Khi vợ làm chủ gia đình
Tôi nghĩ mình là người hạnh phúc nhưng giờ tôi thấy hối hận khi vợ là trụ cột gia đình.
ảnh minh họa
Tôi chưa bao giờ giỏi hay xuất sắc trong bất kỳ lĩnh vực gì. Đi học, tôi luôn chỉ làng nhàng ở tốp giữa, không nổi bật, không thành tích, chẳng mấy khi thầy cô để ý quan tâm đến tôi, vì tôi cũng không dốt đến nỗi phát bực. Thành tích nổi bật nhất cuộc đời tôi cho đến bây giờ là yêu và cưới được Ngân.
Ngân là hoa khôi của khoa tôi ngày ấy, không chỉ thế cô ấy còn học rất giỏi nữa. Bao nhiêu là chàng trai tán tỉnh trồng cây si mà cô ấy vẫn lạnh lùng như sắt đá, nói mấy chàng trai đó chẳng có gì đặc biệt. Thế mà Ngân lại chọn tôi mà theo Ngân giải thích là vì tôi có nét giống người bố đã mất của cô ấy đến kỳ lạ. Đó là nguyên nhân khiến một thằng như tôi có thể vượt qua rất nhiều đối thủ nặng ký để yêu và rồi lấy được người đẹp. Ra trường cùng năm, tôi chật vật đi thực tập rồi xin việc trong khi Ngân làm luận văn rồi được giữ lại trường làm giảng viên.
Lúc xin phép bố mẹ làm đám cưới, thực sự gia đình tôi cũng không được xuôi lắm. Các cụ chẳng chê trách gì Ngân cả, chỉ hơi e ngại chuyện vợ mà giỏi hơn chồng, khi đó tôi đang đi làm lương tàm tạm giữa đất Hà thành, còn Ngân đang vừa làm, vừa dạy, vừa bảo vệ thạc sĩ. Bố mẹ tôi nói chồng hơn vợ thì không sao chứ vợ hơn chồng dễ nảy sinh lắm vấn đề. Khi ấy tôi đang say trong men tình yêu nên không nghĩ ngợi gì nhiều, và trước nay dù hơn tôi nhưng Ngân chưa bao giờ tỏ thái độ không tôn trọng người yêu.
Nhưng mâu thuẫn nảy sinh ngay sau ngày cưới. Ngân nói chưa muốn có con trong một vài năm tới vì cô ấy còn làm master nên không thể có con ngay được. Tôi bảo em là phụ nữ học làm gì nhiều, con cái là chuyện quan trọng thì Ngân bảo: ‘Em không thể tự bằng lòng như anh, thời buổi này chỉ có tấm bằng đại học thì được gì cơ chứ. Em phải học lên để kiếm thật nhiều tiền, lương anh đâu nuôi nổi chính bản thân mình mà đòi có con?’. Tôi chạm tự ái, đêm tân hôn không hề có động phòng.
Vợ chồng tôi phải thuê nhà để ở, và thật sự thì lương tôi đúng chỉ đủ trả tiền thuê nhà hàng tháng, điện nước phát sinh vợ tôi phải gánh, tiền ăn tiền tiêu, cưới xin hiếu hỉ, bên nội bên ngoại toàn bộ là cô ấy thu vén. Hàng tháng cô ấy phải bỏ ra gấp đôi số tiền tôi bỏ để lo cho gia đình. Tôi cũng buồn vì mình làm ra quá ít nhưng đã mấy lần thử xin việc chỗ khác mà không thành công.
Video đang HOT
Ngân làm chủ kinh tế gia đình nên tâm tính cô ấy thay đổi nhiều, cô ấy không còn hiền và dịu dàng như trước nữa. Việc trong nhà đôi khi mua sắm cái này cái khác cô ấy cứ tự động làm mà không hỏi ý tôi. Cũng biết đó là tiền riêng của Ngân nhưng dù sao tôi vẫn là chồng cô ấy nên hỏi qua ý tôi một chút, dù chỉ là ‘thủ tục’ thôi cũng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Tôi cảm thấy như mình chả là cái gì trong gia đình này, là chồng nhưng chuyện con cái tôi không được quyết, vợ tôi còn phấn đấu. Là chồng nhưng thực tế lại để vợ phải nuôi. Thậm chí đơn giản như mấy việc ‘đàn ông con trai trong nhà’ như sửa cái quạt điện bị hỏng, cái máy tính bị lỗi… vợ tôi đều có thể làm rất tốt, thậm chí về máy tính cô ấy còn thông thạo hơn tôi, thế mới có chuyện ngược đời, chồng đang đọc báo, máy bị đơ lại ới vợ ơi.
Hai tháng nay, công việc của Ngân không được thuận lợi nên cô ấy rất hay bực dọc, cáu gắt, mỗi lần phải chi tiêu sắm sửa gì đó cô ấy lại lầm bẩm: Chồng với chả con (dù chưa có con) thật là vô dụng, để một mình cái thân tôi khổ như thế này đây. Tôi nghe ức chế lắm, nhưng thực sự cũng đúng nên chả biết phải làm sao. Chỉ buồn cái thân mình làm thằng đàn ông sao mà kém cỏi để vợ khinh.
Chúng tôi chưa từng to tiếng lần nào, vì tôi luôn nhịn và im lặng, nhưng trong lòng tôi bất lực vô cùng trước người vợ vô cùng xuất sắc ấy. Mọi người ai cũng trầm trồ rằng tôi được nhờ vợ, rằng số tôi sướng nhưng tôi biết trong đó hơn nửa là sự mỉa mai. Nhà bên vợ biết vợ tôi là trụ cột gia đình nên cũng khinh con rể ra mặt, nhiều khi cỗ bàn chỉ bảo con gái để con gái bảo con rể chứ không thèm gọi tôi một tiếng. Tôi bực lắm, nhưng chẳng biết phải làm sao. Có người bạn khuyên tôi rằng giờ chúng tôi chưa ràng buộc con cái nên chăng ly hôn để giải thoát cho cả hai, chứ chồng thấp vợ cao thì so bao giờ mới bằng được? Tôi có thể làm gì lúc này? (Quốc Đạt – Hà Nội).
Theo VNE
Phát sợ vì cơn cuồng ghen của chồng
Vẫn biết ghen là biểu hiện chứng tỏ tình yêu, là gia vị để khẳng định tình cảm của những người đang yêu, hay các cặp vợ chồng.
Nhưng việc chồng ghen tuông một cách mù quáng khiến cuộc sống của tôi ngày càng ngột ngạt.
Tôi lấy chồng được 7 năm và có một cô con gái 6 tuổi. Tôi đi làm văn phòng, còn chồng tôi mua xe chạy chở khách, công việc của anh thuận lợi và thu nhập cũng khá. Ai cũng bảo tôi hạnh phúc vì đã mua được nhà cửa, kinh tế vững, con cái thì cũng xinh xắn, ngoan ngoãn, chỉ cần sang năm sinh thêm thằng cu nữa là hạnh phúc trọn vẹn, viên mãn.
Chồng tôi chăm chỉ, tu chí làm ăn, không ham mê cờ bạc rượu chè, cờ bạc gì cả. Chỉ có điều, anh có tính hay ghen tuông, soi mói quá mức khiến tôi vô cùng mệt mỏi và ngột ngạt. Hồi còn yêu nhau, biết anh hay ghen nhưng tôi cũng không để tâm lắm vì nghĩ chắc là do anh quá yêu mình nên mới thế. Tưởng khi kết hôn rồi, chắc chắn "sở hữu" tôi, anh sẽ yên tâm, thoải mái rồi sẽ bớt tính ghen đi, nhưng thật không ngờ, càng ngày chồng tôi càng phát huy "sở trường" ghen tuông ấy.
Chồng tôi ghen tới mức anh kiểm soát tất cả các cuộc gọi, tin nhắn đến máy điện thoại của tôi. Mỗi khi tôi có điện thoại, anh phải là người kiểm tra trước xem là ai gọi, ai nhắn, là trai hay gái, rồi tra hỏi người gọi đến như "hỏi cung", khiến tôi rất xấu hổ.
Có lần, bạn bè rủ nhọp lớp, tôi phải thuyết phục mãi chồng mới cho đi. Dù đồng ý nhưng chồng lại tỏ ra không mấy vui vẻ và nói "mát": "Họp hành cái gì, chắc lại tụ tập nhau lại để ôn lại tình xưa chứ gì, tôi còn lạ gì".
Chồng tôi ghen tới mức anh kiểm soát tất cả các cuộc gọi, tin nhắn đến máy điện thoại của tôi. (ảnh minh họa)
Hôm sau, thấy tôi trang điểm, ăn mặc đẹp đi họp lớp, anh lại tiếp tục "nói kháy": "Đi gặp bạn cùng lớp thì làm gì phải ăn diện thế, cô muốn xinh đẹp để cho thằng người yêu cũ nó tiếc nuối à?". Tôi nhẹ nhàng giải thích với chồng: "Anh đừng nghĩ xấu cho em thế. Bạn bè lâu ngày gặp nhau, em cũng phải ăn mặc lịch sự chứ". Chưa kịp nói hết câu thì chồng tôi "phán": "Ai mà biết được, chuyện gì cũng có thể xảy ra!".
Một hôm, vô tình chồng đọc được cuốn nhật ký của tôi, trong đó, còn sót lại vài dòng tôi viết về người yêu cũ. Chỉ là một số thông tin về tên tuổi, biệt danh, một vài sở thích nhưng anh cũng làm ầm lên và nhất nhất khẳng định: Tôi và bạn trai cũ vẫn liên lạc với nhau, rồi có quan hệ mờ ấm, thậm chí, anh còn nói tôi là "gian phu, dâm phụ". Mặc cho tôi thanh minh hay giải thích, anh vẫn không tin. Liên tiếp những ngày sau đó, hễ cứ ở nhìn thấy tôi là anh chửi bới, chì chiết tôi thậm tệ.
Tôi khá ưa nhìn, giao tiếp khéo léo và linh hoạt nên hay được giao làm nhiệm vụ đối ngoại ở công ty. Có những hôm phải đi gặp khách, chồng tôi càng hay ghen bóng, ghen gió. Ngày nào cũng như ngày nào, trước khi đi đâu tôi phải báo thời gian, địa điểm cho anh, gặp ai, nam hay nữ, bàn về việc gì. Trưa nào anh cũng gọi điện đến công ty để kiểm tra xem tôi ở công ty hay tranh thủ lúc không có chồng lại đi chơi ở đâu. Chiều khi tôi vừa đi làm về, công việc đầu tiên của anh là lao ra kiểm tra ngay công tơ mét, mục đích để kiểm soát xem hôm đó tôi có tranh thủ giấu chồng gặp ai không.
Đỉnh điểm là hôm mấy anh chị em trong phòng tổ chức liên hoan cuối năm. Đang ngồi ăn uống vui vẻ thì chồng tôi cùng mấy người bạn cũng vào quán đó ăn uống. Dù tôi đã bảo trước với chồng nhưng anh vẫn lao đến, tra hỏi rồi mắng nhiếc xa xả vào mặt tôi như một kẻ chợ búa, thậm chí anh còn đánh tôi tím ngay trước măt các đồng nghiệp và mọi người xung quanh. Lúc đó, tôi chỉ ước có cái lỗ nẻ để chui xuống cho khỏi ngượng với thiên hạ.
Từ hôm đó, cơn cuồng ghen của chồng tôi ngày càng đáng sợ. (ảnh minh họa)
Tưởng rằng, khi bớt giận và nghe tôi giải thích, chồng sẽ xin lỗi và mong tôi tha thứ. Nhưng thật không ngờ, anh vẫn tiếp tục chửi tôi là người vợ ăn chơi, đua đòi, không có chồng ở bên cạnh quản lý là đi chơi hết thằng này, thằng khác. Sau đó, chồng bắt tôi nghỉ việc ở nhà, với lý do không tin tưởng tôi. Khi tôi nhất quyết không đồng ý thì anh tuyên bố: "Hoặc là cô nghỉ việc ở nhà, hoặc là cô viết đơn ly hôn đi, tôi ký. Tôi cho cô 1 tháng để suy nghĩ".
Từ hôm đó, cơn cuồng ghen của chồng tôi ngày càng đáng sợ. Chỉ cần có điều gì không vừa ý, hoặc nghe thông tin linh tinh ở đâu đó, thậm chí không cần có lý do, chồng cũng "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" với tôi. Nhiều lúc mặt mày thâm tím khiến tôi không dám đi ra ngoài. Tôi sống với chồng như cực hình vậy.
Nếu là tôi, các bạn sẽ chọn cách nào?: 1. Không nghỉ việc và ly hôn với chồng. 2. Nghỉ việc, tiếp tục cuộc hôn nhân và chờ đợi sự thay đổi từ chồng!?
Theo VNE
Chồng về hưu 'bám váy' như con mọn Hồi trước, bà Long cứ mong mãi ngày chồng về hưu, giờ ông về rồi thì bà lại phát chán vì ông bám bà còn hơn mấy đứa cháu nội. Có thêm cái đuôi khi chồng về hưu Sáng chủ nhật, bà Long (57 tuổi, sống ở Khương Thượng, Đống Đa, Hà Nội) đang đứng nói chuyện với mấy người quen mà bà...