Khi tôi tỉnh dậy, anh đã bỏ đi chỉ còn lại dòng tin nhắn ngang trái
Khi ngủ dậy, Thư không thấy chồng đâu mà chỉ thấy có tờ giấy để trên bàn với dòng chữ nhắn lại cho cô: “Anh về với mẹ một thời gian, em yêu con thế nào thì anh yêu mẹ như vậy, đừng sống quá ích kỷ nữa”.
ảnh minh họa
Nghe tiếng chuông cổng, mẹ chồng Thư vội vã chạy mở cổng, quên cả việc xỏ dép. Cổng mở, Thư phi tọt chiếc xe máy vào bên trong, quên cả việc chào mẹ chồng, cô vội vã vào nhà tới mức quên cả cởi áo chống nắng và chiếc mũ bảo hiểm, cô quan sát ngôi nhà một lượt rồi gào thét:
- Mẹ, mẹ cho cu Bin ăn kiểu gì thế kia, tại sao lại để cơm nguyên hạt thế này mà không xay cho nó, tại sao lại để cháu ăn bốc bằng tay? Nó ăn thế này rồi bụng lại đầy giun sán… Trời ơi, con đã bảo bao nhiêu lần là bà lên đây thì đừng có nhai trầu nữa, mồm bà nước trầu cứ đỏ lòm thế kia nhìn kinh quá, bà nhổ đầy vào nhà vệ sinh, bà xem có chịu được không cơ chứ.
Mẹ chồng Thư chỉ thủng thẳng nói:
- Con cũng phải cho Bin tập ăn đồ ăn cứng đi chứ, nó có đủ răng hết rồi, cho nó đồ ăn xay nó quen nuốt không nhai, hại cả răng, hại cả dạ dày, với cả mẹ không quen dùng máy sinh tố. Mẹ rửa tay cho cháu rồi, ăn bốc thì đã sao, nó chưa quen cầm thìa, để cho nó tự ăn những gì cháu thích con ạ. Còn nước trầu trong đấy thì mẹ đợi lát nữa nhổ vào rồi xả một thể cho đỡ tốn nước con ạ.
Thư lại sấn sổ:
- Thời con khác thời mẹ, mẹ đừng cái gì cũng áp dụng từ xưa, đến lúc xảy ra hậu quả mẹ có phải chịu đâu mà lo.
Video đang HOT
Cứ thế, hàng xóm chỉ nghe thấy tiếng thét, chửi con của Thư và tiếng đồ đạc loảng xoảng, mẹ chồng Thư nín nhịn, nhớ cháu quá bà lên chăm cháu cho bớt nhớ, có ai ngờ đâu lại thành cơ sự này.
Thư sống từ bé ở thành phố, tính cô vốn sạch sẽ và chỉn chu, còn Thức chồng cô tính y chang mẹ chồng, làm cái gì cũng xuề xòa cho xong, chẳng bao giờ cô hài lòng. Thức muốn mẹ mình lên chăm cháu cho hai vợ chồng Thư đi làm, vì bà ở nhà cũng khỏe và rảnh rang, nhưng Thư thì không muốn. Cô lo sợ bà già lại còn quê mùa, cổ hủ không quen với việc chăm cháu, nhưng Thức nói cứ để bà thử lên xem sao. Và bây giờ Thư đang phát rồ lên với mẹ chồng.
Ngày lấy Thức, Thư đã tuyên bố luôn là cô lấy anh chứ không phải lấy gia đình anh, vì thế cô rất hạn chế về quê vì cô sợ bẩn, quê Thức lại ở vùng miền núi, cuộc sống còn khó khăn nên Thư rất sợ nhà vệ sinh ở quê, các món ăn không hợp khẩu vị, trẻ con đứa nào cũng chân trần, mặt mũi lem luốc bốc cơm ăn… Thư thấy ghê sợ điều đó. Thức chỉ cố gắng động viên Thư, anh nói anh biết ơn vùng quê đã nuôi sống anh, nơi đó có bố mẹ anh, với anh mọi thứ đều rất bình thường. Nhưng Thư không đồng ý, Thư bảo lấy cô thì anh sẽ phải khác.
Mẹ chồng Thư lên chăm cháu được một tuần thì đủ 7 ngày Thư stress với bà. Tính bà nhanh nhảu cái gì cũng làm, nhưng Thư không vừa mắt cái gì hết, cô thấy sợ đôi bàn tay nứt nẻ và đen đúa của bà khi nấu ăn cho Bin, nàng sợ chiếc mồm đỏ trầu của bà khi hôn vào má Bin. Với Thư, từ bộ quần áo bà mặc và hàm răng bà lộ ra khi cười đã đủ khiến Thư cảm thấy khó chịu.
Chịu không nổi, Thư bàn với chồng cho bà về, nhưng mẹ chồng Thư lại không muốn về, bà nhớ và yêu cháu lắm nên cứ lần lữa mãi. Thức thương mẹ nhưng cũng chiều mẹ, anh đã cố gắng dung hòa bằng mọi cách mà Thư vẫn không hài lòng. Anh thấy buồn khi thấy Thư lau mỗi căn phòng của mình và con, còn phòng của bà Thư mặc kệ, anh hỏi thì Thư chỉ trả lời ráo hoảnh: “Bà ở bẩn thế sống thế nào chả được, cần gì lau”. Tối hôm đó Thức đã sang ngủ với bà, để mặc mẹ con Thư nằm một mình…
Những ngày sau Thư còn căng thẳng hơn khi thấy bà đi chợ lôi về toàn cá mương rồi những đồ ăn linh tinh mà bà cho rằng ăn tốt cho sức khỏe, nhất là bà nấu đã không ngon mà cứ cho cu Bin ăn cùng. Có lúc bà vừa cho vào mồm cháu, Thư đã bắt cu Bin nhè ra để cô mang đi vứt khiến bà tự ái. Bà còn mang Bin sang nhà hàng xóm chơi với mấy con cún con với lý do cho trẻ chơi với động vật để học tính thiện. Thư không cần thiện ác, Thư không muốn con mình tiếp xúc với mấy thứ mà cô cho đó là bẩn thỉu, đầy lông lá khiến con nhiễm bệnh. Hai mẹ con lúc nào cũng căng thẳng với nhau. Cuối cùng, chịu không nổi con dâu, bà đã xách hành lý ra về. Ngày về bà về, Thư vui như mở cờ trong bụng, cô thuê ngay người giúp việc và khoe với Thức: “Đấy anh thấy không, cần gì mẹ, chỉ cần có tiền mọi việc đâu vào đấy, lại đỡ stress, mẹ về sớm có phải là tốt hơn không”.
Thức trân trối nhìn vợ, người mà vì cô, anh đã làm mẹ anh buồn lòng, vì cô mà anh đã thờ ơ với gia đình và suýt chối bỏ cả nơi anh đã sinh ra và lớn lên. Sáng hôm sau khi ngủ dậy, Thư không thấy chồng đâu mà chỉ thấy có tờ giấy để trên bàn với dòng chữ nhắn lại cho cô: “Anh về với mẹ một thời gian, em yêu con thế nào thì anh yêu mẹ như vậy, đừng sống quá ích kỷ nữa”.
Đọc dòng tin nhắn của chồng, Thư lặng người đi…
Theo blogtamsu
Em gái ruột đề nghị tôi nhường lại bạn trai
Em nói "Chị có thể buông anh ấy ra để em có cơ hội không? Trong lòng anh chỉ yêu chị nhưng nếu chị bỏ anh thì em sẽ có cách làm cho anh phải yêu em".
Tôi 32 tuổi, là trưởng phòng hành chính nhân sự cho một công ty Nhật, có thu nhập thuộc loại khá, bố mẹ đều là cán bộ công chức nhà nước. Trên tôi có một anh trai đã lập gia đình và ở riêng, hiện tôi ở cùng bố mẹ và em gái.
Tôi có 5 năm du học ở Nhật trước khi trở về Việt Nam làm việc. Trong những năm tháng xa nhà tôi đã quen anh. Anh hơn tôi hai tuổi, chín chắn trong suy nghĩ và sống hết sức có trách nhiệm. Tôi dần cuốn hút bởi tính cách của anh và rồi tình yêu đến với chúng tôi.
Anh quan tâm, săn sóc tôi chu đáo, bên anh tôi có cảm giác rất bình yên và hạnh phúc. Chúng tôi đã có 7 năm quen biết và yêu thương nhau nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn. Cả tôi và anh đều có cơ hội ở lại Nhật làm việc nhưng chúng tôi lại quyết định sẽ trở về Việt Nam.
Anh nhanh chóng được đề bạt và thăng tiến trong công việc, còn tôi cũng có chỗ đứng riêng cho mình, không phải phụ thuộc kinh tế vào bố mẹ hay bất kỳ ai.
Bố mẹ tôi rất quý anh, xem anh như con cái trong nhà. Mặc dù anh có vị trí cao trong công việc nhưng rất giỏi việc lặt vặt trong nhà. Anh có thể giúp bố tôi sửa ống nước hay giúp mẹ lắp bóng đèn mới thay cho cái cũ trong nhà bếp.
Anh cũng quan tâm em gái tôi và thường chỉ dạy cho em những bài toán khó ở trường mỗi khi có thời gian rảnh. Vì bố muốn có thêm con nên mẹ sinh em khi chúng tôi đã lớn, bởi vậy em nhỏ hơn tôi tới 14 tuổi, giờ mới học lớp 12.
Cả tôi và anh đều không thể biết rằng chính sự gần gũi ấy lại đang là nguyên nhân làm mọi việc trở nên rắc rối và bế tắc. Trước tôi cũng không để ý lắm nhưng dần dần thấy thái độ của em rất lạ.
Em hết sức mừng vui mỗi khi anh tới nhà nhưng lại tỏ ra khó chịu khi anh dành cho tôi những cử chỉ thân mật, âu yếm. Em cũng có thể cáu gắt bất cứ khi nào mỗi lúc tôi nhắc về anh, điều mà trước nay chưa từng xảy ra.
Chị em chúng tôi vốn rất thân thiết, chưa từng xảy ra xích mích cự cãi. Một lần em mượn laptop của tôi để vào trang Facebook, cứ thế em để chế độ duy trì đăng nhập. Tôi hoảng hồn khi thấy dòng status của em "Trời ơi, mình phải làm sao đây. Sao mình có thể yêu anh H chứ. Chị mình mà biết thì...".
Rồi hàng trăm câu hỏi cứ dồn dập tới, anh H là ai? Hay em yêu ai mà sợ mình cấm? Tuyệt nhiên tôi không thể nghĩ người mà em đang nhắc tới là anh.
Tôi gọi em để nói về những điều mình đã nhìn thấy thì em chối biến, nói chỉ viết cho vui thôi, làm gì yêu ai đâu mà kể. Rồi những cuộc hẹn hò, xem phim của chúng tôi luôn khiến em khó chịu.
Sau đó em kiếm cớ làm cho máy tính hư, treo máy, hay lôi hàng tá câu hỏi để được anh giảng giải, có cớ gặp anh. Nếu anh bận việc không tới là hờn dỗi mấy ngày. Mọi việc anh đều hỏi tôi, thắc mắc sao dạo này em lạ quá, còn chọc tôi "hay em ấy ghen". Rồi cả hai chúng tôi cùng cười với ý nghĩ ngô nghê đó. Trong lúc cả tôi và anh đang cố tìm ra nguyên nhân vì sao em lại cư xử lạ như vậy thì nhận được điện thoại của bố nói về nhà gấp vì em có chuyện.
Tôi chạy về nhà gặp em trong bộ dạng say mèm, em đang gào khóc, chỉ vào mặt tôi nói "Chị là ai mà luôn may mắn, được đi du học. Chị có tất cả, nhà, xe, và anh ấy nữa", em nói nhiều lắm. Rồi em nói "Chị có thể buông anh ấy ra để cho em cơ hội không? Em biết anh không yêu em, chỉ coi em là em gái thôi. Trong lòng anh chỉ yêu chị nhưng nếu chị bỏ anh thì em sẽ có cách làm cho anh phải yêu em". Tôi dường như đứng không vững nữa. Em tôi đây ư? Chuyện gì xảy ra thế này?
Tôi những tưởng em chỉ nói thế trong cơn say nhưng không, khi tỉnh dậy em vẫn một mực nói thế, nói nếu không có anh ấy em sẽ chết, coi chị có sống hạnh phúc được không? Rồi em chẳng chịu ăn gì hết dù tôi và anh khuyên răn đủ điều. Em cứ thế, tự nhốt mình trong phòng.
Khi ngồi viết những dòng này tâm trạng tôi thực sự rối bời. Tôi phải làm sao để có thể kéo em mình ra khỏi tình trạng này? Hôm qua tôi còn nói với anh, chuyện này không thể kéo dài được, hay chúng ta cứ làm theo ý con bé rồi từ từ giải thích nhưng nhất định anh không chịu.
Anh nói tình yêu không phải trò chơi, cũng không thể đưa nó ra làm trò đùa hay vật để hy sinh đánh đổi. Anh chỉ coi em ấy là em gái, sao em lại bắt anh bỏ em để yêu em ấy. Em đừng nghĩ thế là cao thượng, đó chính là ích kỉ đấy, từ từ rồi em ấy sẽ hiểu, đừng nói thêm lần nào về ý định này nữa.
Anh nói với tôi: "Em không được nhượng bộ hay yếu mềm, như vậy là hại em ấy chứ không phải thương. Rồi thời gian sẽ cho em ấy bình tâm lại. Nhiệm vụ của em ấy giờ là học chứ không phải yêu đương".
Cho dù những điều anh nói tôi đều hiểu hết nhưng cũng hết sức lo lắng, có khi nào em làm điều dại dột không. Tôi rất lo sợ nên cả ngày cùng mẹ thay phiên nhau ở bên em. Tôi thực sự mệt mỏi quá, xin cho tôi vài lời khuyên để có thể giúp em gái và bản thân mình nữa. Chân thành cảm ơn mọi người đã chia sẻ cùng tôi.
Theo Tintuc
Mỗi ngày anh đều nhớ em nhiều hơn Anh đánh đổi cả những đêm thâu, cả những lần nhớ em đến quay quắt, cả những cơn mơ trong quá khứ về em rồi giật mình tỉnh dậy, chỉ có mình anh giữa nơi trống rỗng này. ảnh minh họa Chúng ta không thể lựa chọn yêu hay không yêu một người, nhưng chúng ta vốn có thể lựa chọn quyền ở...