Khi trái tim lỗi nhịp
Một lần nữa nhoi nhói nơi vùng ngực trái – không đến nỗi quặn đau, đó chỉ là cảm giác nhói nhẹ cộng hưởng với vài giây lỗi nhịp của trái tim.
Một lần nữa lòng xao xuyến, cuốn tôi quay lại ký ức thuở nào. Vùng trời ngày ấy tưởng chừng như đã nhạt nhòa theo thời gian, nhưng nó cứ vương vấn trong tôi đến tận bây giờ và có lẽ sẽ còn tồn tại mãi mãi về sau.
Vùng trời ấy, nơi em và tôi là một đôi say mộng tình. Hằng ngày, cứ sau giờ làm việc chúng tôi lại gặp nhau, quấn quýt bên nhau. Từng nẻo đường của thành phố Cần Thơ hầu như in dấu chân chúng tôi. Không quán cafe lãng mạn nào không in bóng dáng em và tôi. Và Lộ Vòng Cung nữa, nơi ấy đã khắc ghi bao kỷ niệm đẹp của đôi tình nhân này. Đã bao lần tôi đưa em về trên con đường thơ mộng ấy. Đó là con đường đã dẫn em vào trái tim tôi. Lúc đó, tôi ngỡ rằng không gì có thể chia cách được hai đứa.
Tôi nghĩ, sẽ cùng em tay trong tay vượt qua tất cả sóng gió cuộc đời, sẽ xây cho em một tổ ấm đầy tiếng cười và hạnh phúc, sẽ tô thắm chuyện tình mình với chỉ một gam màu hồng tươi tắn…
Một buổi tối đang vui vẻ bên nhau, chợt em ngượng nghịu nhìn tôi và khẽ hỏi: “Chữ ký của anh trông sao ngồ ngộ?”.
Tôi ôm em vào lòng, nhè nhẹ nâng bàn tay bé nhỏ, xinh xắn và ký tên mình vào lòng tay em. Từ từ thêm một, hai, rồi ba nét nữa vào chữ ký thì hiện rõ tên tôi. Tôi huyên thuyên nào là chữ ký mình đơn giản, không màu mè bay bướm. Nào là nó cân đối có trước có sau, đều đặn… Nó thể hiện tính cách đơn giản, chân thật và thẳng thắn của con người tôi. Sau khi nghe câu trả lời, em chỉ im lặng với vẻ mặt buồn buồn. Từ ánh mắt em, tôi cảm nhận em đang thất vọng. Lúc đó tôi hoàn toàn không biết vì sao.
Cuộc đời không chỉ là nắng ấm và bằng phẳng. Biết vậy nên tôi đã lèo lái cuộc tình tôi lướt qua được một vài khúc quanh. Nhưng sức người có hạn, dòng đời thì cứ cuồn cuộn chảy. Đến một ngày tôi chợt nhận ra rằng, con đường dành cho em và tôi quá gập ghềnh, chênh vênh và đầy giông bão.
Một lần nữa lòng xao xuyến, cuốn tôi quay lại ký ức thuở nào (Ảnh minh họa)
Tôi đã cố gắng lắm, đã cố đến sức cùng lực kiệt nhưng cũng đành bất lực. Đau nát lòng, vô vọng nhìn theo bóng con thuyền tình mong manh nghiêng ngả cuốn dần vào tâm bão dữ và vỡ vụn, lệ tôi tuôn chảy thành từng dòng. Nuốt từng giọt mặn đắng vào lòng, gom góp từng mảnh vụn còn sót lại của cuộc tình, tôi đem chôn vùi vào dĩ vãng sâu lắng của đời tôi.
Nỗi đau chưa kịp lắng đọng, nét buồn thương còn vương trên đôi mắt thâm quầng sau bao đêm dài mất ngủ. Một hôm, tình cờ khi đặt bút ký tên mình, tôi bỗng giật bắ.n cả người. Lúc bấy giờ tôi mới phát hiện ra một điều thật lạ: chữ ký của tôi chính là tên của em! Tôi đã hiểu câu hỏi của em rồi! Không cần thêm bớt nét nào cả, nó đã hiện đúng tên của em. Một đứ.a b.é mới biết đán.h vần thôi cũng có thể nhận thấy điều đó. Dẫu biết có trả lời được câu hỏi ấy, thì cũng không hy vọng ngăn được sự đổ vỡ của cuộc tình chúng tôi. Nhưng tim tôi lại thêm lần nữa đau buốt như bị ai cào xé. Lòng cứ dằn vặt, tự trách mình sao quá ngây thơ, khờ khạo trước câu hỏi của em.
Video đang HOT
Đến lúc hiểu ra điều đó thì có ý nghĩa gì nữa. Tôi đâu còn cơ hội trả lời câu hỏi hôm nào. Chữ ký trên tay em cũng đã phôi phai từ lâu. Giờ em có nhớ về câu hỏi ấy, có còn trách câu trả lời v.ô duyê.n của tôi? Đã bao lần tôi quay về chốn cũ, nơi ngày xưa em và tôi thường ngồi tâm sự. Mong một lần nữa được gặp lại em, được nâng niu bàn tay ngọc ngà của em. Tôi sẽ ký tên mình vào tay em và xin em cho tôi được thêm lần nữa trả lời câu hỏi “đáng yêu” ngày nào. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Em đã khuất xa, xa mãi khỏi tầm tay tôi. Tất cả đã quá muộn màng!
Tôi còn nhớ rất rõ câu nói của em trong bức thư chia tay: “Anh hãy quên em đi, hãy xem em như cơn gió nhẹ thoảng qua cuộc đời anh. Em muốn cả hai quay lại trạng thái ban đầu – cái trạng thái mà hai đứa chưa đặt vấn đề tình cảm với nhau ấy. Những lúc rảnh rỗi, hai đứa lại hẹn gặp nhau và cư xử với nhau như những người bạn”.
Tôi hiểu em lắm, em nói vậy vì em không muốn mãi mãi mất tôi. Nhưng em ạ! Có thể quên em được không khi mỗi lần ký tên lại thêm một lần tim tôi xao xuyến? Có thể xem em là bạn được không khi mỗi lần đặt bút xuống trang giấy, lòng cứ lâng lâng như đang lướt nhè nhẹ nét bút vào bàn tay xinh xinh thuở nào? Có thể vô cảm được không khi hình bóng em trở về và dựa vào người tôi, sưởi ấm cõi lòng băng giá của tôi?…
Tôi đã cố gắng lắm, đã cố đến sức cùng lực kiệt nhưng cũng đành bất lực (Ảnh minh họa)
Không! Tôi không thể quên em! Tôi không thể xem em như một người bạn! Tôi không thể vô cảm bên em!
Đừng trách tôi, em nhé! Bởi không chỉ riêng tôi mang trong mình một trái tim để cảm nhận những yêu thương, buồn khổ, hạnh phúc, đắng cay… của cuộc đời. Mọi người ai cũng thế thôi, tạo hóa đã ban cho nhân loại trái tim tràn đầy cảm xúc. Chính vì thế, thì em ơi, làm sao có thể không thổn thức, không lưu luyến, không chạnh lòng mỗi khi vô tình gợi lại những kỷ niệm đẹp mà trên đường đời ta đã để vuột khỏi tầm tay, như tôi đã để lạc mất em?!
Thêm một lần nữa nhoi nhói nơi vùng ngực trái. Ký ức thuở nào lại ùa về. Trong tôi lại ngổn ngang bao nỗi niềm vui – buồn đan xen. Một cảm giác thật ấm áp, thật hạnh phúc và cả xó.t x.a nữa, em à! Tôi nguyện với lòng mãi mãi sẽ không thay đổi chữ ký. Vì chỉ khi đặt bút với chữ ký ấy thì em mới quay về bên tôi. Và vì chữ ký ấy đã vô tình gánh nặng trên mình tên một loài cây mà tôi rất thích – loài cây mang biểu tượng cho tính cách mềm dẻo, thẳng thắn, thanh tao và quân tử của con người.
Từ đâu đó sâu thẳm tận đáy lòng văng vẳng vọng về tiếng gọi ngọt ngào, thân thương của một thời xa vắng: “Tr… ơi!”
Theo Eva
Mất vợ vì quá yêu
Tình cảm cộng với sự ích kỷ làm cho người chồng mất cả lý trí. Những người vợ lúc này bị ép buộc, bị bạo lực gia đình và kết quả là họ phải tìm cách tự giải thoát.
Yêu vợ quá cũng khiến cô ấy cảm thấy bị tù túng. (Ảnh minh họa)
"Tiếng sắt tiếng cầm" lỗi nhịp
Triều và Loan cùng công tác tại một đoàn nghệ thuật. Họ kết hôn và đã có với nhau một mặt con. Triều là người rất yêu vợ.
Ngoài mặt, họ là cặp vợ chồng khá hạnh phúc. Tuy nhiên mọi chuyện lại thường xảy ra trong phòng ngủ của họ. Hầu như đêm nào Triều cũng đòi hỏi vợ. Đi làm về lại phải chăm sóc con cái dọn dẹp nhà cửa. Lúc đi nghỉ là lúc đã mệt phờ nhưng Loan vẫn cứ phải làm nghĩa vụ người vợ với Triều. Thậm chí cả lúc mệt mỏi ốm đau Triều cũng chẳng buông tha.
Ban đầu Loan cố gắng chiều chồng. Với ý nghĩ nếu để chồng thiếu thốn anh ta sẽ "đán.h bắt xa bờ" nơi khác. Tuy nhiên, mọi sự cố gắng cũng chỉ có giới hạn. Dần dà Loan cảm thấy chán ghét và sợ hãi mỗi lúc chồng chạm vào mình.
Loan thường tìm cách trốn tránh. Thỉnh thoảng cô lấy cớ về thăm mẹ rồi ở lại luôn vài ngày. Có đợt công tác nào của cơ quan, Loan thường xung phong đảm nhận. Ít ai biết cô làm vậy chỉ để "trốn" người chồng của mình.
Nhiều lúc Loan chán ghét cuộc sống vợ chồng. Cô muốn tự giải thoát cho mình. Nhưng cô sợ tai tiếng, sợ họ hàng người thân, sợ đồng nghiệp trong cơ quan lời ra tiếng vào và sợ tương lai đứa con của cô sẽ phải sống thiếu cha hoặc mẹ. Vậy là Loan vẫn cứ cắn răng chịu đựng, cuộc sống với cô không khác gì đoạ đày.
Ông Hùng và bà Thuận đã có những năm tháng sống với nhau khá hạnh phúc. Ông Hùng là công chức ngành xây dựng, công tác ở huyện. Bà Thuận làm ruộng. Hồi trẻ bà là một trong những cô gái xinh nhất vùng. Ông bà có với nhau ba mặt con mà ai cũng có thể coi là thành đạt.
Ông Hùng là người đàng hoàng mẫu mực. Dù hơn vợ về học thức, địa vị xã hội và cả thu nhập nhưng ông vẫn yêu vợ chung thuỷ. Trong làng người ta thường lấy ông để làm gương học tập.
Tuy nhiên mọi chuyện bắt đầu nảy sinh khi cặp vợ chồng bước sang tuổ.i năm mươi. Là người đàn ông khoẻ mạnh sống khá điều độ, ông Hùng vẫn còn tráng kiện. Tuy vậy bà Thuận đã bước vào tuổ.i già và chẳng còn có thể chiều chồng trong chuyện sinh hoạt riêng tư được nữa. Nhưng ông Hùng không chấp nhận chuyện đó. Ông vẫn tiếp tục đòi hỏi ở bà trong khi bà Thuận cả "lực" và "tâm" đều đã cạn.
"Thương nhau như thế bằng mười hại nhau!"
Khổ tâm, thương chồng nhưng bà Thuận chẳng biết làm thế nào. Bà đành cắn răng nghe chồng trách móc.
Cuộc sống vợ chồng không được như ý khiến ông Hùng thay tính đổi nết. Ông trở nên cáu bẳn với vợ con. Ông rất hay nổi giận vì những chuyện không đâu. Xấu hổ nên bà Thuận cũng không dám hé răng với ai. Ngay cả với con cái bà cũng không dám nói. Chỉ nghĩ đến chuyện kể với ai đó về chuyện riêng tư là bà đã không thể chịu đựng nổi.
Nhưng sống như thế mãi bà cũng cảm thấy quá khó khăn. Bà đã nghĩ đến chuyện chuyển đến ở với con để tránh mặt chồng.
Rồi có một dự án phòng chống bạo lực gia đình triển khai trên địa bàn xã. Trong những buổi sinh hoạt thảo luận chung của phụ nữ về vấn đề này, mấy chị cán bộ Hội đã xa gần nói với bà Thuận.
Và một lần chị Phó Chủ tịch Hội PN xã đã hỏi thẳng bà. Hội phụ nữ, những người triển khai dự án đã nói với bà rằng trường hợp của bà không phải là cá biệt. Chuyện vợ chồng lệch lạc nhau trong đời sống sinh hoạt là chuyện bình thường. Cái chính là mỗi người cần phải biết tôn trọng và cư xử với nhau cho hợp lý. Mọi sự trách móc đổ lỗi cho nhau đều là vô lý.
Cho đến một ngày Loan gặp lại cô em họ đi học ở nước ngoài về. Chị em vốn thân nhau từ trước nên cũng dễ tâm sự với nhau. Khi nghe cô em hỏi về những vết bầm trên cổ thì Loan không cầm được nước mắt.
Nghe chuyện, cô em họ khuyên Loan cần phải biết bảo vệ mình. Nếu Triều không thể cảm thông thì thậm chí dù không muốn Loan vẫn phải l.y hô.n. Nếu cứ tiếp tục sống là Loan đang chế.t dần chế.t mòn...
Bà Nguyễn Vân Anh, Chủ tịch Hội đồng sáng lập Trung tâm Nghiên cứu và Ứng dụng khoa học về Giới - Gia đình và V.ị thàn.h niê.n (CSAGA) cho biết, đường dây tư vấn của trung tâm cũng nhận được những cuộc điện thoại về vấn đề tương tự. Đây có thể coi là bạo lực tìn.h dụ.c.
Vấn đề này tại các nước phương Tây từ lâu đã ghi nhận. Đồng thời luật pháp các nước cũng có nhiều biện pháp nhằm bảo vệ các nạ.n nhâ.n.
Ở Việt Nam, tại Luật Phòng chống Bạo lực Gia đình cũng đã có những quy định khá rõ ràng. Tuy nhiên do ảnh hưởng của văn hoá, hầu hết các nạ.n nhâ.n vẫn ngại ngần khi đề cập đến chuyện sinh hoạt vợ chồng. Chính vì vậy vẫn rất khó khăn để bảo vệ họ cũng như hoà giải mâu thuẫn vợ chồng.
Theo Phụ Nữ Việt Nam
Một thời xa vắng... Nuốt từng giọt mặn đắng vào lòng, gom góp từng mảnh vụn còn sót lại của cuộc tình, tôi đem chôn vùi vào dĩ vãng sâu lắng của đời tôi. Một lần nữa nhoi nhói nơi vùng ngực trái - không đến nỗi quặn đau, đó chỉ là cảm giác nhói nhẹ cộng hưởng với vài giây lỗi nhịp của trái tim. Một...