Khiếp hãi cô em chồng tương lai ngay từ lần gặp đầu tiên
Nhìn thái độ của cô em chồng tương lai, tôi cố nhịn. Tôi quay ra nói nửa đùa nửa thật: “Bây giờ thì bà nhịn, chứ mai mốt về làm dâu, xem bà có trị được cô không”.
Yêu nhau gần hai năm tôi mới đồng ý theo anh về ra mắt gia đình. Chẳng phải tôi kênh kiệu hay chảnh chọe gì mà chỉ vì tôi muốn mọi thứ chắc chắn rồi mới tính chuyện xa hơn. Trước khi đi một tuần, thấy anh lăng xăng lo lắng mà tôi cũng phát mệt.
Anh chở tôi đi chọn quà cho từng người, rồi nhắc tôi lựa chọn những bộ trang phục nào kín đáo một chút, mấy bộ váy hơi ngắn thì đừng đem về mặc. Đặc biệt, anh kêu tôi ra tiệm làm lại mái tóc cho suôn thẳng. Tôi nổi cáu, vừa mới tốn tiền làm cho nó bồng bềnh quyến rũ. Tôi nói với anh: “Bố mẹ anh khó như vậy, thôi có lẽ đừng ra mắt ra mũi chi mất công, đường ai nấy đi cho xong chuyện”.
Anh vò đầu đau khổ: “Anh thề, bố mẹ anh dễ tính vô cùng”. Tôi tiếp tục: “Dễ tính mà chưa chi anh kêu em thay đổi như con rối là sao?”. Anh ấp a ấp úng: “Chỉ vì ….anh lo con nhỏ Minh nó ý kiến này nọ”.
Tôi suýt ngã ngửa, một người đàn ông ngoài 35 như anh, quản lí hơn mấy chục nhân viên mà lại đi sợ cô em gái chỉ mới 20 tuổi. Khi ấy, tôi thầm nghĩ, có lẽ là con gái út nên cưng chiều nhõng nhẽo chứ lí nào trong nhà cô ấy có quyền lớn như vậy. Càng nghĩ tôi càng háo hức diện kiến cô em chồng tương lai của mình. Biết chuyện như vậy tôi càng thấy mình không cần phải thay đổi gì. Mặc cho anh năn nỉ ỉ ôi, tôi cũng chỉ cùng anh dạo mấy vòng thành phố chọn vài món quà trước ngày xuất phát.
Video đang HOT
Mấy ngày ở nhà người yêu, chỉ có Minh là lầm lầm lì lì, tôi chẳng biết là cô ta thích hay ghét tôi. (Ảnh minh họa)
Đi xe đường dài cả ngày mệt mỏi, theo kế hoạch nhà anh sẽ cử người ra đón chúng tôi ở bến xe để khỏi vất vả đi xe ôm. Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy ai, anh gọi điện cho em gái. Qua điện thoại cô ta nói thản nhiên: “Có chân thì tự mà về chứ đón đưa nỗi gì”. Tôi nghe mà nóng cả mặt, sợ tôi giận, anh nói vui cho qua chuyện, rồi vội vã đón xe về nhà vì sợ tối.
Hai đứa dừng ngay cổng, trên tay lỉnh kỉnh đồ đạc. Nhìn vào sân, tôi thấy một người phụ nữ đang tất tả định chạy ra, tôi đoán là mẹ anh. Nhưng bà đã dừng lại ngay vì nghe ai đó đứng trên hiên nhà nói ra: “Có phải chủ tịch xã đến thăm đâu mà mẹ phải ra cổng đón”. Lạ lùng thay là sau câu nói ấy, bà quay người bước đi vào nhà. Mặc cho tôi và anh tay xách nách mang.
Cảm giác bị bỏ rơi làm tôi tức đến nghẹn họng. Tôi tự an ủi, thôi kệ, để người lớn ra đón cũng không hay. Vào nhà, bố mẹ anh chào đón tôi khá vui vẻ và thân mật, họ tạo cho tôi cảm giác ấm áp như đang ở nhà mình. Nhìn thấy cô bé gầy gầy cao cao đang đứng gần cửa ra vào, tôi chủ động bước tới: “Em là Minh đúng không, chị nghe anh Khải nói nhiều về em nhưng hôm nay mới được gặp, chị có….”. Không để tôi nói hết câu, Minh đã cắt ngang: “Chị đã nghe được gì về tôi, tôi ghét nhất kiểu đàn ông đem chuyện gia đình ra kể khi yêu đương”. Nói xong Minh lấy gói quà tôi đang cầm trên tay rồi te te bỏ về phòng. Tôi giận sôi người, nếu không có người lớn, thế nào tôi cũng cho cô ta một trận.
Mấy ngày ở nhà anh, mọi người trong nhà đều nói chuyện với tôi khá cởi mở. Chỉ có Minh là lầm lầm lì lì, tôi chẳng biết là cô ta thích hay ghét tôi. Chỉ biết rằng tôi không hề thích cô ta chút nào hết. Lúc nào không đi học, ở nhà cô ta ra lệnh cho tôi còn hơn cả mẹ chồng: “Con dâu tương lai mà, phải làm việc này việc kia để lấy lòng nhà chồng chứ”. Hay: “Chị vào bếp đi, nấu nướng phục vụ cho cả nhà, chứ không lẽ đợi mọi người hầu hạ chị”.
Tôi thấy nản vô cùng, bây giờ mới yêu đã vậy, rồi mai mốt thành vợ chồng, anh có bênh vực, bảo vệ tôi không? (Ảnh minh họa)
Tôi cũng muốn tạo thiện cảm với cô ấy nhưng khi nghe Minh nói, tôi chỉ muốn nhào vào dạy cho cô ta một bài học để bỏ cái tính ngạo mạn. Mang nỗi ấm ức trong lòng nên khi lên xe về lại thành phố, tôi nói nửa đùa nửa thật: “Bây giờ thì bà nhịn, chứ mai mốt về làm dâu, xem bà có trị được cô không”. Bạn trai bên cạnh chẳng cười chút nào mà còn nói với vẻ lo lắng: “Dâu con gì, cái Minh nó không đồng ý kia kìa, nó nói em không hợp với cách sống của cả nhà”. Tôi nổi điên lên: “Vậy rồi anh nói sao”. Anh rụt rè: “Thì để từ từ anh thuyết phục nó”.
Tôi chẳng hiểu vì lí do gì mà cô em của anh lại có quyền lớn như vậy. Ngay cả người yêu của tôi cũng phải nhún nhường một bước. Anh có quá nhu nhược và yếu đuối không? Tôi thấy giận anh kinh khủng. Chuyện tình cảm của mình mà cũng phải đợi được em gái anh cho phép hay sao? Thà đó là bố mẹ của anh thì tôi không tức, đằng này chỉ là một con bé mặt mũi còn non choẹt.
Tôi thấy nản vô cùng, bây giờ mới yêu đã vậy, rồi mai mốt thành vợ chồng, anh có bênh vực, bảo vệ tôi không hay anh sẽ đứng về phía em gái mình? Tôi chợt sợ cái cảnh không phải làm dâu cho mẹ chồng mà lại phải làm dâu cho cô em chồng quyền lực ấy. Tôi có nên tiếp tục tính chuyện lâu dài với anh không? Mọi người có kinh nghiệm nào hay chỉ giúp tôi với.
Theo 2sao
"Vùng vẫy" trong cuộc hôn nhân "tối tăm" không lối thoát...
Em kết hôn đã được 6 năm có 2 con trai, đứa lớn 4 tuổi và nhỏ 1 tuổi, em sống chung cùng gia đình nhà chồng và gia đình 2 chị chồng em cũng ở cùng. Cuộc sống lúc nào cũng xảy ra mẫu thuẫn, em không được lòng mẹ chồng nên em làm gì hay nói gì cũng bị mẹ chồng soi mói.
Em luôn phải sống và sinh hoạt theo ý nhà chồng từ ăn uống, ngủ nghỉ đến nuôi dạy con cái. Nếu em làm theo ý mình là bị chửi luôn. Nhà em cách nhà chồng khoảng 3km nhưng mỗi lần em muốn cho con về ngoại chơi thì nhà chồng không đồng ý, không muốn cho em đi. Em đi làm nhờ mẹ chồng bế con thì lúc nào vui vẻ thì bế, không thì lại không bê. Em muốn cho cháu đi gửi trẻ thì không cho lại chửi em là coi thường bố mẹ chồng, chồng em thì không có tiếng nói trong gia đình.
Em muốn dọn ra ở riêng nhưng chồng em không đồng ý, đỉnh điểm cách đây 1 tháng mẹ chồng em không bế con cho em đi làm, em xin cho cháu lên bà ngoại gửi nhưng không cho em đi, mẹ chồng em chửi em là con ranh con, con khốn nạn. Em vẫn cho cháu đi và quyết định sẽ không về nữa, em có nói chuyện với chồng em nhưng không hiểu sao 1 tuần sau anh lên bắt em về và em nói em không về thế là anh đánh em ngay tại nhà em rồi chửi bới em đủ mọi thứ loai.
Bây giờ em thật sự thấy thất vọng về cuộc hôn nhân này và em muốn nhưng bố mẹ em lại khuyên em vì con mà nghĩ lại. Nếu em ly hôn thì coly hôn, n em sẽ bị ảnh hưởng nhiều không và có bị tiêu cực không ạ. Còn nếu phải về tiếp tục sống trong cảnh như vậy thì em sợ mình không chịu đựng được.
Theo iblog
Phát hiện vợ có quỹ đen...chồng đòi ly hôn Có người phụ nữ nào mà không có quỹ đen...nhưng phải hiểu họ lập quỹ đen vì đâu, để sử dụng vào mục đích gì thì hãy quy tội người ta chứ. Chồng tôi không chịu hiểu, anh chỉ biết nổi giận lôi đình, còn đòi chia tay chỉ vì phát hiện tôi có quỹ đen. Ảnh minh hoạ: Internet Tôi sinh liền...