Khó có con, mẹ chồng ép anh bỏ tôi
3 năm trôi qua, đã quá nhiều lần mẹ giục chúng tôi chuyện con cái cho mẹ có cháu bế nhưng chúng tôi cứ khất lần.
Lấy nhau 3 năm tôi bắt đầu cảm nhận được thế nào gọi là sự đau khổ mệt mỏi khi sống cùng nhà chồng. 3 năm qua tôi cố gắng đối nhân xử thế, cố gắng trở thành đứa con dâu tốt để bố mẹ và chồng không phiền lòng. Và gần như trong 2 năm đầu tôi đã làm được điều đó. Những tưởng cuộc sống sẽ hạnh phúc, tôi sẽ được nhà chồng yêu quý nhưng tôi ngày vui chưa tày gang.
3 năm trôi qua, đã quá nhiều lần mẹ giục chúng tôi chuyện con cái cho mẹ có cháu bế nhưng chúng tôi cứ khất lần. Chồng tôi nói vì chưa muốn có con, phải kế hoạch thêm để vợ chồng ổn định công việc nên ban đầu mẹ cũng tin. Chỉ là đã quá lâu chưa thấy tôi nhắc lại chuyện đó nên mẹ càng sốt. Mẹ yêu cầu chúng tôi phải sinh con. Và lúc này, sự thật mới bị phơi bày.
Vợ chồng tôi thú nhận với mẹ chuyện khó sinh nở và ngay lập tức mẹ phải tìm hiểu lý do tại sao. Chồng nói chưa biết nguyên nhân, bác sĩ chỉ nói hiếm muộn. Nhưng mẹ tôi được cái lanh lợi lại hay soi xét nên mẹ đã theo dõi và biết được tôi đang uống thuốc. Vậy là bao nhiêu lỗi lầm đều đổ hết lên đầu tôi. Mẹ nói chính là do tôi không sinh được nên cố tìm cách kéo dài thời gian. Chồng tôi ra sức giải thích, bào chữa cho tôi nhưng mẹ cũng không xuôi lòng.
Video đang HOT
Vợ chồng tôi thú nhận với mẹ chuyện khó sinh nở và ngay lập tức mẹ phải tìm hiểu lý do tại sao. (ảnh minh họa)
Thật tình nguyên nhân chính là do tôi, cả hai vợ chồng cũng uống thuốc nhưng vì chỉ nhìn thấy con dâu nên mẹ không tin là anh cũng có vấn đề. Chuyện hiếm muộn có thể giải quyết, nếu cố gắng có thể sẽ sớm có con. Quan trọng là tâm lý thoải mái, hi vọng và chờ đợi. Vậy mà mẹ không chịu, mẹ sợ không có cháu nối dõi, mẹ bắt anh phải bỏ tôi để lấy vợ hai.
Anh vốn là người cương quyết nhưng lần này không hiểu vì sao tôi không thấy ở anh sự quyết đoán. Tôi hiểu anh yêu tôi và tôi cũng yêu anh nhiều lắm, cả hai vợ chồng cũng đang rất đau đầu vì chuyện con cái. Nhưng nếu lấy một người vợ không thể sinh nở, chắc anh cũng không đủ kiên trì để tiếp tục cuộc hôn nhân này? Phải chăng những lời nói của mẹ khiến anh bị lung lay? Nếu thế thật tôi không biết phải làm sao. Lòng tôi đang mông lung vô cùng, đang cảm thấy chán nản và có chút tuyệt vọng. Tôi sẽ đợi thêm một thời gian nữa, nếu vợ chồng vẫn chưa thể có con, tôi sẽ là người ra đi để anh được sống cuộc sống hạnh phúc bên người phụ nữ khác.
Theo Eva
Muốn bỏ chồng để thỏa ước mơ làm mẹ
Hơn ai hết, tôi khát khao tiếng con trẻ trong nhà nhưng tôi càng cố thì chồng lại lơ là chế độ sinh hoạt. Câu chuyện của tôi có thể sẽ làm cho một số người không thích nhưng tôi vẫn muốn kể ra đây bởi một điều rằng: Tôi thèm lắm cảm giác được làm mẹ. Tôi lớn lên xinh xắn và khá thành công trong học tập, công việc. Tôi gặp anh, một người đàn ông rất bình thường. Anh bình thường trong mọi mặt nhưng tôi yêu và lấy anh cũng bởi sự bình thường đến an toàn như vậy. Tôi nghĩ rằng phụ nữ dù đẹp, dù giỏi giang thì cũng chỉ cần một tấm chồng lành và những đứa con ngoan, thế là an phận cả cuộc đời. Với suy nghĩ giản đơn như vậy, tôi quyết định theo anh về trong sự vui mừng của họ nhà trai và sự ngỡ ngàng của họ nhà gái. Nhưng không sao cả, với tôi thế là ổn.
Cưới nhau được ba tháng, tôi có tin vui. Cảm giác ấy mới tuyệt vời làm sao. Chúng tôi vui mừng báo tin cho hai bên họ hàng và bạn bè. Nhưng niềm vui ấy quá là ngắn ngủi khi mới chỉ mười ngày sau, tôi bị sảy thai. Nỗi buồn ấy quá lớn với đôi vợ chồng trẻ như chúng tôi. Anh ôm tôi khóc, những giọt nước mắt mặn đắng chảy dọc theo lối đi hành lang của bệnh viện. Lúc ấy, tôi tưởng như trời đất đã sụp đổ mất rồi.
Hết mấy ngày nằm viện, tôi được về nhà và nỗi buồn cũng dần vơi đi theo thời gian. Rồi cũng theo thời gian, nỗi buồn khác lại vây đến khi đợi mãi vẫn không có tin vui. Tôi bắt đầu lo lắng hơn ai hết vì tôi hiểu cảm giác trống trải khi vắng đi tiếng cười trẻ con trong nhà. Chờ đợi rồi đợi chờ. Tôi chăm chỉ uống các thể loại thuốc với hy vọng tràn trề, bởi theo kinh nghiệm dân gian mẹ tôi vẫn nói, sảy thai rồi dễ có lại lắm. Nhưng sao dễ mà lại khó thế này.
Hơn hai năm trong đợi chờ, tôi tự thấy nên thả lỏng mình, thoải mái chắc sẽ dễ có hơn, nhưng chúng tôi vẫn không đạt được ý nguyện của mình. Sang năm thứ ba, tình cờ một lần tâm sự cùng chị bạn, tôi như mở cờ trong lòng vì có thêm những thông tin bổ ích cho con đường tìm con của mình. Chúng tôi quyết định đến bệnh viện uy tín khám dù xa xôi, tốn kém và vất vả đủ đường. Kết luận cuối cùng của bác sĩ bất ngờ ngoài sức tưởng tượng, chồng tôi bị tinh trùng yếu và ít. Tỉ lệ phần trăm gần như bằng không.
Biết được kết quả buồn như vậy nhưng tôi vẫn động viên chồng rằng tinh trùng cũng như sức khỏe con người, lúc yếu, lúc khỏe, mình cứ tẩm bổ những món ăn tốt chắc sẽ khá hơn. Bẵng một thời gian, tôi lại đưa chồng đi xét nghiệm. Mỗi lần như vậy, tôi đọc được trong mắt anh sự ngại ngùng với mọi người. Tôi hiểu ý và rất cố gắng làm thế nào để anh khỏi mất thể diện đàn ông. Ba lần xét nghiệm, kết quả vẫn không thay đổi.
Tôi đã khóc rất nhiều, khóc trong sự mong mỏi đến cháy lòng. Tôi cũng đã muốn chết đi bao nhiêu lần vì khát khao làm mẹ quá lớn lao trong tâm trí tôi. Tôi cũng hiểu cảm giác thèm muốn con trẻ ấy của chồng. Tôi nghĩ tại sao ông trời lại bất công, không thương xót cho vợ chồng mình như thế chứ? Một nghìn câu hỏi đặt ra nhưng không thể nào tôi trả lời cho mình được, có chăng là phép màu.
Trong khi tôi hết sức chăm chồng thì ông chồng khó ăn khó uống của tôi lại vì sở thích mà buông lỏng chế độ. Thời gian này, anh không may thất nghiệp một thời gian vì thay đổi cơ cấu nhân sự trong công ty. Tôi lại ôm vào mình một khó khăn mới. Tôi làm thay công việc của một ông chồng. Tôi chán chường, mệt mỏi với ý nghĩ rằng mình trẻ, xinh đẹp, công việc ổn định mà lại muộn đường con cái thế này... Có những ánh mắt thương hại đổ về phía tôi nhiều hơn.
Tôi chẳng bận tâm đến điều đó mà chỉ ước áo có một nhóc tỳ là con của tôi và chồng tôi. Điều ước tưởng chừng như rất đỗi bình thường ấy lại quá xa vời. Nhiều khi, mặc nhiên sự ích kỷ cá nhân len lỏi vào trong ý nghĩ, hay là chia tay nhau, biết đâu anh may mắn sẽ có con với một người phụ nữ khỏe mạnh khác? Còn tôi, chắc cũng dễ thỏa được mong ước làm mẹ. Tôi chỉ muốn được làm mẹ mà thôi... Như thế liệu có phải là giải pháp tốt không? Tôi có nên chăng?
Theo Ngoisao
Khó có con, tôi muốn rời xa chồng Anh vẫn an ủi và nói yêu tôi nhưng tôi thấy lo lắng vô cùng. Có nhiều lúc, tôi muốn xa để anh đi tìm người phụ nữ khác. Tôi quen anh trong một lần tình cờ khi còn đang học đại học. Anh làm gần nơi tôi ở trọ. Anh rất hiền và dễ mến. Sau 3 năm quen và yêu nhau,...