổ ấm. Thằng bé bao nhiêu tuổi có nghĩa là anh đã phụ tôi bấy nhiêu tháng ngày. Tôi đau đớn nhớ lại những chuyện anh đã lừa dối mẹ con tôi. Thì ra những cuộc điện thoại lúc nửa đêm anh bảo phân xưởng đang gặp chuyện anh phải đến ngay giải quyết là những lần con trai anh bệnh, cô nhân tình gọi điện báo tin. Những chuyến anh đi công tác đột xuất là những ngày anh vui vẻ sống với bên ngôi nhà ấy.
Tôi thật sự không biết mình phải làm gì trong những ngày sắp tới. Làm sao tôi có thể tận tình săn sóc cho anh những ngày cuối đời khi ám ảnh bởi sự phụ bạc của anh. Tôi phải giải thích thế nào với các con khi trong nhà có thêm thằng bé trai cũng gọi anh bằng ba?
Theo 24h
Vợ tôi và chồng cô đang sống với nhau
Tháng cuối cùng ở Úc, chồng tôi và vợ anh ta đã chung sống với nhau như vợ chồng.
Tôi ước gì mình không gặp người đàn ông đến gõ cửa nhà tôi hôm đó. Tôi đã dự cảm tới những điều không hề tốt lành khi anh ta với vẻ mặt cực kỳ nặng nề với đề nghị muốn được nói chuyện. Anh ta sống ở Sài Gòn, ra Hà Nội nhân một chuyến công tác ngắn ngày. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để có thể đi qua cơn sốc và bình tâm lại khi nghe anh ta nói: Tôi biết vợ tôi và chồng chị đã từng đi lại với nhau. Sau khi bị tôi phát hiện, vợ tôi đã thú nhận và xin tôi tha thứ. Tôi chưa bao giờ hết yêu vợ tôi, và tôi cũng có thể hiểu được phần nào lý do cô ấy ngã vào vòng tay người khác vì chúng tôi ở quá xa nhau. Giờ vợ tôi đã từ bỏ cuộc sống ấy và trở về với tôi. Tôi có thể tha thứ cho cô ấy. Nhưng tôi không muốn có thêm một người vợ như chị sẽ tiếp tục trở thành nạn nhân của một người chồng thích đi chinh phục!
Khi đó, tôi đã ước rằng người chồng kia cứ việc giải quyết chuyện nhà anh ta đi, rồi cứ để tôi yên trong thế giới của mình, khi mà cuộc sống của vợ chồng tôi đang này càng đẹp đẽ hơn. Và chúng tôi sẽ lên kế hoạch có em bé trong thời gian chồng tôi đi học hơn một năm ở Úc ngay sau khi hai đứa cưới là một quãng thời gian nặng nề đối với tôi. Khi đó, tôi thấy chồng mình ngọt ngào qua những lá thư, nhưng có cảm giác anh chỉ nói để tôi được yên lòng. Bản năng phụ nữ mách bảo rằng, anh có quá nhiều việc để dành những phút nhớ nhung thật sự cho tôi như thời còn yêu nhau. Tôi cũng miệt mài với công việc nên tôi tự trấn an mình bằng cách gạt đi mọi suy nghĩ lung tung. Tôi chỉ nghĩ rằng chồng tôi cũng mãi lo nghĩ công việc...
Tôi đã cố giữ bình tĩnh sau khi chồng đi công tác về. Tôi âm thầm bí mật tìm hiểu bằng mọi phương thức, và cuối cùng, tôi đã có thứ mình muốn. Một hòm mail bí mật của chồng với người phụ nữ kia. Anh ta đúng. Chồng tôi đã quyến rũ cô ấy. Đó là theo lời cô ấy nói với chồng khi cầu xin anh ta tha thứ. Nhưng những dòng thư kia thì nói lên điều ngược lại. Cô ấy đã quyến rũ chồng tôi. Những lá thư từ ngọt ngào quan tâm, đến gợi cảm và cuối cùng là trần trụi và đầy mùi chăn gối. Tôi đọc mà thấy nghẹn ngực.
Tôi quyết định tìm đến chồng cô ta để trả thù hai con người đó (Ảnh minh họa)
Cô ấy quả là một cô gái rất biết đàn ông thiếu thốn gì, ao ước gì. Chồng tôi đã đáp trả lại bằng những bức thư với ngôn ngữ khác hoàn toàn cách anh viết thư cho tôi. Ban đầu là những tình cảm ngọt ngào, chia sẻ. Rồi đến việc bộc bạch những ao ước xác thịt. Chồng tôi dành cho cô ấy những lời khen ngợi về thân hình nóng bỏng và dùng những từ dung tục gợi ý muốn "yêu" cô ấy.
Tôi cáo ốm và gần như khủng hoảng suốt một tuần lễ. Chồng tôi vẫn không hay biết gì nên khuyên tôi nên nghỉ dưỡng sức và đi khám tổng thể để duy trì một sức khỏe tốt cho kế hoạch em bé sắp tới. Tôi bề ngoài thì cười nói rảo hoảnh, bên trong thì đau thắt gan thắt ruột. Đêm nào tôi cũng mơ thấy cảnh chồng tôi và cô gái ấy đang vuốt ve nhau (dù tôi chỉ nhìn được những bức ảnh nóng bỏng của cô ấy trong hòm thư kia thôi). Có điều gì đó thôi thúc tôi gọi điện cho anh chồng kia. Tôi gặng hỏi tất cả về những điều vợ anh ta "thú tội" về mối quan hệ với chồng tôi. Và tôi òa khóc khi anh ta nói: Họ đã ở cùng nhau hàng đêm vào tháng cuối cùng trước khi chồng tôi về nước. Vợ anh ta còn thành thật kể rằng chồng tôi đã cầu xin cô ấy hãy cho chồng tôi được ngủ cùng cô ấy mỗi tháng một lần sau khi về nước...
Cuộc sống của tôi như có những con sóng ngầm bên trong. Tôi lục tung mọi thứ trong ngăn kéo quá khứ bí mật của chồng mình, chắp ghép với những lời của người chồng kia. Anh ta không nói dối tôi. Anh ta thực sự là môt nạn nhân của cuộc tình vụng trộm này mà thôi, và hơn ai hết, anh ta hiểu và thông cảm cho tôi.
Lần công tác thứ hai tại Hà Nội của anh ta, chúng tôi đi ăn trưa, uống cà phê. Tôi đã khóc rất nhiều, và anh ta có lẽ vì thấy thương hại tôi nên đã ôm tôi thật chặt. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi cảm thấy muốn gần gũi với anh ta. Tôi muốn trải qua cái cảm giác ở bên chồng một kẻ khác, nhất là kẻ đã từng cướp chồng tôi khi không có tôi bên cạnh. Chúng tôi vào khách sạn. Anh ta là một người đàn ông đẹp, nhưng vụng về và thụ động. Mặc kệ, trong đầu tôi khi đó là hình ảnh chồng tôi và cô gái kia, là những hình ảnh khêu gợi về cách họ kích thích nhau.
Anh ta hứng thú khi tôi đùa nghịch trên thân thể anh ta, thực ra là đúng với kiểu mà chồng tôi và cô gái kia đã vẽ ra cho nhau bằng những dòng thư khiêu khích. Tôi chủ động tấn công anh ta, khi nhẹ nhàng, khi dồn dập khiến anh ta ghì chặt lấy tôi khao khát. Anh ta không ngớt lời khen ngợi tôi, và trong phút giây đó, tôi cảm nhận rõ cảm giác tội lỗi dày vò, nhưng cũng có cái gì đó hả hê, thật mãn nguyện. Tôi hả hê vì nghĩ mình lấy lại của cô gái kia tương đương những gì cô ta đã lấy của tôi!
Trong 2 tuần công tác của anh ta, anh ta gọi cho tôi liên tục. Tôi đều đến, đều đáp ứng cho anh ta, đều giả vờ cho anh ta thấy rằng anh ta tuyệt vời. Thực ra, đầu tôi như những cuốn phim hồi tưởng lại những gì chồng tôi đã viết ra trong thư, tôi làm mọi thứ chỉ với suy nghĩ: Đó là thứ tôi mất, và tôi cần lấy lại...
Trở lại Sài Gòn, anh ta gọi điện cảm ơn tôi vì tôi giúp anh ta tự tin hơn khi trở về đối mặt với vợ (có lẽ anh ta rất hoang mang và sợ mất cô ấy). Thực ra tôi chẳng quan tâm mấy đến suy nghĩ của anh ta về tôi. Chúng tôi như những kẻ bấu víu vào nhau trong nỗi đau và sự ấm ức. Chỉ có điều trái với anh ta, tôi không thấy mình nhẹ nhõm hơn. Tôi chẳng hiểu mình ngủ với anh chồng kia để làm gì, khi mà giờ đây tôi tránh né chồng tôi vì cảm giác anh ta chẳng thuộc về mình nữa.
Tôi vờ lên đỉnh. Tôi vờ nhắm mắt chiều chồng, nhưng đầu tôi thì vẫn ngập ngụa những thước phim quay chậm. Chồng tôi khổ sở vì không hiểu nổi vợ, còn tôi thì không biết phải đối mặt với câu chuyện này như thế nào. Tôi chỉ sợ khi phanh phui mọi chuyện với chồng tôi, tôi lại sẽ phát hiện ra thêm những sự thật từ việc chồng tôi thanh minh cho mình khiến cho tôi đau đớn hơn nữa. Đàn ông hay đàn bà cũng vậy thôi, khi cùng quẫn, họ đổ tội và tìm mọi cách để cứu lấy mình. Tôi chẳng biết mình phải làm gì bây giờ nữa. Tôi như kẻ trầm cảm mất rồi...
Theo 24h
"Mỡ" dâng miệng "mèo" Tôi thấy mình có lỗi với vợ nhưng lỗi lầm này xuất phát từ sự bất cẩn của cô ấy. Thật sự là trong chuyện này, tôi thấy Lan mới là người có lỗi. Ngay từ đầu, tôi đã không đồng ý với việc cô ấy đưa đứa cháu gái lên sống cùng. Thế nhưng vợ tôi khăng khăng: "Cháu cũng như con....