Khiếp sợ vì sở thích tình dục quá bệnh hoạn của chồng
Chỉ mới kết hôn được 1 tháng mà tôi tưởng như mình đang sống trong địa ngục với người chồng bạo dâm. Mỗi đêm “ân ái” bên chồng là một cơn ác mộng kinh hoàng với tôi.
Hẹn hò được 1 năm thì chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân. Trong thời gian yêu nhau, rất nhiều lần anh đòi hỏi và giận hờn mỗi khi tôi từ chối “chuyện ấy”. Tuy nhiên, tôi nói với anh rằng đợi tới khi lấy nhau rồi sẽ trao cho anh thứ quý giá nhất của đời người con gái. Và cứ như vậy, chúng tôi giữ gìn cho đến khi tôi và anh kết hôn.
Cũng vì lẽ đó mà khi lấy anh rồi tôi mới vỡ òa trong nước mắt khi thấy được con người thật của anh. Cái đêm đầu tiên của chúng tôi, thay vì ân cần vuốt ve. anh vồn vã, cào cấu cơ thể tôi mặc cho tôi cầu xin anh dừng lại vì quá đau đớn. Tôi càng van xin thì anh càng hành động mạnh bạo hơn. Lúc đó, tôi cảm thấy chồng mình rất đáng sợ giống như một con mãnh thú “khát máu”. Quá sợ hãi và đau đớn, tôi đã ngất lịm đi lúc nào không hay.
Ấy vậy mà đến đêm tỉnh lại, tôi thấy chồng ôm mình trong vòng tay ngủ ngon lành như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ban đầu, tôi còn cho rằng anh trở nên hung bạo như vậy là do tôi đã “cấm vận” anh suốt quãng thời gian yêu nhau nên anh mới vậy. Tuy nhiên, mọi chuyện không dừng lại ở đó.
Mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, tôi lại run sợ vì sở thích “làm tình” của chồng.
Sau cái đêm đầu tiên ấy, anh vẫn tiếp tục quan hệ với tôi theo kiểu “tra tấn” như vậy. Mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, tôi lại run sợ vì sở thích “làm tình” man rợ của chồng. Không chỉ có thú vui quan hệ theo kiểu tra tấn, chồng tôi còn có ham muốn tình dục rất cao. Nhiều đêm, tôi đã mệt lử vì “phục vụ” anh ấy rồi mà đến đêm, anh vẫn lay tôi dậy để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình.
Từ ngày về làm vợ anh, tôi chưa đêm nào có một giấc ngủ trọn vẹn. Những giây phút khi chồng đòi quan hệ là những phút giây phút khủng khiếp nhất đối với tôi. Cứ mỗi khi tôi làm công việc nhà xong xuôi, hai vợ chồng về phòng là anh lại lao vào tôi. Khi về phòng rồi, anh bắt tôi phải khỏa thân và nghe theo mọi yêu cầu tình dục từ anh.
Video đang HOT
Thay vì những lời lẽ đưa tình, anh “văng” vào mặt tôi những lời nói tục tĩu, xúc phạm. Thậm chí, anh còn trói tôi vào thành giường hay bịt mắt tôi lại rồi mặc tôi van xin vì đau đớn, anh giống như con thú “khát tình” dày vò cơ thể tôi. Dần dần, tôi không còn cảm giác mình là người vợ mà thay vào đó là một thứ đồ chơi để làm anh thỏa mãn nhục dục của mình.
Sau những lần bạo dâm của anh, tôi bị tổn thương vùng kín nghiêm trọng. Đi khám, bác khuyên tôi nên kiêng quan hệ tình dục một thời gian. Nhưng mỗi đêm, anh vẫn bắt tôi phục tùng mặc cho tôi kêu đau đớn và xin anh dừng lại.
Đã bao lần tôi có ý định kết thúc cuộc hôn nhân này nhưng suy cho cùng thì chúng tôi mới chỉ cưới nhau được 1 tháng và tôi cũng không còn mặt mũi nào nếu đem chuyện xấu mặt này kể cho gia đình mình. Những lúc bình thường anh vẫn yêu chiều và giúp đỡ tôi làm việc nhà. Cứ nghĩ như vậy, tôi đành ngậm ngùi cam chịu.
Theo ĐSPL
Chồng vũ phu, lại ghen tuông bệnh hoạn
Hắn ghen với tất cả mọi người, kể cả bố chồng và anh trai tôi. Nửa đêm ngủ, hắn dựng tôi dậy đánh dù tôi đang mang thai.
ảnh minh họa
Tôi lớn lên và trưởng thành trong một gia đình không giàu có cũng không phải nghèo khó. Bố mẹ tôi là người dân lao động bình thường nhưng không bao giờ để con cái thiệt thòi với bạn bè, với mọi người. Tôi cũng ý thức được bố mẹ dành những điều tốt đẹp nhất cho mình. Đối với một gia đình ở quê làm ruộng thì nuôi con học hành thành đạt là một sự nỗ lực rất lớn của bố mẹ. Và tôi cũng không để bố mẹ phải phiền lòng về vấn đề học hành, công việc.
Mặc dù tốt nghiệp cao đẳng ra trường nhưng có sự quen biết của người nhà nên tôi được đi làm luôn. Mới ra trường 2 năm nhưng tôi đã làm 3 công việc khác nhau, nó trau dồi cho tôi những kỹ năng sống, cách giao tiếp, ứng xử, cách suy nghĩ chín chắn và bao quát hơn mà ở ghế nhà trường tôi chưa học được. Tôi vẫn thầm cảm ơn bố mẹ đã hy sinh để tôi có cuộc sống như ngày hôm nay.
Nếu cuộc đời cứ êm đềm trôi như vậy thì tôi không phải viết những lời này. Tôi và người yêu tôi đã yêu nhau được hơn một năm, gia đình tôi biết chuyện, phản đối kich liệt vì: cách xa nhau quá, vì nhà anh ấy không có điều kiện, vì anh ấy chưa có việc làm, vì hàng vạn lý do đưa ra. Bố tôi là người nóng tính, dù tôi có tâm sự và thuyết phục thế nào cũng không đồng ý và nói nếu tôi và anh ấy đến với nhau thì coi như tôi không có bố, từ mặt tôi.
Không những bố mẹ mà ngay cả ông bà, chú dì, cậu mợ tôi đều phản đối. Chúng tôi yêu và hiểu nhau như hai người có cùng một suy nghĩ vậy. Anh ấy là người tốt, biết lo cho gia đình, yêu thương tôi hết mực. Và tôi là người chủ động nói chia tay mặc dù rất đau đớn. Anh ấy đồng ý vì chưa có công ăn việc làm nên không có gì để giữ được tôi, để chứng mình với gia đình tôi là có thể lo lắng cho người mình yêu.
Chúng tôi yêu mà biết sẽ không đến được với nhau, như một người biết trước được cái chết khi nào xảy ra vậy. Chuyện không dừng ở đấy. Gia đình anh gặp biến cố lớn, bố anh bị bệnh hiểm nghèo, anh sợ tôi lo lắng, suy nghĩ nên giấu tôi, đến khi tôi hỏi cô em gái của anh ấy thì mới biết. Tôi thực sự bị sốc và quá đau đớn khi làm cho anh đau khổ như vậy. Trong lúc anh cần tôi chia sẻ nỗi buồn thì tôi lại rời bỏ anh đi. Tôi không dám trách anh chuyện này mà càng thương anh nhiều hơn. Tình yêu của chúng tôi cứ thế tồn tại bằng những giọt nước mắt mà không biết làm thế nào để giải thoát được.
Tôi được người nhà giới thiệu cho một người bạn trai hơn tôi 7 tuổi (đã ngoài 30 tuổi), có học vấn nhưng sự tiếp xúc với xã hội chỉ là mặt tiêu cực. Nhà anh ấy có điều kiện hơn hẳn nhà tôi và người yêu tôi. Đó là lý do mà mọi người trong nhà tin tưởng, điều đó sẽ mang đến hạnh phúc cho tôi.
Tôi vì sức ép của gia đình mà phải gặp mặt nói chuyện. Khi tìm hiểu, tôi đã biết hắn là người ghen tuông bệnh hoạn và hay đặt điều cho người khác, dù sai một phút hoặc không nghe điện thoại, không nhắn tin lại là nghĩ tôi đang ở với thằng nào đấy. Hăn có thú vui là ghen với tất cả mọi người, kể cả người thân ruột thịt, với anh rể hắn cũng gây sự. Đấy là chưa có gì ràng buộc với nhau mà còn có cái kiểu suy nghĩ như vậy.
Tôi đã nhiều lần bức xúc và nói về hắn nhưng đều được mọi người nói: tôi ghê gớm, bắt nạt hắn, và không lấy hắn thì đừng hòng lấy ai. Tôi chán nản khi biết mọi nỗ lực của mình không có tác dụng gì cả. Rồi tôi đành chấp nhận chọn theo bố mẹ.
Được một thời gian, bố mẹ anh ấy giục cưới và làm một cách nhanh chóng. Tôi như một con rối, chỉ biết "vâng, dạ", mà nếu không thì biết làm gì khi phản kháng lại gia đình. Người yêu tôi thì yếu đuối, yêu tôi nhưng nghĩ không thể đấu tranh giành lại tôi. Mà cũng phải thôi, vì anh ấy tay trắng mà. Tôi thấy cuộc đời này bạc bẽo quá.
Giờ tôi đã làm theo lời bố mẹ, ông bà, mọi người vui vẻ nhưng tôi thì đau lòng lắm. Mọi người không biết được tôi bị hắn tra tấn thế nào cả. Bề ngoài thì hắn hiền lành, dạ dạ vâng vâng với mọi người nhưng bên trong thì thối nát, khốn nạn đến kinh tởm. Lấy nhau được hai tháng thì 60 ngày tôi và hắn cãi nhau. Ban đầu thấy tôi khóc vì những chuyện hắn làm, hắn tỏ ra ăn năn hối lỗi lắm, nhưng cấp độ tăng dần kể cả tôi khóc hay gì đi nữa. Giờ hắn đánh đập nếu tôi phản kháng.
Hắn ghen với bố chồng, với anh trai tôi, với bạn bè, đồng nghiệp của tôi. Tôi làm ở nơi mà nhiều người ao ước, không có chuyện phức tạp như một vài cơ quan khác. Vậy mà hắn có thể nghĩ ra đủ thứ chuyện để nói để xỉ nhục tôi. Tôi là người có ăn có học nhưng không bao giờ nghĩ thời buổi này rồi mà mình phải sống cuộc sống không khác gì thời phong kiến. Tôi thấy nhục nhã ê chề.
Giờ tôi đang có bầu mà hắn cũng không tha. Tôi mang giọt máu của hắn mà hắn không coi tôi ra gì cả. Nếu nói ra thì rất nhiều chuyện, ví dụ như: nửa đêm dựng tôi dậy và đánh cho dù tôi đang mang thai, tôi bị mất ngủ trầm trọng vì đêm nào cũng phải nghe hắn xỉ nhục, người ta bảo trời đánh tránh miếng ăn nhưng hắn thì không, hắn nói tôi lấy hắn vì tài sản nhà hắn. Tôi làm đơn xác mình tài sản tất cả thuộc về hắn nếu sau này có chia tay, cho tôi được sống thanh thản và giữ được lòng tự trọng.
Giờ hắn ghen và không nhận đứa con là của hắn. Tôi quá tủi nhục mà không dám nói với bố mẹ ở quê. Hắn có thể đánh đập, chửi mắng tôi bất cứ lúc nào hắn muốn. Tôi không dám trách ai cả vì quyết định đến sự việc ngày hôm nay là do tôi. Tôi chỉ mong thoát khỏi được cái địa ngục mà tôi đang phải sống trong đó. Người ta bảo chết mới phải xuống địa ngục nhưng tôi vẫn đang sống mà như đã ở đó vậy.
Giờ tôi bị quản lý như một đồ vật, không có quyền lên tiếng, hắn chở tôi đi làm. Mọi người nói hắn vất vả lo cho vợ, cho con nhưng không hiểu được cái bản chất kinh tởm của hắn là: chở đi để xem tôi có thằng nào đón đưa, nói chuyện, mời ăn cơm rồi hú hí với nhau hay không. Hắn không bao giờ nghĩ tốt cho người khác, chứ yêu thương vợ con gì.
Vốn dĩ cuộc sống hôn nhân không có tình cảm đã khó khăn đối với tôi, giờ đây tôi càng cố gắng để người tôi yêu và bố mẹ không phải buồn và lo lắng cho tôi nữa nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Thật sự tôi không còn gì mà níu kéo nữa, hết tình cảm và chai sạn bởi những sự sỉ nhục tra tấn của hắn gây ra cho tôi. Tôi thấy hai tháng hôn nhân của tôi như địa ngục vậy. Giờ các bạn cho tôi lời khuyên để có thể thể xác định lại phương hướng và giải quyết việc này.
Theo VNE
Hàng đêm, mẹ tôi chat sex với những gã trí thức trẻ, bệnh hoạn Máy tính trên giường của mẹ vẫn mở và mẹ không hề thoát nick chát của mình. Em cực kỳ tò mò khi nhìn thấy một nick có tên: "Bác sỹ tâm lý trị liệu" đang buz liên tục vào máy tính của mẹ những dòng rất nhạy cảm khiến cho em choáng váng xây xẩm cả mặt mày: "Tối nay mình sex...