Khi yêu thương đã hết, hãy để người ra đi!
Khi yêu thương là không đủ, lòng son chẳng còn vẹn nguyên như ngày đầu, giải pháp tốt nhất chính là để yêu thương ra đi. Tình yêu ở thuyết tương đối thiết nghĩ chỉ cần cả hai cùng yên ổn, chia sẻ và hạnh phúc…
Có người bảo: “Yêu là phải cùng người mình thương đi đến tận cùng, phải trải qua đủ mùi vị đắng, cay, ngọt, bùi từ thưở mới chớm hẹn hò, tán tỉnh, đến khi về cùng một nhà rồi sinh con cái, sống đến lúc đầu bạc”. Dĩ nhiên, khi bắt đầu một mối quan hệ, hai người yêu nhau ai chẳng mong cùng đối phương yên ổn qua hết những khổ ải, sóng gió, nắm tay nhau đến cuối đời.
Thế nhưng, ông bà ta có câu “Ba mươi chưa phải là Tết”, bạn chẳng thể biết được điều gì sẽ xảy đến cho mối quan hệ của hai người. Và giả sử khi thử thách Thượng Đế đặt ra cho bạn quá sức chịu đựng, thế là dẫu cố gắng, nhẫn nhịn đến độ nào, bạn vẫn không thể cứu vãn nổi “chuyện hai mình”, thôi thì cả hai chọn cách buông tay nhau để đi về hai phía để giải thoát và phần nào còn giữ lại chút – gì – đó – của – nhau.
Khi yêu thương là không đủ, lòng son chẳng còn vẹn nguyên như ngày đầu, giải pháp tốt nhất chính là để yêu thương ra đi.
Tình yêu ở thuyết tương đối thiết nghĩ chỉ cần cả hai cùng yên ổn, chia sẻ và hạnh phúc cùng nhau qua một đoạn đời. Vậy là đủ!
Đừng day dứt, ngậm ngùi ôm mãi dư âm còn sót lại của quá khứ một thời, giống như việc người ta cứ châm thêm nước vào bình trà đã lạt từ lâu. Cảm giác đọng lại nơi đầu lưỡi là chút vị nhạt nhẽo, trà chẳng ra trà, nước chẳng ra nước.
Đừng gắng gượng duy trì mối quan hệ đã – từng – là – một – phần của đời mình, đừng cố đuổi theo cái bóng đã hết hạn sử dụng 80 năm về trước. Bớt cố chấp, đối diện với thực tại và… sống tiếp, tổn thương dẫu lớn đến mức nào rồi thì cũng sẽ tự lành theo năm tháng.
Video đang HOT
Đừng vì ai đó bảo “Yêu đương lỡ gãy gánh là một thất bại” mà dằn vặt, ép uổng bản thân không được yêu thêm lần nào nữa. Tàu chuyển hướng, điều bạn cần làm là đáp xuống ga gần nhất, bắt chuyến khác để tiếp tục hành trình.
Và khi đã sẵn sàng, hãy yêu thêm lần nữa vì bạn xứng đáng để yêu và được yêu. Hãy mở lòng ra đón nhận với tim yêu vẹn nguyên và nhiệt thành.
“Cứ yêu đi… cứ yêu đi…Dù biết có nhiều gian khó, xin hãy yêu đi!”
ST
Kinh hoàng ngày bố vô tình giết con và nỗi ám ảnh cả đời của vợ chồng trẻ
Ngày đầu sau khi mất con, không thể chịu được cú sốc và sự day dứt, ân hận của mình, ông bố trẻ liên tục đập đầu vào tường muốn chết.
Chẳng bao giờ vợ chồng anh Tuấn, chị Điệp lại có thể nghĩ gia đình hạnh phúc nhà mình rơi vào bi kịch đau đớn này. Vì tội lỗi tày trời của mình gây ra mà mặc dù con trai 3 tuổi đã mất được gần 1 năm nhưng nỗi đau mất con vẫn chưa bao giờ nguôi, chưa bao giờ thôi ám ảnh trong người cha, người mẹ này.
Kết hôn đã gần 4 năm nay, anh Tuấn, chị Điệp đã từng có một mái ấm hạnh phúc. Cùng quê Bắc Ninh với nhau nên sau kết hôn, anh chị đều có công ăn việc làm ổn định. Chị Điệp gây dựng một xưởng may riêng tại nhà. Anh Tuấn lái xe tải nhỏ, thường chở hàng của xưởng quần áo nhà mình và chở thuê cho các xưởng khác trong thôn.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Cuộc sống bận rộn, vất vả nhưng cho vợ chồng anh thu nhập khá đều mỗi tháng. Bởi thế, sau 2 năm chí thú làm ăn, chị Điệp và Tuấn đã xây được một ngôi nhà 3 tầng khang trang. Anh chị cũng càng vui mừng khi con trai nhỏ chào đời và mỗi ngày càng khỏe mạnh, lém lỉnh.
Bình thường, chị Điệp sáng nào cũng dậy từ 4-5h sáng để may là quần áo ở ngôi nhà ngói phía sau nhà anh chị đang ở. Còn anh Tuấn thường thức dậy muộn hơn. Do đó, cứ sáng nào thức dậy, anh Tuấn lại cho con trai 3 tuổi ăn sáng và đưa con đi lớp. Sau đó khoảng 8h sáng mỗi ngày, anh sẽ bắt đầu xuống xưởng chở hàng hoặc đi chở thuê cho các xưởng bên cạnh.
Một sáng cuối tuần, con trai nhà anh chị không phải đi mẫu giáo như ngày thường. Vì thế, đến giờ dậy buổi sáng, anh cứ để con trai ngủ ở trong buồng và thức dậy để xuống xưởng mang vác những kiện hàng quần áo và chất lên xe ngay cổng ngõ. Sau khi chất đầy hàng lên xe, anh bắt đầu chạy xe ra khỏi nhà.
Nghĩ con trai đang ngủ ngon lành trong nhà nên anh Tuấn bất cẩn không quan sát. Nào ngờ, khi anh Tuấn đang ngồi trong xe điều khiển xe tiến từ cổng ra ngoài ngõ thì con trai anh đã thức dậy.
"Con dậy chắc không thấy bố nên đã chạy lon ton đi tìm bố. Chắc thấy bố trên xe nên con chạy lên trước đầu xe và bị té trước mũi xe mà tôi không thấy. Vì thế, khi tiến xe ra ngoài cổng ngõ, tôi đã cán vào đầu con trai mình mà không biết", ông bố đau khổ nói.
Người cha với khuôn mặt đau như xát muối tâm sự: "Con chết thương tâm quá. Càng đau đớn hơn khi chính tôi là thủ phạm giết chết con mà không hề hay biết. Khi tiến, lùi xe, tôi cũng có nghe thấy bánh xe có vẻ cán vào vật gì đó. Nhưng tôi nghĩ chắc là vài vật linh tinh nên không xuống xe xem mà vẫn điều khiển xe ra khỏi nhà".
Ông bố khắc khổ nhớ lại: "Sau khi tôi ra khỏi nhà thì vợ tôi từ xưởng đi ra đóng cửa ngõ. Ra đến nơi, vợ tôi phát hiện con trai nhỏ đã chết ngay ở cổng nhà. Trên đầu của bé có dấu vết của bánh xe tải cán. Tôi đã được hàng xóm gọi điện thông báo sự việc nên tôi vội về nhà sau vài phút. Quả thực, tôi chết lặng khi thấy vợ đang gào khóc bên thi thể con trai nhỏ rồi ngất lịm. Hàng xóm bảo chính tôi đã cán chết con mình mà không hề hay biết".
Nghẹn ngào nhớ lại ngày đau lòng ấy, anh Tuấn vẫn rớt nước mắt kể: "Chưa có nỗi đau đớn nào đau hơn bố tự giết chết con mình. Không thể chịu được cú sốc đó, tôi đã bất tỉnh mấy ngày liền. Mọi việc ma chay cho con trai nhờ cả vào người thân, hàng xóm lo liệu".
Sau khi mất con trai, gia đình anh Tuấn chị Điệp mất hết hạnh phúc. Họ phải đối diện với những bi kịch và ân hận do sự bất cẩn của chính họ gây ra.
Ngày đầu sau khi mất con, không thể chịu được cú sốc và sự day dứt, ân hận của mình, ông bố trẻ liên tục đập đầu vào tường muốn chết: "Tôi đã nghĩ, tôi là người bố khốn nạn nhất thế gian này khi đã tự giết chết con mình bằng cách tàn nhẫn nhất.
Tôi chỉ muốn được chết theo con. Nhưng người thân của tôi liên tục can ngăn và canh chừng. Rồi những ngày sau đó tỉnh táo hơn, ngày nào tôi cũng vô thức chạy ra nghĩa trang ôm mộ con mà khóc mà cầu xin con trai ở thế giới bên kia hãy tha thứ cho người bố tội lỗi này".
Đáng thương hơn là chị Điệp. Từ ngày mất con trai, chị hóa điên hóa dại vì nhớ con: "Không chấp nhận sự thật đã mất con mãi mãi, vợ tôi thì như người hoá điên. Cô ấy cứ ngày nào cũng chạy đến lớp học rồi ôm chầm lấy những đứa bé có kiểu tóc hay dáng người nhìn giống con trai tôi. Gặp ai giống con trai là cô ấy lại ôm chầm lấy mà khóc nức nở rồi cho sữa". Anh Tuấn tâm sự.
Hiện gần 1 năm trôi qua nhưng vợ chồng anh Tuấn vẫn ám ảnh khôn nguôi và rụng rời tay chân khi nhớ tới cái chết thương tâm của con.
"Tự sâu trong trái tim mình, tôi thấy có hàng ngàn mũi kim đâm vào tôi chảy máu. Chỉ thương nhất cho vợ tôi, từ đó đến nay vợ tôi vẫn tâm tính thất thường. Lúc thì cô ấy đã nhận ra con đã mất. Lúc lại nghĩ con vẫn còn sống. Tôi chỉ mong vợ nhanh chóng vượt qua nỗi đau đớn không bao giờ nguôi này".
Chia sẻ câu chuyện đau lòng nhà mình gần 1 năm trước, anh Tuấn cũng vẫn đỏ hoe mắt: "Nỗi đau mất con, vợ chồng tôi có chết chắc cũng không thể vượt qua được. Các gia đình có xe ô tô, khi tiến lùi đều phải cẩn thận coi chừng con nhỏ nhé. Tuyệt đối không được lơ là đến con, nếu không lại phải đánh đổi mạng sống thương tâm của con và bố mẹ lại ân hận cả đời".
Theo Emdep
Vợ đi cùng người đàn ông khác, khi xô ngã vợ ngất đi người chồng mới biết sự thật... Trong cuộc đời có những lỗi lầm có thể dễ dàng được bỏ qua và được tha thứ. Tuy nhiên, lại cũng có những sự việc mà có lẽ, cho đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, người trong cuộc sẽ vẫn còn day dứt, xót xa... Steve và Sarah lấy nhau đã 10 năm mà vẫn chưa có con. Họ đã nhiều...