Khinh tôi nghèo, em rũ bỏ rồi phải tiếc nuối khi tôi là con trai nhà giàu bị thất lạc
Tình yêu của tôi đơn sơ, mộc mạc. Chúng tôi tặng nhau những món quà tự chế như đi làm đồng thấy bông hoa cúc dại ngắt cài lên mái tóc của em…
Tôi và Duyên chỉ là bạn bè chơi thân với nhau thôi nhưng thấy mọi người gán ghép với nhau nhiều nên chúng tôi yêu nhau từ lúc nào không hay, tình yêu của hai đứa nhà nghèo chúng tôi cũng thật đơn sơ mộc mạc. Chúng tôi tặng nhau những món quà tự chế như đi làm đồng thấy bông hoa cúc dại ngắt cài lên mái tóc của em. Hay em nhìn thấy cặp chuồn chuồn đang cắn đuôi nhau liền bắt lấy và trao vào tay tôi mong muốn tình yêu hai đứa sẽ bền chặt như chúng.
Tình yêu của em với tôi thật mộc mạc chân thành không cần phải tặng xe hơi đồng hồ sang trọng mà đơn giản chỉ là làm cho đối phương hạnh phúc là thấy vui rồi. Khi hai đứa vừa đủ tuổi cưới thì hai gia đình kết thông gia hẹn những ngày cuối năm rồi cưới cho đẹp.
Nhưng thật trớ trêu cho số phận hẩm hiu của tôi, trái tim của tôi không thể giữ được con tim em đang cố muốn chạy thoát khỏi tôi để yêu một chàng trai từ thành phố về. Hôm ấy cả bọn thanh niên trai gái đang làm cỏ cấy hoa bên vệ đường mọi người cười nói nô đùa huyên náo cả một vùng thì có một anh chàng đi xe ô tô ngang qua bước xuống hỏi thăm nhà bà Vóc ở đâu.
Bọn con trai chúng tôi thì đứng chết lặng ngắm nhìn chàng công tử giàu sang còn bọn con gái thì cười tít mắt trêu trọc anh chàng đó. Người yêu của tôi còn nhiệt tình bước lên ô tô ngồi dẫn anh ta đến tận nhà bà Vóc khiến tôi ghen tức ghê lắm.
Tôi chết lặng khi nhìn thấy em bước lên ô tô của gã trai nhà giàu (Ảnh minh họa)
Mấy ngày giận em liền chẳng thèm sang nhà em chơi nữa. Đến ngày nhớ em chịu không nổi thì đành phải chịu thua mò sang. Ai ngờ đúng lúc gặp anh chàng hôm đó ăn mặc sang trọng bước xuống xe ô tô rồi ôm một bó hoa hồng rất to cùng với một món quà cũng rất lớn. Trong khi tôi mặc quần đùi áo ba lỗ rách lỗ chỗ cọc cạch đạp chiếc xe đạp, ngại quá tôi chẳng dám bước vào đành chín mặt quay về nhà.
Cả ngày hôm đó tôi ngẩn ngơ như người thất tình chẳng muốn làm gì chỉ muốn sang nói hỏi rõ thực hư chuyện của em nhưng tôi không đủ dũng cảm để đối mặt với người mình yêu. Sợ anh chàng có ô tô sang kia cướp mất người yêu nên sáng hôm sau tôi sang nhà em từ sáng sớm để hỏi chuyện, thật không ngờ anh chàng kia đến còn sớm hơn cả tôi. Mà không phải hình như đêm qua anh ta đã ngủ ở đây hay chính xác hơn ngủ trong phòng của Duyên thì đúng hơn. Bởi khi tôi bước vào nhà em mọi người như vừa ngủ dậy, nhìn em có vẻ phờ phạc khác thường còn anh ta bước ra từ phòng của Duyên ăn mặc không được chỉnh chu lại còn ngáp ngắn ngáp dài.
Vậy là mọi chuyện đã rõ Duyên không còn yêu tôi nữa mà muốn lấy anh chàng công tử kia. Cố lấy lại bình tĩnh hỏi em một câu cho rõ ràng:
- Có phải anh chàng kia tối qua ngủ đây không?
- Đâu có anh ấy nhớ em nên đến chơi từ sáng sớm thôi.
Video đang HOT
- Thế em có nhớ anh ta không?
- Anh ạ, phận làm gái chỉ có giá khi còn là con gái thôi. Em cũng cần chọn một con đường đi đẹp và phẳng lặng để đi chứ không thể đi hết cuộc đời với anh trong nghèo khổ được. Em xin lỗi nhé.
- Thôi em nói thế là đủ rồi tôi nghèo hèn không thể mang cho em cuộc sống tốt đẹp được đâu, em cứ chọn đi kẻo sau này ân hận.
Chưa bao giờ tôi có cảm giác trái tim quặn đau đến như vậy, thế là tôi mất tình yêu thực sự rồi chẳng còn muốn lưu luyến trong ngôi làng sống cảnh nghèo hèn này nữa. Trước khi bước chân ra đi mẹ cho địa chỉ một người bạn của mẹ rồi bảo tôi nếu cần giúp giữa nơi đất khách quê người thì hãy đến nhà ông ta.
Sau nhiều tháng lông bông kiếm việc chẳng đâu ra đâu rồi nhớ đến lời mẹ, tôi đến nhà người bạn của mẹ để nhờ sự giúp đỡ chí ít có bữa ăn no cũng được. Một người đàn bà bước ra mở cửa ú ớ câu:
- Ôi sao giống quá đúng như bản sao.
Thầm nghĩ trong bụng, mẹ tôi có một người bạn thật giàu có vậy mà mình không đến từ sớm cho đỡ khỏi rong ruổi ăn ngủ vật vã ngoài đường những đêm đông. Ra đón tôi là một người đàn bà sang trọng có lẽ là bà chủ với hai tiểu thư xinh đẹp, họ cũng chăm chú nhìn tôi không ngớt rồi thốt lên một câu giống như bà giúp việc. Tuy mấy người không vui vẻ đón nhận tôi nhưng họ cũng không ghét bỏ tôi mà coi tôi như một người khách vậy. Sau một ngày nằm đợi người bạn của mẹ tôi cuối cùng ông ấy đã về.
Vừa nhìn ông ta tôi thấy một sự gần gũi vô cùng mà không nói được bằng lời mà hình như tôi có nhiều nét giống ông ta thì phải? Chẳng nhẽ đó là bố tôi, đang nghĩ vẩn vơ thì ông ta tiến lại gần đến tôi rồi hỏi mẹ tôi tên là gì, rồi ông ôm chặt lấy tôi khóc thút thít như đứa trẻ con:
- Bà nó ơi cuối cùng tôi cũng tìm được thằng con trai của mình rồi, từ nay tôi có con trai rồi bà ạ.
Từ đó tôi có một phòng trong ngôi nhà đó bề ngoài mấy mẹ con đối xử với tôi rất tốt còn trong thâm tâm không biết họ có ghét tôi vì đến tranh chấp gia sản tình cảm người bố với họ. Mặc kệ tôi cứ sống hết mình không có chút toan tính gì là được. Sau nhiều ngày nghỉ ngơi bố tôi dẫn đi mua những bộ quần áo sang trọng cho tôi rồi đưa tôi đến công ty ra mắt mọi người. Ông luôn miệng bảo tôi:
- Con phải cố gắng chăm chỉ làm việc và học hành thêm vào để sau này thừa kế công ty của bố, bố không tin tưởng vào những chàng rể đâu.
- Con có biết làm gì ngoài cầm cái cuốc cái cày đâu bố, sau này các em lấy chồng nếu chàng rể nào làm tốt thì bố cứ để các chú ấy làm đi ạ.
- Tính con giống y như mẹ con lúc nào cũng nhường nhịn để rồi mất luôn cả bố chịu tủi nhục sống một mình cả đời đấy.
Sau một ngày bám đuôi bố tôi thật căng thẳng mệt mỏi và buồn ngủ cuối cùng tôi cũng thoát được tòa nhà để bước ra xe về nhà. Đúng lúc đó tôi gặp Duyên cùng anh chàng công tử bước tới bên bố tôi, tôi vừa mừng nhưng vừa giận nên chẳng thèm nói với họ câu nào. Bố tôi lên tiếng:
- Mấy tuần nay cậu hoàn thành dự án tìm được vùng trồng giống cây mới chưa? Đi xe công ty có thích không?
- Dạ thưa sếp em đã làm xong xuôi hết rồi thậm chí còn tìm được cả vợ xinh đẹp cho mình nữa đấy. Con xe sếp mua đi bon bon sướng lắm. Không biết bao giờ em mới có tiền để sở hữu nó đây.
- Cô ấy đây à, cậu khéo thật thế khi nào cưới?
- Em dự định tháng sau sếp thấy được không?
- Qúa được cưới mau lên cả phòng còn mỗi cậu đấy. Mà nhân đây giới thiệu với hai người đây là con trai của tôi từ nay mọi người đừng gọi tôi là “ông ngoại” nữa nhá. Sau này nó sẽ thay tôi quản lý cơ ngơi này, từ nay tôi có thể kê cao gối ngủ rồi.
Hai người há hốc mồm không nói được lời nào, còn tôi thấy thật tự hào khi bố hãnh diện về mình.
(Ảnh minh họa)
Từ hôm đó ngày nào tôi cũng nhận được điện thoại của Duyên mong muốn gặp tôi một lần, sau nhiều lần chần chừ tôi cũng quyết gặp một lần để xem em còn gì để nói. Vừa nhìn thấy mặt tôi em đã khóc thút thít:
- Em còn yêu anh nhiều lắm, ở bên anh ta em không thấy hạnh phúc, em cứ nghĩ anh ta giàu có ai ngờ chỉ là một anh chàng nhân viên với căn phòng thuê trọ tồi tàn, lương hàng tháng chỉ đủ nuôi bản thân. Bây giờ anh có điều kiện rồi hay chúng ta cưới nhau đi anh.
- Từ cái sáng hôm đó tôi biết cô chẳng còn gì là người con gái trinh trắng của tôi nữa nên tôi quên cô rồi. Từ nay giữa tôi và anh ta sẽ là hai trận chiến khốc liệt, hai người chỉ là con cờ trên bàn cờ của tôi, tôi thích diệt lúc nào thì diệt. Tôi ghét nhất loại đàn bà thấy nghèo thì bỏ rơi người ta khi có tiền thì vội chạy đến yêu đương chiều chuộng.
Theo phununews
Mẹ chồng khiến gia đình tôi mỗi người một nơi
Chồng tôi đi xa mới về nên đưa tôi đi làm, vậy mà bà cũng chửi và nói móc. Tôi nói với chồng nhưng anh bênh mẹ và mặc kệ tôi.
Chúng tôi kết hôn sau gần 2 tháng tìm hiểu. Hôn nhân chóng vánh đã khiến chúng tôi nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Mặc dù trước lúc cưới bố tôi đã kịch liệt phản đối vì biết những điều tiếng không hay về gia đình anh, nhưng tôi đã không nghe theo sự ngăn cản của bố. Ngày cưới, ngay khi bước lên xe hoa anh đã buông lời trách móc tôi vì để nhà anh phải thuê thêm xe ô tô mà quãng đường giữa hai nhà chỉ 3 km.
Trong khi đó anh không hề bàn bạc với tôi về chuyện thuê xe cho hai họ. Tôi thất vọng từ lần đó, chẳng lẽ vì mấy trăm nghìn mà anh phải nổi đóa trong ngày này, trên xe còn có bạn của anh nữa. Trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ sau khi mình có một đứa con sẽ đi khỏi nhà anh.
Khi về sống chung, anh cũng quan tâm tới tôi những lúc có hai vợ chồng, nhưng trước mặt người khác thì anh không làm như vậy. Anh rất thân thiết với mẹ, hai mẹ con luôn nói chuyện và bàn bạc với nhau vì trong nhà mọi việc anh và mẹ quyết định hết. Đời không như mơ, tôi có thai sau một tháng và lại mất em bé lúc 9 tuần, có lẽ do tôi làm việc trong môi trường có hóa chất độc hại nên phải nghỉ và làm việc ở nhà.
Thời gian đó anh tỏ ra không tôn trọng tôi vì tôi không kiếm được tiền. Anh quyết định đi làm xa vì kiếm được khoản tiền kha khá mà đỡ gần vợ khi có em bé. Anh và mẹ quyết định là năm 2018 này tôi mới được sinh vì nếu sinh trong năm 2017 thì nhà có 3 tuổi Đinh không tốt, thầy nói tôi lại khó có con nữa nên tôi rất buồn.
Ảnh minh họa.
Mẹ chồng không thích tôi, bà hay chê bai tôi xấu gái, nhà cửa cũng không giàu có gì. Cái gì họ cũng đánh giá bằng tiền, tôi trách nếu họ có giàu sao phải sống cuộc sống hà tiện và bị mọi người ghét bỏ như vậy?
Chồng cũng vì gia đình tôi không giàu có mà thường tỏ ra không tôn trọng bố mẹ và anh chị tôi. Sau hơn ba tháng xa nhà anh phải về vì chị gái tái giá. Tôi đưa mẹ chồng đi mời họ hàng tới dự đám cưới thì người ta hỏi: "Con gái à"? Bà liền nói: "Con gái xinh hơn, con này xấu". Tôi buồn phát khóc mà vẫn phải nín lại để hoàn thành mọi việc trong ngày vui của chị. Tranh thủ mấy ngày về nhà nên anh đưa tôi đi làm, vậy mà bà cũng chửi và nói móc. Tôi nói với chồng nhưng anh bênh mẹ và mặc kệ tôi.
Chúng tôi định mua một chiếc xe máy mới, mẹ chồng không cho. Chồng tôi bỏ tiền ra để đưa cho chị gái mua và mang sang tận nhà cho chị. Anh chẳng hề nói trước với tôi về chuyện này, sáng anh đi xem xe, chiều nói tôi ra đi xe về cho chị còn anh đi trước, chẳng buồn đợi tôi.
Tôi buồn bã và thất vọng vì chồng không coi tôi ra gì. Anh lại nghe mẹ đến vậy sao? Mấy tháng xa cách vợ chồng đã thiếu tình cảm, lại bị mẹ chồng ghét bỏ nên tôi quyết định bỏ về nhà đẻ. Hôm này là tròn một năm ngày cưới của tôi, chồng vẫn thường xuyên liên lạc nhưng tôi không biết như thế nào nữa. Tôi vẫn không muốn gặp mẹ chồng. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Phununews
Chê 'phở dài', chồng tôi chỉ thích 'cơm ngắn' Người ta nói: 'Con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt', nhưng chưa hẳn cứ xinh đẹp mới được chồng yêu đâu các bạn a. Chê "phở" dài - chồng tôi yêu "cơm" ngắn. (Ảnh minh họa) Nhan sắc của tôi có hạn, nếu chấm theo thang điểm thì chắc chắn được điểm dưới trung bình. Đã thấp, béo lại thêm...