Khi tôi vừa uống thuốc phá thai thì anh nói muốn giữ con lại
Chúng tôi vượt quá giới hạn 2 tháng nay và tôi bị mất kinh nguyệt. Tôi bắt đầu hoang mang lo lắng vì từ trước tới nay kinh nguyệt của tôi rất đều.
Môi ngày trôi qua với tôi dài vô tận. Tôi không nói với bạn trai, nhưng anh cũng nghi ngờ và dò hỏi nhiều lần. Tôi lang tránh không biết trả lời anh làm sao.
Tôi sợ, nếu lỡ có thai thì tôi phải làm sao? Để sinh đứa bé ư? Trong khi đó tôi và bạn trai còn chưa có kế hoạch cho tương lai. Tôi không tin tưởng bạn trai và cả chính bản thân mình sẽ ra sao nếu có con vào lúc này. Tôi lại không còn cha mẹ để nương tựa, để bám víu vào… Co rất nhiều ý nghi đe dọa khiến tôi hoang sợ.
10 ngày trôi qua trong sự yêu thương của bạn trai, tôi vân oán hận bản thân mình. Nhiều lần chịu đựngkhông nổi, tôi muốn bỏ đi đâu đó vài ngày (Anh minh hoa)
Bạn trai thì suốt ngày dòm ngó và khẳng định tôi có thai. Bên ngoài thì tôi tỉnh bơ như không nhưng trong lòng thì giông bao tột độ. Tôi không dám nói ra vì tôi hy vọng mất kinh chỉ là do áp lực công việc, sẽ sớm có trở lại thôi. Tôi chờ và cứ chờ nhưng đáy quần lót vân sạch sẽ khô ráo không chút dấu hiệu nào của nguyệt san đến.
Bạn trai muốn mua que thử thai, tôi ngăn cản. Tôi không đủ can đảm để thừa nhận mình có thai. Tôi sợ vi tôi cảm nhận rõ tôi đang có thai. Nhiều lần về qua tiệm thuốc Tây, tôi muốn vào mua que để thử, nhưng tôi lại bỏ chạy. Có lần nhức đầu, tôi băng qua bên kia đường vào tiệm thuốc tính mua thuôc giảm đau uống. Nhưng tôi chợt khựng lại vì sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng rồi quay về. Bạn trai cũng nhắc nhở tôi không được dùng thuốc Tây.
Tôi xin nghỉ 1 ngày đi du lịch cùng bạn trai, chúng tôi rất hạnh phúc bên nhau. Tôi rất vui và tạm quên đi những lo lắng. Khi 2 đứa tắm dưới hồ, vùng vây hàng tiếng rất thích thú thì bạn trai bất ngờ giư vai tôi, nhìn thẳng vào mặt tôi nói: “Em hay giư con lại nhé!”.
Thấy thái độ của anh nghiêm túc, tôi sợ tái mặt, lang tránh. Nhưng anh giữ tôi rất chặt và muốn có câu trả lời. Tôi hoảng quá nên bao nhiêu suy nghi trong lòng tôi đem ra trả lời anh: “Giư lại thì ai nuôi? Em sẽ ra sao? Sinh nó ra để sống ở trên đời với đủ mọi thiệt thoi khi chúng ta chưa có sự chuẩn bị chu đáo sao?”.
Bị tôi phang tới tấp, anh cũng không nói được gì. Chắc anh cũng chưa nghi đến những khó khăn sẽ xảy ra… Còn tôi, đêm đó tôi không ngủ được, nghi đến bao nhiêu chuyện và quyết định từ bỏ cái thai này. Ngày hôm sau, từ sáng sớm tôi đã tìm đến một phòng khám chuyên về sản phụ khoa để mua thuốc pha thai uống.
Bác si sau vài lời hỏi han thì đề nghị tôi siêu âm, xét nghiệm. Tôi từ chối. Như đã nói tôi sợ vi tôi biết được tôi đang có thai. Vì thế, tôi chỉ khai ngày mất kinh và đề nghị được cấp thuốc. Bác si đưa ra tờ cam kết kêu tôi ký vào và đưa cho tôi 02 viên thuốc: 1 viên thuốc uống liền. Còn 1 viên bác si bảo sau 12 tiếng uống tiếp.
Video đang HOT
Cả ngày hôm đó tôi rất đau khổ, chiều tôi tôi uống nốt viên còn lại. Tôi nguyện sẽ chịu đựng và vượt qua vi nghi rồi mọi chuyện sẽ sớm quên đi như chưa từng có gì xảy ra thôi.
Nhưng tối hôm đó, bạn trai nói tôi hay dùng que thử thai hoăc đi khám. Nếu có con thì anh sẽ nuôi. Anh đưa ra những điều kiện đảm bảo để giư con lại và kêu sinh con song rồi cưới sau cũng được.
Câu nói của bạn trai như 1 nhát dao cực mạnh có sức tàn phá kinh khủng. Tự dưng những oan ức và hối hận dồn dập ùa về. Tôi như vỡ òa khóc tức tưởi đến tuyệt vọng. Tôi quân trí, phát điên lên, mặc kệ là nơi công cộng, tôi không kìm chế được gào khóc.
Cảm giác cứ như vừa rớt xuống địa ngục và không muốn sinh tồn nữa. Tại sao anh không nói sớm hơn? Nói từ hôm qua khi hai đứa đang tắm dưới hồ, hoăc đêm qua cho tôi có niềm tin và hy vọng bám víu vào anh? Nếu là 1 người phụ nữ khác… thì có lẽ mọi chuyện đã không ra nông nôi này.
Thấy thái độ bất thường của tôi và biết tôi đã uống thuốc phá thai, không biết cảm giác của anh ra sao, tôi không quan tâm. Còn anh thì ra sức kêu tôi bình tinh lại vì đây là nơi công cộng.
Lập tức tôi oán hận anh, oán hận chính bản thân mình, oán hận số phận nghiệt ngã. Tại sao năm dài tháng rộng không xảy ra? Tại sao đúng vào lúc tôi vừa uống thuốc pha thai thì anh lại đưa ra những điều kiện để giữ con lại? Tại sao lại nói đúng lúc đến thế? Tại sao anh không nói sớm hơn 1 chút? Hàng chục câu hỏi ân hận cứ dày vò tôi như thế…
Ngày hôm sau tôi bắt đầu ra mau kinh nguyêt và chịu những cơn đau đớn. Rồi nhiều ngày sau, tôi vân không nguôi ngoai được cái cảm giác tuyệt vọng. Đêm nào, tôi cũng gặp ác mộng, cũng khóc. Bạn trai an ủi tôi rằng: “Chúng ta sẽ có lại tất cả, làm lại từ đầu, không bao lâu nữa chúng ta lại có con nữa. Em hay quên chuyện này đi”.
10 ngày trôi qua trong sự yêu thương của bạn trai, tôi vân oán hận bản thân mình. Nhiều lần chịu đựng không nổi, tôi muốn bỏ đi đâu đó vài ngày. Có lúc tôi muốn nổi loạn và có chút bất cần. Nhưng 2 đêm trở lại đây tôi không còn thấy ác mộng giữa đêm và khóc nữa.
Song đêm qua tôi lại khóc suốt đêm với cái cảm giác đau, tuyệt vọng vân còn nguyên vẹn. Tôi không ngủ được và bật khóc khi nghĩ rằng nếu tôi có mẹ thì có thể tôi đã không uống thuốc. Tôi đã có thể giữ lại bất kỳ cái gì là của tôi. Chính vì tôi không có mẹ, không có nơi nương tựa và bám víu vào nên tôi mới làm điều dại dột để ân hận như vậy…
Tôi không biết sẽ bị trừng phạt và dày vò đến bao giờ? Sống ở trên đời, một khi đã lỡ tay thì sẽ không có gì bù đắp lại được. Vết thương rồi sẽ lành nhưng cái giá của nó rất có thể cơ hội không đến thêm một lần nữa…
Theo Trí thức trẻ
Chỉ có điên rồ mới đi tin như vậy...
Tôi nghĩ, cứ đám cưới đi, một ngày hay thậm chí một giờ tôi được làm chồng của người tôi yêu cũng được. Sau đó, tôi sẵn sàng trả tự do cho em... Đúng là chỉ có kẻ điên rồ mới nghĩ và làm như vậy!
Tôi cam nhân ro rang nhât sư lanh leo cua Mai hôm hai đưa đi chup hinh cươi cach nay môt tuân. Khi ngươi thơ chup anh bao Mai tưa hăn đâu vao ngưc tôi thi em chăng nhưng không tưa ma con la anh ta: "Nhiêu chuyên qua đi!".
Cư chi, lơi noi ây cua Mai như giot nươc tran ly ngơ vưc cua tôi. Điêu nay hoan toan không co trước đây, khi tôi con lanh lăn. Khi ấy, up măt vao ngưc tôi hay tưa đâu vao đây la môt trong nhưng điêu khiên em thich thu nhât.
Tôi va Mai quen nhau đa 6 năm. Cha me hai bên cung la chô ban be. Chung tôi yêu nhau tư nhiên như thê hai đưa sinh ra trên đơi nay la đê cho nhau. Tôi la kiên truc sư, con Mai la hoa si nên khi ơ bên nhau, hai đưa luôn co nhưng y tương mơi me, thơ mông vê cuôc sông sau nay. Mai thich ve tranh vê gia đinh, con tôi lai mê thiêt kê nhưng ngôi nha mơ ươc cho vơ con. Chung tôi đa đinh se cươi giưa năm nay.
Thê ma đung môt cai, tôi bi tai nan trong môt lân đi giam sat công trinh xây dưng. Ban tay phai cua tôi bi dâp nat, khi vêt thương đươc chưa lanh, cac ngon tay co rut lai; côt sông bi chân thương năng phai điêu tri hơn 6 thang nhưng vân không thê phuc hôi hoan toan.
Tôi noi vơi me: "Liêu con co thê mang lai hanh phuc cho ngươi con yêu vơi cơ thê không con lanh lăn như vây không?". Mẹ nắm chặt tay tôi, lặng người đi. Rất lâu sau mẹ mới nói: "Vấn đề là con có niềm tin hay không... Riêng mẹ thì mẹ tin con sẽ làm được".
Tôi sống trong sự ấm áp, yêu thương ấy cho đến một ngày cách nay hơn 3 tháng. (ảnh minh họa)
Nói rồi mẹ lại nắm chặt tay tôi như muốn truyền thêm sức mạnh cho tôi vượt qua mất mát, đớn đau này. Thật sự là ngay lúc ấy, với sự khích lệ của mẹ, tôi cũng tin rằng, những mất mát của mình so với nhiều người vẫn không thấm vào đâu. Tôi may mắn còn có gia đình yêu thương, có những người đồng nghiệp hết lòng giúp đỡ. Và trên hết, tôi còn có một tình yêu lâu bền với người bạn gái thuở thiếu thời...
Những ngày tôi bị nạn, Mai vẫn ở cạnh tôi chăm sóc tận tình. Khi tôi về nhà, ngày nào em cũng đến để luyện tập, giúp tôi cử động bàn tay, giúp tôi đi đứng... Em vẫn vui vẻ và luôn động viên tôi phải cố gắng vượt qua. Có lần Mai còn bảo: "Em sẽ làm đôi tay cho anh, anh thích vẽ gì, thiết kế gì cứ nói ra, em sẽ làm cho anh". Thậm chí có lần em còn đùa sẽ cõng tôi đi nếu như tôi không ngồi dậy, đi đứng bình thường được... Tôi đã từng tin như vậy. Đúng là điên rồ!
Tôi sống trong sự ấm áp, yêu thương ấy cho đến một ngày cách nay hơn 3 tháng. Hôm đó Mai đến thăm đúng lúc tôi đang ngủ trưa nên em ngồi đợi. Khi tôi thức giấc thì thấy em đang ngồi gục đầu, hai vai rung rung. Có lẽ Mai đã khóc rất nhiều vì hai mắt em sưng mọng. "Tại em thương anh quá chớ không có chuyện gì đâu..."- Mai đã nói như vậy khi tôi hỏi. Khi ấy, tôi bỗng nghĩ, chỉ có điên rồ mới tin như vậy.
Từ hôm đó, tôi luôn có linh cảm rất lạ. Tôi nghĩ tình cảm Mai dành cho tôi có lẽ không còn như trước. Em không còn cười vui, thỉnh thoảng lại lặng người, ánh mắt xa xăm. Có lần em ngồi bên cửa sổ, cách tôi chỉ có mấy bước chân mà tôi gọi đến lần thứ ba em mới giật mình; nhiều khi tôi nắm tay em, muốn giữ thật lâu trong tay mình nhưng em đã rụt tay lại. Đặc biệt, em không ôm hôn tôi; không bắt tôi nằm sấp xuống để xoa bóp lưng cho tôi như trước; em cũng không còn nắm lấy bàn tay bị tật của tôi vuốt nhè nhẹ rồi áp vào má mình như trước...
Những thay đổi đó, tôi cảm nhận rõ hơn ai hết bởi nó không những được trông thấy bằng mắt thường mà tôi còn cảm nhận bằng trái tim đang quay quắt, đớn đau... Một nỗi sợ hãi mơ hồ bắt đầu len vào suy nghĩ của tôi. Tim tôi thắt lại khi nghĩ rằng mình có thể đánh mất tình yêu.
Thế nhưng, không có em thì liệu cuộc sống này đối với tôi còn có ý nghĩa gì nữa không?(ảnh minh họa)
Từ nỗi sợ hãi, tôi đã quyết định một cách điên rồ: Tôi đòi phải tổ chức đám cưới đúng như tính toán trước đây. Mẹ tôi không nói gì nhưng ba tôi có vẻ băn khoăn: "Con chưa khỏe hẳn, đợi thêm một thời gian nữa được không?". Nhưng tôi như đứa trẻ không ngoan, quyết đòi hỏi đến cùng. Trong thâm tâm, tôi nghĩ, cứ đám cưới đi, một ngày hay thậm chí một giờ tôi được làm chồng của người tôi yêu cũng được. Sau đó, tôi sẵn sàng trả tự do cho em... Đúng là chỉ có kẻ điên rồ mới nghĩ và làm như vậy!
Ngày cưới đã định, thiệp cưới đã gửi đi. Ảnh cưới cũng đã chụp rồi. Ngày 19-5 tới sẽ là ngày chúng tôi nên vợ nên chồng. Xem như tôi đã toại nguyện. Ấy vậy mà sau hôm đi chụp ảnh cưới về, tôi đã mất ăn, mất ngủ. Vết thương nơi lưng đau đớn khiến tôi khó ngủ một phần, nhưng phần lớn hơn có lẽ là vì tôi chợt nhận ra mình đang làm một chuyện điên rồ.
Tại sao tôi lại cầm dây xích trói chặt cuộc đời người con gái mình yêu? Tại sao tôi lại có thể đối xử độc ác như vậy đối với người mình yêu? Rõ ràng Mai không còn yêu tôi. Tình cảm của em dành cho tôi giờ đây chỉ là lòng thương hại. Hà cớ gì tôi phải bôi bẩn lên bức tranh tình yêu mà chúng tôi đã nâng niu suốt mấy năm qua?
Thế nhưng, không có em thì liệu cuộc sống này đối với tôi còn có ý nghĩa gì nữa không? Tôi còn có thể sống để làm một con người nữa không khi mà động lực lớn nhất của cuộc đời tôi đã không còn nữa?
Hay là tôi cứ làm một kẻ điên rồ, để mặc cho người yêu tôi bất hạnh?
Theo VNE
Bị 'cắm sừng' mà không dám làm gì Hoàn bàng hoàng phát hiện ra vợ của mình ngoại tình, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảnh tượng này. Đau đớn tột cùng nhưng không thể làm gì người vợ khiến anh càng căm phẫn. Anh thật tình không hiểu nổi, mình có phải là chồng không. Hoàn vốn là một chàng trai hiền lành, chân chất. Từ ngày còn...