Khi vợ nghiêng về …”đối ngoại”
Người nhà bên ngoại thì sẵn sàng cho vay khoản này, khoản kia, thậm chí hàng xóm muốn vay thì vợ tôi cũng cho vay nhưng nếu người bên đằng nội có việc, cần vay thì còn lâu cô ấy mới mở hầu bao.
Ảnh minh họa
Tôi 42 tuổi, có vợ 35 tuổi và một con trai 10 tuổi. Tôi là công chức Nhà nước, còn vợ tôi làm việc trong một công ty, kinh tế trong nhà không phải khá giả nhưng cũng chẳng phải bận tâm nhiều. Con trai ngoan, học giỏi. Một gia đình như vậy, xem ra cũng…. tạm hài lòng.
Tôi có quan niệm đơn giản về hạnh phúc, là: “Hãy tạm hài lòng với những gì mình đang có”. Tôi tự cho mình thuộc tuýp người yêu vợ, yêu con và… chiều vợ. Còn vợ tôi thuộc tuýp người không xinh cũng không xấu, không hiền lành cũng không hung ác. Tài chính gia đình, tôi giao hết cho vợ. Tuy nhiên vợ tôi có sự phân biệt “đối nội” và “đối ngoại”. Tức là đối với người nhà bên ngoại thì sẵn sàng cho vay khoản này, khoản kia, thậm chí hàng xóm muốn vay thì vợ tôi cũng chỉ thông tin chiếu lệ cho tôi biết, chứ chẳng hỏi xem tôi có đồng ý hay không. Tôi thì nghĩ đơn giản, người ta có vay có trả, chẳng mất đi đâu nên tuỳ vợ xử lý. Nhưng nếu người bên đằng nội có việc, cần vay vợ chồng tôi ít tiền thì tôi lại phải vòng vo tam quốc, giải thích đủ 36 phố phường mới hy vọng vợ tôi mở hầu bao.
Năm rồi chị gái tôi làm nhà, có hỏi vay vợ chồng tôi ít tiền, dù tôi đã mất không ít công sức vận động nhưng vợ tôi nhất định không mở hầu bao. Tôi trót hứa với chị gái sẽ cho vay, với lại giúp nhau không giúp vào những lúc “cưới vợ, tậu trâu, làm nhà” thì còn dịp nào nữa. Tôi thấy bất an trong lòng nhưng không biểu lộ ra ngoài, nhưng cũng không thể thất hứa với chị gái được. Vậy là tôi phải đi vay của người khác để cho chị tôi vay. Anh chị tôi làm nhà xong, vui lắm, nhân dịp tết vợ chồng tồi về quê, anh chị khoe nhà mới và cảm ơn vợ chồng tôi. Vợ tôi biết tôi đã cho chị gái vay tiền mà không được sự đồng ý của mình thì giận lắm. Phải mất mấy ngày, tôi mới thấy vợ tôi nguôi cơn giận. Vừa rồi gia đình anh trai tôi thuộc diện nghèo, được Nhà nước trợ giúp tiền, vật liệu làm nhà, nhưng do nhà đông người nên muốn làm to hơn, tức là vượt trội so với số tiền Nhà nước cho. Anh tôi cũng hỏi vay vợ chồng tôi và tôi đã “chạy hết ngang dọc 36 phố phường” nhưng vợ tôi vẫn nhất quyết không cho vay. Tôi thấy “ nóng trong người” nhưng nghĩ “vợ biết giữ tiền của cũng là cái tốt” nên không nói gì thêm. Vài hôm sau, lựa lúc vợ vui vẻ, tôi nhắc lại chuyện đó nhưng cũng chẳng ăn thua gì. Lúc này tôi thấy người tôi nóng hơn nhưng vẫn cố kìm nén, tuy nhiên không biết tôi còn có thể chịu đựng được đến bao giờ? Dùng biện pháp mạnh, vợ tôi sẽ phải mở hầu bao thôi nhưng tôi chưa muốn dùng đến. Vì xét cho cùng, tài chính gia đình, chủ yếu là từ tôi, còn vợ tôi đi làm chỉ cho vui.
Video đang HOT
Tôi phải làm gì đây? Rất mong nhận được lời khuyên từ những người chồng, những người vợ và cả những ai cùng cảnh ngộ. Mà không biết có ai cùng cảnh ngộ với tôi không nhỉ?
Theo Vietnamnet
Bi kịch của sự phản bội chồng
Anh ta còn ngang nhiên dẫn bồ về nhà, ngủ trên chiếc giường của tôi, thậm chí còn bắt tôi phải nhìn cảnh họ ân ái để trả thù tôi.
Tôi đang sống trong những ngày vô cùng cực khổ do người chồng hành hạ. Tôi cảm thấy mình tuyệt vọng mà không có cách nào thoát ra khỏi. Nếu rời bỏ anh ta, tôi sẽ trắng tay hơn nữa tất cả những gì mà tôi phải trải qua ngày hôm nay là do sai lầm của tôi.
Tôi đã đọc một số tâm sự... và giá nếu thời gian có quay trở lại thì tôi sẽ không bao giờ phạm sai lầm như họ, tôi sẽ khuyên họ đừng bao giờ vì tài giỏi mà khinh chồng đần. Tôi cũng mắc phải cái sai lầm mà rất nhiều người đàn bà thành đạt đã từng phạm phải. Cậy mình có chút nhan sắc, lại đi làm nhiều tiền nên sau khi cưới, tôi luôn lớn giọng với chồng. Tôi khinh chồng mình làm ra ít tiền, không có tiếng nói trong gia đình. Sự coi thường chồng của tôi càng lúc càng lên đến đỉnh điểm khi tôi ngoại tình với sếp của mình vì khâm phục anh ta... và vì chán chồng đần.
Chồng tôi thấy sự kênh kiệu và phách lối của tôi nhưng vẫn im lặng, chấp nhận tất cả. Thời điểm đó tôi thấy chồng mình quá nhu nhược. Tôi cứ tin rằng anh ta không dám rời tôi lấy nửa bước nên mặc sức chồng ở bên, tôi vẫn ngoại tình. Tôi vắng nhà triền miên, thậm chí có khi còn đi du lịch với người tình cả tuần mà không hề bị chồng tra hỏi. Tôi đắc thắng tin rằng, mình là người đàn bà tài giỏi khi có thể vừa có chồng, vừa có nhân tình bên cạnh.
Tôi đâu có ngờ chồng tôi cố gắng nhẫn nhục là chờ cơ hội vạch mặt tôi. Anh ta thuê người theo dõi tôi, chụp ảnh tất cả những lần tôi và người tình đi chơi, vụng trộm với nhau. Tất cả những điều đó anh ta giữ làm bằng chứng để tôi không thể chối cãi, để tôi phải xấu hổ với mọi người.
Khi có được bằng chứng, chồng tôi gửi đến nhà bố mẹ đẻ của tôi loạt ảnh và băng ghi hình cảnh giường chiếu của tôi với người tình. Bố mẹ tôi cay đắng vô cùng, cầu xin anh ta đừng làm lớn mọi chuyện và bỏ qua cho tôi. Tôi chửi bới anh ta không xấu hổ hay sao mà chìa cảnh vợ mình cắm sừng ra cho người khác biết thì anh ta lớn giọng bảo: "Người đáng xấu hổ phải là cô".
Đâu có ngờ chồng tôi cố gắng nhẫn nhục là chờ cơ hội vạch mặt tôi (Ảnh minh họa)
Vậy là cuối cùng, tôi nhận được sự ơn huệ tha thứ của anh ta sau khi bố mẹ tôi phải xuống nước năn nỉ, mong giữ cho tôi một mái ấm. Lúc đó tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng chồng tôi nói nếu tôi làm thế thì anh ta còn gửi cả đống "tư liệu" đó tới chỗ làm của tôi, tất cả những người bạn bè, họ hàng của tôi biết chuyện để tôi không còn ngẩng mặt lên nhìn ai được nữa. Cực chẳng đã, tôi phải làm theo lời anh ta, chấp nhận quay về sống bên chồng.
Vài tháng sau đó thì tôi mang bầu và sinh đôi. Ngôi nhà và tất cả tài sản, anh ta nằng nặc bắt tôi phải sang tên cho anh ta nếu không, anh ta lại mang "cái thứ bẩn thỉu" của tôi ra để đe dọa.
Tôi thấy mình đã sai khi khinh chồng, khi phản bội chồng, hơn nữa anh ta đã tha thứ cho tôi nên tôi cũng chấp thuận việc sang tên tài sản cho chồng. Lúc đó, trong đầu tôi cũng chỉ nghĩ rằng, anh ta làm thế vì muốn giữ chân tôi, chứ anh ta là người đần cũng không tính toán được nhiều. Nhưng tôi đã sai lầm... vì quả đúng là "đàn ông nông nổi giếng khơi/Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu".
Kể từ khi sang tên tài sản cho chồng, anh ta coi tôi như người hầu hạ trong nhà. Tôi đi làm tối ngày nhưng về đến nhà anh ta không đỡ đần việc gì mà còn phách lối với tôi. Thậm chí anh ta còn ngang nhiên đi ngoại tình. Tôi không dám hé răng nửa lời vì tôi cũng đã từng có thời như thế, làm sao tôi có đủ tư cách để trách mắng anh ta? Giờ tôi sống vì hai con chứ không phải vì mình. Nhưng giờ đây, tôi có muốn yên lặng cũng không thể được với anh ta nữa...
Đêm nào bên vợ, anh ta cũng hành hạ tôi, cũng tra tấn tôi bởi "chuyện ấy". Hai vợ chồng vừa gần gũi, anh ta vừa chửi bới, đánh đập tôi cho hả cơn giận vì sai lầm mà tôi đã gây ra. Không chịu nổi, tôi nói rằng: "Nếu anh không thể tha thứ cho tôi thì cứ ly hôn và giải thoát cho tôi, chứ xin đừng đối xử với tôi như vậy" nhưng anh ta không chịu.
Anh ta nói sẽ làm cho tôi hiểu thế nào là nỗi đau của kẻ bị cắm sừng. Nhiều hôm, anh ta còn ngang nhiên dẫn bồ về nhà, ngủ trên chiếc giường của vợ chồng tôi, thậm chí còn bắt tôi phải chứng kiến cảnh họ ân ái để trả thù tôi.
Tôi muốn thoát ra khỏi cái nơi địa ngục ấy nhưng vì thương con, tôi không làm được. Tôi cũng sợ anh ta tung ra những gì mà anh ta đã thu thập được trong thời gian tôi ngoại tình... Nếu anh ta làm vậy, tôi không biết liệu mình có sống nổi hay không?
Giờ tôi phải làm sao để chống lại được với sự tra tấn tinh thần của chồng?
Theo VNE
Sững sờ khi chồng có 3 con riêng Tôi đã thực sự sốc khi biết chồng mình có tới 3 đứa con riêng với 3 người phụ nữ. Tôi và anh đã cưới nhau được 9 năm nay và có hai bé gái. Anh hơn tôi 20 tuổi, đã có một đứa con riêng anh chính thức nhận nuôi và hai đứa con riêng của hai người phụ nữ anh từng...