Khi tôi băng huyết suýt chết, mẹ chồng không thèm hỏi 1 câu
Bà và con gái bà còn ngồi nhẩm tính xem 1 ngày mẹ con tôi uống hết bao nhiêu tiền nước yến (cái loại 6000đồng/lon ấy).
Thời gian đầu có vẻ ổn, bố mẹ chồng tôi đi đâu cũng khen con dâu. Mỗi khi tôi về đều dẫn tôi đi thăm hỏi họ hàng, bạn bè và giới thiệu con dâu.
Tôi hoàn toàn đồng ý với chủ đề lần này “ Đàn bà ích kỷ với nhà chồng là có nguyên do của nó“. Bản thân tôi sau 5 năm làm dâu cũng rút ra kết luận rằng: nếu gia đình chồng không coi chúng ta là con dâu thì chúng ta cũng chỉ cần đối xử hết trách nhiệm của mình mà thôi.
Xin giới thiệu sơ qua về bản thân. Tôi công tác tại một cơ quan của Bộ. Về hình thức, tôi khá xinh xắn, nhẹ nhàng và khéo léo. Rất nhiều người đã nhận xét về tôi như vậy từ hồi tôi còn đi học cho đến đến đồng nghiệp hiện tại.
Tôi còn biết nấu ăn, biết ăn mặc nữa. Chồng tôi cũng khá đẹp trai, công việc ổn định, nhưng mắc tật trăng hoa, hết người này tới người khác.
Bố mẹ chồng tôi thì đều là công chức. Mẹ chồng tôi hơi yếu nên từ khi lấy bố chồng tôi, ngoại trừ việc sinh được chồng tôi và em gái chồng thì mọi việc trong nhà đều đến tay bà nội chồng và bố chồng tôi.
Trước khi lấy chồng, bố tôi có dặn tôi rằng: “Bố mẹ không cần con phải quan tâm tới bố mẹ. Con hãy quan tâm và đối xử tốt với bố mẹ chồng con và gia đình chồng con là bố mẹ vui rồi. Dù họ có đối xử không tốt thì con hãy cứ cư xử đúng theo lương tâm của mình để không có điều gì phải day dứt”. Tôi mang theo điều Bố dặn đi làm dâu và tự hứa sẽ hết sức yêu thương, coi gia đình chồng như gia đình mình.
Dù không ở chung nhưng lễ, Tết nào tôi cũng sửa soạn quà cáp chu đáo. Tôi gửi cả về cô dì chú bác, các cháu nhỏ ở quê chồng. Tôi cũng thường xuyên gọi điện hỏi thăm bố mẹ chồng, mua quà biếu.
Khi bố mẹ chồng đến chơi, tôi cũng hồ hởi đi chợ, nấu nướng tiếp đón. Tôi cũng quan tâm chu đáo tới em gái anh, cho xe máy, cho tiền, mua tặng đồ… Thời gian đầu có vẻ ổn, bố mẹ chồng tôi đi đâu cũng khen con dâu. Mỗi khi tôi về đều dẫn tôi đi thăm hỏi họ hàng, bạn bè và giới thiệu con dâu.
Mẹ chồng còn mua cả đồ nhóc cho tôi khi tôi sinh con xong. Tôi thấy mình lâng lâng trong hạnh phúc. Nhưng đúng là ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Video đang HOT
Khi tôi sinh con được khoảng 1 tháng, cháu sinh non nên rất yếu, khi đó chưa có người giúp việc, mẹ đẻ tôi thì ốm nặng sau 2 tháng thức trắng chăm mẹ con tôi trong bệnh viện. Nhưng mẹ chồng bảo tôi: “Con chịu khó chăm con cho chồng con ngủ phòng bên kia, nó đi làm cả ngày mệt rồi”.
Vậy là vừa sinh song được khoảng 1 tháng, tôi tự giặt giũ, nấu nướng, chăm con. Đêm nào tôi cũng chỉ ngủ khoảng 1 tiếng vì sợ con ngưng thở bởi cháu rất yếu. Thế nhưng mẹ chồng tôi đi kể khắp nơi rằng, tôi vụng không biết chăm con, tôi không cho con bú (cháu tự dưng không bú mà chỉ ăn sữa bình).
Bà gọi điện cho mẹ đẻ tôi nói: “Vợ chồng nó ngu như con chó, cho con ăn sữa ngoài khác gì ăn cám lợn. Sau này nó ốm đau thì đừng có kêu”. Bà còn chê tôi béo, chê tôi xấu. Không ngày nào bà không gọi điện cho mẹ tôi để nói về điều đó. Bà chê tôi xấu quá, đến bà còn không mê được nữa là chồng tôi.
Viết đến đây, thực sự tôi đang rất uất ức, nhưng như vậy vẫn chưa là gì. Bà can thiệp vào việc tôi cho con ăn gì, ăn như thế nào. Bà bắt tôi đi tìm thuốc trị biếng ăn cho cháu, tôi chưa đi được thì bà gọi điện mắng: “Mẹ không tưởng tượng được lại có người mẹ như con” (tôi không thể quên được câu này).
Với tôi, bà bắt tôi đi hút mỡ bụng, bắt tôi uống thuốc giảm cân, bắt tôi ăn ít… Mỗi khi ông bà xuống chơi, bà lục hết tủ quần áo nhà tôi, lấy quần áo con trai ra kiểm tra xem có cái nào sứt chỉ, cái nào nhăn không rồi gọi tôi ra phê bình.
Bà bắt tôi khi tắm thì tranh thủ giặt quần áo của chồng bằng tay, dặn tôi rằng chồng đi làm về thì tôi phải tươi cười chạy ra đỡ lấy cặp cho chồng, pha nước chanh cho chồng, bóp vai cho chồng, hỏi chồng muốn ăn gì để nấu. Chồng cáu hay quát thì không được nói lại, phải nín nhịn hết.
Khi chúng tôi mua nhà thì bố chồng tôi lấy lý do rằng, mua nhà hay có chuyện xấu nên để ông đứng tên nhà và vợ chồng chúng tôi góp vào đấy gần 1/2 số tiền. Để rồi sau đó mỗi lần đến chơi, ông đều bảo: “Nhà này là nhà của tao, chúng mày chỉ ở nhờ trông nhà cho tao thôi”.
Thì ra, ông chưa từng coi tôi là con, thậm chí chưa từng coi là con dâu, mà chỉ đề phòng, nếu ly hôn thì tôi được chia đôi số tài sản có được do mồ hôi, công sức của vợ chồng tôi.
Mẹ chồng tôi thì bảo rằng, chồng nó có bồ mà cũng ghen. Bà nói tại tôi lúc nào mặt cũng sưng lên nên chồng nó mới chán. Mà mặt tôi không vui vì sao, vì cho cơ hội đến 4,5 lần mà chồng tôi không chấm dứt được với nhân tình. Anh về còn chửi bới, đánh đập tôi và con.
Mẹ chồng tôi lúc nào cũng: “Mẹ thương con như con gái, nhưng số con khổ, lấy phải thằng chồng như thế thì phải chịu chứ làm sao. Chồng chứ có phải cái áo đâu mà không thích thì thay”.
Bà thương tôi đến nỗi khi tôi băng huyết suýt chết, bà ở chơi 3 ngày nhưng không thèm hỏi thăm tôi 1 câu. Bà và con gái bà còn ngồi nhẩm tính xem 1 ngày mẹ con tôi uống hết bao nhiêu tiền nước yến (cái loại 6000đồng/lon ấy).
Bà còn nói với mọi người về tôi rằng: “Tôi khinh nó”. Riêng câu này thì đến chết tôi cũng không quên được. Tôi đã làm gì để bà khinh, có phải vì tôi không chấp nhận chuyện chồng tôi bồ bịch, đòi bỏ con trai vàng ngọc của bà hay không?
Con gái bà thì bảo với anh trai, tức chồng tôi rằng: “Anh làm được bao nhiêu tiền thì đưa hết cho em. Em giữ cho, cần thì em đưa”. Có lần nó đã nói hớ với tôi nên tôi mới biết vậy. Đó chỉ là những chuyện tiêu biểu thôi, còn vô số những chuyện khác nữa mà nếu kể ra thì hết nhiều lắm các chị em ạ.
Chuyện chồng bồ bịch triền miên, hết người này tới người khác, chuyện gia đình chồng như vậy, cộng với nhiều việc khác khiến tôi luôn stress nặng nề.
Giờ đây, tôi thấy rằng mình không cần phải cố gắng để làm vừa lòng họ nữa, không phải cố gắng để nghe những gì họ nói và nói những gì họ muốn nghe. Sống như thế nào, có biết điều hay không thì tôi tin bản thân họ đều hiểu và cả hàng xóm, anh em ruột thịt của họ cũng hiểu.
Mẹ chồng tôi thì bảo rằng, chồng nó có bồ mà cũng ghen. Bà nói tại tôi lúc nào mặt cũng sưng lên nên chồng nó mới chán.
Tôi thấy mình cứ sống đúng với lương tâm mình, không lươn lẹo, không thủ đoạn, nhận khi cho và cho khi được nhận sẽ khiến chúng ta cân bằng hơn. Tôi không biết sau này khi làm mẹ chồng, mẹ vợ, tôi sẽ nghĩ và cư xử thế nào.
Nhưng tôi luôn nghĩ, bây giờ gia đình nào cũng chỉ 1-2 đứa con, nếu chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, không thương và coi dâu, rể như con, mà lúc nào cũng sợ thiệt hơn, đề phòng với dâu, với rể thì tình cảm sẽ không thể nào bền vững.
Và trên thực tế, nhiều người đã phải trả bằng những năm tháng tuổi già bệnh tật và cô đơn. Tôi nhớ có câu như thế này: “Càng cay nghiệt lắm thì càng oan trái nhiều”. Tôi luôn tin đời có nhân có quả.
Theo VNE
Bạn trai tự tử sau lần đánh tôi suýt chết
Chính sự hèn nhát, trốn tránh trách nhiệm vì đã đánh tôi tắt thở mà anh rũ bỏ hết trách nhiệm lại cho tôi. Người ta nói yêu nhau quá cắn nhau đau. Anh đã cắn tôi một vết đau thấu tim, mãi không thể lành.
ảnh minh họa
Có bao giờ bạn đã đánh mất giá trị bản thân mình chưa? Tôi đã đánh mất bản thân, trong cuộc vui đó, tôi vùi mình vào bia rượu. Với một đứa con gái như tôi chưa từng chạm tới những chất men đó nên chóng say lắm. Rồi tiếng xập xình, ầm ầm vang trong tai, nghe thật chói, tôi chóng quên đi hình bóng của anh, người con trai đã giết trái tim tôi.
Tôi hại anh, nghe người ta bảo vậy, anh mất là do tôi, chính tôi hại anh. Có bao giờ bạn được một người yêu thương mình, nhưng vì lầm lỡ đã đánh người yêu quá tay, tắt thở một lần? Vì điều gì tôi cũng không thể chấp nhận, phải chăng cái sự hèn nhát của người đàn ông, hay vì tôi cố chấp không tha thứ mà anh đã tự sát?
Câu nói của anh cứ văng vẳng trong tai tôi "Anh mãi yêu em, sẽ theo em suốt cuộc đời xem em như thế nào". Tôi rơi nước mắt, chẳng hiểu vì sao nỗi nhớ tăng lên gấp trăm ngàn lần. Vài lần tôi cố gọi tên anh trong cơn mưa chiều tan làm, đổi lại đó là tiếng gió. Tôi đặt ra hàng trăm câu hỏi tại sao tôi chưa bao giờ bỏ rơi anh, mà anh lại hành động như vậy? Rồi tôi câm lặng, hay một cái cười nhẹ cho số phận của chúng tôi.
Hôm nay, sau bao nhiêu ngày câm lặng, tôi đã tìm men say. Giá trị bản thân và con tim tôi anh đã đem vùi sâu theo lòng đất lạnh. Một đứa hoạt bát, từng sinh hoạt Thiện nguyện mà bây giờ muốn được một mình, câm lặng ở một góc. Giá trị của tôi hôm nay đánh mất như vậy, tôi sợ một ngày nào đó đánh mất tất cả con người mình. Tôi thốt lên trong cổ họng câu chua chát "Tôi ơi đừng tuyệt vọng". Tôi thích được làm thiện nguyện, khát khao làm giàu để xây một mái ấm, để dạy cho các em nhỏ. Tôi lại ao ước có thật nhiều con, những đứa con không chung dòng máu, nhưng tôi hứa sẽ cho các em một gia đình.
Có lẽ giấc mơ của tôi đã chấm dứt từ khi anh đi, tôi có thể làm mẹ được không khi người cha tinh thần đã vì sự ngu muội của tôi mà đi về miền đất lạnh. Tôi đã nhiều lần hối lỗi với ba mẹ anh, có lẽ không bù đắp được sự mất mát của người phụ nữ số hai của anh. Cũng vài lần tôi hèn nhát, muốn ra đi cùng anh, nước mắt lại rơi khi đưa chai thuốc trừ sâu vào miệng. Vài lần tôi muốn đi thật xa, ở nơi có thể tìm được con người mình. Nhưng mẹ còn đó, làm sao tôi có thể rũ bỏ lại tất cả như anh.
Tôi treo rất nhiều hình hai đứa trong căn phòng tối om, một thói quen đã hình thành, tôi sẽ nói "Em không bao giờ tha thứ vì những gì anh làm". Tôi rất cố chấp nhưng mỗi đêm lại cầu nguyện cho anh được siêu thoát. Hôm nay tôi đã giải phóng mình trong men say, đánh mất một con người thật dễ dàng vậy đó, tôi chưa từng tự tìm bia rượu, mà cố uống để cho anh thấy, vì tôi biết anh đang dõi theo mình.
Tôi không muốn mình vì bất cứ lý do hay sự biện minh nào để tìm vào men say thêm một lần nào nữa, giá trị con người mình do mình định đoạt. Tôi hiểu điều đó, nhưng tôi ơi, đang sống mà linh hồn đã theo anh. Lý trí và tình cảm phải đấu tranh, nhưng tình cảm luôn chiến thắng. Chẳng ai có thể kéo tôi lên ngoài bản thân tôi. Một lần nữa tôi nuốt trôi cái vị đắng đang tỏa trong người "Tôi ơi đừng tuyệt vọng".
Khi bạn đọc được một thông tin về ai đó tự tử, chắc các bạn sẽ cười và phê phán, nhưng giá như bạn có thể đồng cảm. Không ai muốn mình như thế cả. Tôi sẽ nhận, nhận tất cả chỉ trích từ mọi người và mong sau chỉ trích đó mọi người có thể giúp tôi. Có lẽ đến khi nhắm mắt tôi cũng không thể tha thứ cho anh vì tất cả hành động đó. Tôi cũng chẳng biết gia đình anh có còn đón tôi không.
Sao nhiều thứ lại nặng trĩu quá, nhưng phải bỏ hết thôi, bỏ cả những lời chỉ trích từ chị gái anh khi chúng tôi mới yêu nhau, cả khi anh ra đi chị vẫn đòi lại đồ đạc giá trị của anh. Nghèo không phải là tội, yêu nhau đến với nhau, mong chị cũng bỏ qua tất cả, đừng mượn chó mèo mà mắng anh. Tôi chưa bao giờ xúi giục anh làm gì sai với gia đình, chính sự hèn nhát trốn tránh trách nhiệm vì đã đánh tôi tắt thở mà anh rũ bỏ hết trách nhiệm lại cho tôi. Người ta nói yêu nhau quá cắn nhau đau. Anh đã cắn tôi một vết đau thấu tim, mãi không thể lành.
Theo VNE
Mấy lần suýt chết vì cái tính gia trưởng của bạn trai Khi tôi nói chúng ta không hợp nhau, lập tức anh lấy cả cái bàn giơ lên định đập vào mặt tôi. Tôi im lặng, anh lại bê cả cái chảo cá và dầu đang nóng định đổ vào người tôi. ảnh minh họa Khi tôi gặp anh có lẽ tình yêu chưa có, chỉ là sự đồng cảm và tình thương, tôi...