Khi vợ bỗng dưng im lặng
Đàn ông không thích phụ nữ nói nhiều nhưng khi vợ im lặng không khí gia đình lại trở nên buồn chán.
Hôm họp mặt gia đình nhân ngày giỗ bên họ nội gần đây, tôi nhận thấy bà chị dâu cả của chúng tôi thay đổi một cách khác thường: Chị chẳng buồn nói năng gì, chỉ trả lời ngắn gọn khi có ai đó hỏi han.
Cả nhà đều ngạc nhiên bởi chuyện xảy ra trước mắt chúng tôi là hiện tượng lạ, trái ngược với những gì chúng tôi từng biết.
Mấy anh chị em xúm lại hỏi anh cả, ban đầu anh chỉ lắc đầu thốt lên mấy tiếng “Bả vậy đấy” mà không nói thêm gì để giải thích lý do vì sao chị thay đổi như vậy.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Từ trước đến nay, chị dâu tôi “nổi tiếng” trong cả họ tôi về “khả năng” nói nhiều. Chị có thể nói liên tu bất tận, nói bất cứ chuyện gì và quan trọng là chị thích nói. Khi trò chuyện, người đối thoại với chị chẳng cần phải nói bao nhiêu vì chị nói thay luôn cho họ rồi. Chỉ cần có người gợi lên một ý nào đó, chị sẽ nói tràng giang đại hải.
Nhờ vậy mà người mới biết sẽ mau chóng trở thành quen thuộc; người quen sẽ chẳng mấy chốc trở nên thân thiết. Có thể nói, “đặc điểm” nói nhiều vừa là điểm mạnh vừa là điểm yếu của chị.
Đã không ít lần chị được các em trong nhà phong làm “đại sứ” để tiếp chuyện những người khách lạ hay những người bất đắc dĩ… Tất nhiên, chị hoàn thành sứ mệnh trên cả tuyệt vời. Với khả năng trời cho, chị luôn luôn gây thiện cảm với tất cả những ai nói chuyện với chị, chị có thể xóa đi khoảng cách giữa hai bên và sau đó họ luôn khen ngợi chị hết lời.
Điểm mạnh của chị được thể hiện qua “đối ngoại”. Còn “đối nội”, mọi thành viên trong gia đình nhỏ của chị, anh tôi và các con của anh chị, đều tỏ ra ngán ngẩm về “khả năng” nói không biết mệt của chị. Dĩ nhiên là, mấy cha con đều không thích thú gì khi nghe chị nói nhiều.
Chúng tôi đã không ít lần chứng kiến và nghe chị nói với chồng con. Khi chị đã mở miệng, họ chẳng bao giờ có cơ hội phát biểu ý kiến. Anh muốn chen ngang ư? Quên đi! Thế nhưng, oái oăm thay, chị cũng không ít lần tỏ ra cáu giận khi anh không đáp lại lời chị.
Đúng là chị nói không biết mệt đến mức các con chị chỉ biết im lặng ngồi nghe. Nếu đứa con nào hó hé, chị sẽ càng có cớ nói nhiều hơn. Với anh, được “tập luyện” lâu ngày, sau này anh tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, không thể hiện một chút phiền lòng nào khi phải nghe chị nói.
Vậy mà đùng một cái, chị thay đổi hoàn toàn. Điều gì cũng có lý do của nó. Gọi riêng tôi ra, anh cả kể: “Một hôm, anh chị tình cờ xem một chương trình về đời sống hôn nhân gia đình trên tivi. Trong đó, có một tiểu phẩm diễn tả hoàn cảnh của gia đình có bà vợ nói nhiều đến nỗi “miệng không lành da non”. Từ đó, chị trầm ngâm hẳn và dần dần không còn nói như trước đây nữa và… im luôn như bây giờ”.
Anh còn bảo: “Chị cô không nói nhiều nữa, không khí trong nhà trở nên buồn chán, ảm đạm hẳn đi. Có lúc anh nghĩ rằng giá như chị cô cứ nói nhiều như trước thì nhà cửa vui hơn. Thà bà ấy nói nhiều, còn hơn chẳng nói chẳng rằng như lúc này”.
Ôi, anh tôi đòi hỏi quá hay chăng? Vợ nói nhiều thì không thích, mà khi vợ không nói cũng chẳng ưng. Vậy chị dâu tôi phải làm sao bây giờ để anh vừa lòng?
Theo Trang Mi/Người Lao Động
Bạn gái giấu tôi nỗi đau từng bị phụ tình
Em từng chịu tổn thương như vậy liệu tình cảm có lệch lạc? Có khi nào em sẽ quay về với người cũ khi giữa họ có quá nhiều kỷ niệm?
ảnh minh họa
Tôi 28 tuổ.i, tốt nghiệp đại học, ngoại hình tương đối, tính tình được mọi người xung quanh đán.h giá là hòa đồng và vui vẻ. Sau khi tốt nghiệp, tôi làm ở Sài Gòn rồi sau đó về quê làm hẳn, công việc hiện tại cùng với mức lương tương đối ổn định, điều này làm tôi bắt đầu suy nghĩ về việc lập gia đình. Trước đây, khi còn là sinh viên tôi có một mối tình với cô bạn cùng khóa nhưng không có kết quả, từ đó cũng không mấy bận tâm về việc có bạn gái, nhưng đôi khi nhìn bạn bè tôi có chút chạnh lòng. Chuyện bắt đầu từ khi tôi quen em cách đây một năm qua mạng xã hội, nhà em và tôi chung huyện nhưng khác xã, cũng khá gần, nhưng chắc do khoảng cách tuổ.i tác nên chúng tôi trước đó không biết nhau dù học chung một trường cấp ba.
Em tốt nghiệp một trường đại học, về quê làm việc được hơn một năm. Em nói muốn có chồng gần nhà để tiện chăm sóc cho ba mẹ về già vì nhà chỉ có con gái. Em ngoại hình không phải xuất sắc nhưng có nét dễ thương và duyên dáng, em đơn giản từ trong cách suy nghĩ, lối ăn mặc không quá cầu kỳ nhưng luôn là tâm điểm những nơi em có mặt, được bạn bè hay nhắc đến mỗi khi hội họp. Em nhẹ nhàng nhưng rất quyết đoán trong lời nói, cuốn hút tôi ngay từ lần đầu gặp mặt. Em và tôi bắt đầu có những cuộc trò chuyện qua những tin nhắn và cuộc gọi hàng ngày mặc dù chưa ai xác nhận đây là mối quan hệ gì. Nói chuyện với nhau càng nhiều, tôi càng cảm nhận dường như mình đã tìm đúng người bấy lâu nay chờ đợi.
Sau gần nửa năm, tôi ngỏ lời cùng em nhưng đôi khi sự đơn giản trong cách trả lời của em làm tôi cảm thấy như em chưa dành nhiều tình cảm cho mình. Lúc đó em nói chúng tôi sẽ tìm hiểu nhau như những cặp đôi khác, nếu thấy cần nhau sẽ tiến tới một cuộc sống lâu dài, còn không hãy nói cho người còn lại biết, đừng để chuyện đáng tiếc gì xảy, đối với tôi em trân quý mối quan hệ này. Nghe em nói những lời đó, tôi nghĩ đơn giản vì em lo xa mới như vậy, không hiểu được sự thật ý của em. Tôi vừa thương vừa giận em nhưng làm sao có thể chấp nhận những gì em đã giấu tôi suốt thời gian qua. Tôi im lặng với em hơn một tháng, không biết mình có quá ích kỷ hay vì tình yêu dành cho em chưa đủ lớn.
Trong buổi nói chuyện cuối cùng em nói quyết định đến với tôi là lúc tâm đã bình yên trở lại. Em không bày tỏ nhiều tình cảm với tôi vì yêu tôi bằng sự trưởng thành và trách nhiệm, bằng những gì em đúc kết được sau mối tình buồn đã qua. Tôi chỉ nói cần em cho thêm thời gian, em vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng làm tôi khó hiểu. Trước đây em từng có một mối tình với bạn của tôi. Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu em thành thật ngay từ đầu, em chỉ nói đó là mối tình đơn phương, tình cảm chỉ xuất phát từ phía em nên không có kết quả. Tôi tin em nhưng những gì em nói đã quá ít so với sự thật mà tôi biết được.
Gần đây, bạn tôi có mời cà phê, điều tôi ngạc nhiên là bạn hỏi rất nhiều về em và càng ngạc nhiên hơn khi tỏ ra rất hiểu em, đôi khi hơn cả tôi. Tôi gạn hỏi mãi bạn mới thừa nhận từng quen em và bất ngờ hơn bạn lại là người phụ em, phụ một cách đa.u đớ.n mà những ai biết được đều không muốn nhắc lại. Sau khi biết được mọi chuyện, tôi vừa giận vừa thương em, nhưng do lòng tự ái, ích kỷ của một người đàn ông khi biết bạn gái mình từng có một mối tình như vậy. Bao nhiêu hình ảnh em và bạn tôi cứ hiện lại trong tâm trí, còn em lại quá từ tốn làm tôi phát điên. Bạn tôi vẫn chưa có vợ, em vẫn nói cần thời gian để tìm hiểu tôi nhiều hơn. Em có thật sự yêu tôi không? Em từng chịu tổn thương như vậy liệu tình cảm có lệch lạc? Có khi nào em sẽ quay về với người cũ khi giữa họ có quá nhiều kỷ niệm? Tất cả điều đó làm tôi im lặng, bỏ mặc em hơn một tháng qua. Xin mọi người cho tôi lời khuyên, tôi nên làm gì bây giờ?
Theo VNE
Sự thật cay đắng đằng sau việc chồng bỗng dưng bị "bất lực" Thời gian này chồng Huệ mắc phải một vấn đề, nói ra thì có phần tế nhị, vì đó là chuyện khó nói liên quan đến sinh lí đàn ông của Khương... Chẳng hiểu vì sao mấy tháng nay cứ mỗi khi gần gũi vợ, Khương luôn gặp trục trặc, nhiều khi đang mặn nồng thì phong độ đàn ông của Khương mất...