Khi tổ ấm đã lạnh
Ngồi đây viết những dòng này khi mà tâm hồn em đã nguội lạnh. Khi em ngồi nhớ đến những ngày đầu mới yêu nhau, cả hai chúng mình đều làm tất cả cho nhau, hy sinh tất cả chỉ để một nữa còn lại được vui.
Em đã yêu anh mù quáng, chấp nhận lời cầu hôn của anh một cách mù quáng ngay cả khi còn yêu nhau mặn nồng anh sẵn sàng đ.ánh em khi anh nổi giận. Em cứ mong rằng anh sẽ thay đổi khi mình thành vợ chồng, anh sẽ tôn trọng em hơn khi giờ đây em là vợ anh chứ không phải là bạn gái như bao người con gái khác đã đến với anh. Thế nhưng em đã sai anh ạ! Khi đã chấp nhận về ở cùng anh thì phải biết chấp nhận con người của anh, chứ làm sao có thể thay đổi anh thành một người khác được. Nhưng em lại ngốc một lần nữa, hay tại vì em quá yêu anh. Em đã sinh cho anh một b.é t.rai kháu khỉnh. Ngày con được mười tháng, em đang khấp khởi vui mừng vì con sắp được tròn một t.uổi, rồi con sẽ lớn và em sẽ được hưởng hạnh phúc khi được nghe con gọi tiếng mẹ đầu tiên thì anh cãi vã với em, đ.ánh đ.ập em, giành giật con với em.
Bao nhiêu yêu thương còn lại trong em như đổ vỡ, tan chảy đi đâu hết. Chính lúc này đây em mới thấy rằng em không còn có thể nào yêu anh được nữa. Nhưng trớ trêu thay, em lại đang có một đứa con chung với anh. Đã nhiều lần, em biết em đủ mạnh mẽ để nuôi dạy con mình thành người. Nhưng sao em lại cản thấy buồn tủi lắm cho con mình khi nghĩ rằng nó sẽ không có cha. và giờ đây, em vẫn còn ở chung với anh vì hạnh phúc của con mình mặc dù với anh, em không còn một chút yêu thương nào còn sót lại dành cho anh. Rồi thời gian trôi qua, anh thật sự đã thay đổi.
Anh không còn dám đ.ánh em nữa. Ngay cả khi em nói sai, anh biết nhưng cũng không bao giờ cãi lại em. Nhưng anh lại đ.ánh c.on của chúng mình. Một lần nữa anh lại xé nát tim em. Nhìn con bị như vậy, em thấy như đi đến với cái c.hết còn dễ dàng hơn anh ạ! Anh cứ tưởng anh không đ.ánh em nữa thì anh có thể giữ được em ở lại cùng anh. Nhưng không đâu anh.
Anh làm như hiện tại, anh đang làm cho cả vợ và con anh đau khổ. Đã nhiều lời khuyên em và con nên ra đi, đừng ở lại bên anh nữa, để không còn đau khổ nữa. Nhưng cứ xem như là một lần nữa em dại dột. E vẫn quyết định ở lại. Em ở lại cho đến khi con mình lớn, nếu nó vẫn còn muốn ở lại đây em sẽ vẫn cố gắng để con mình có trọn niềm vui trong cuộc đời của nó. Nhưng nếu, ngày ấy, con mình chỉ muốn ra đi, thì e sẽ đi. Dù biết như vậy sẽ rất đau cho anh, nhưng thật sự thì anh đã mất em lâu rồi. Chỉ là nỗi đau này đến với anh chậm hơn thôi anh ạ. Em mong anh sẽ được những dòng này, dù điều đó thật mong manh. Nhưng em vẫn hy vọng để anh có thời gian chuẩn bị, để khi điều xấu nhất xảy ra với gia đình mình thì cả ba chúng ta đều cùng đứng lên để chấp nhận sự thật, để sẽ không có điều gì đáng tiếc hơn nữa phải xảy ra.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thư gửi cho giấc mơ của anh
23 giờ, có lẽ anh đang ngon giấc. Em và anh vừa gặp nhau lúc nãy. Sau bao ngày xa cách, hôm nay gặp lại, ngọn lửa tình yêu đó không cháy rực lửa như mọi khi. Tại sao thế anh? Và em cũng đang hỏi chính em?
Quen anh hai năm, nhưng hai từ "tại sao" với anh luôn ẩn hiện sau những câu đùa vô tình lại cố ý của em. Có phải tại em dễ dãi hay vì quá yêu anh mà em đã không tể từ chối anh điều gì nên anh "hư". Em yêu anh, yêu rất nhiều, chỉ cần nếm được những cơn đau ngực, những đêm khóc âm thầm ướt hết gối sau những lần hai đứa giận nhau là em biết khó có thể rời xa anh được dù đã bao lần rất quyết tâm. Hai năm, nhưng chưa bao giờ em và anh đề cập đến hay gặp gỡ bất kì ai trong gia đìnhanh, em với những người bạn của anh dường như là một điều bí ẩn.
Chúng ta yêu nhau, chỉ em và anh biết, trời biết. đất biết, trăng biết, sao biết. Có lạ quá không cho một cuộc tình dài. Em đã 24 t.uổi rồi, em khác với cô bé hai năm về trước, em không đủ t.uổi xuân để chơi trò chơi tình yêu với anh nữa và anh cũng thế "cụ" ạ, em muốn một điều gì đó vượt xa hơn mối quan hệ này, em cũng không thể làm như những gì anh nói với em khi em lại một lần nữa giả vờ đùa hỏi anh: "Chúng ta sẽ đi đến đâu và về đâu?" - "Cứ đi, đến khi gặp chân trời sẽ biết". Em đã không còn đủ sức lực, quyết tâm để gặp được "chân trời" của anh mới biết được câu trả lời anh dành cho tình yêu của chúng ta. Có lẽ vì quá yêu anh, sợ mất anh, sợ anh buồn mà em đã không thể nói điều này khi chúng ta bên nhau. Em chỉ biết nhắn gửi điều này vào giấc mơ của anh thôi anh yêu ạ, để anh biết rằng anh cần và phải làm điều gì đó cho em, cô gái mà anh đã nói là rất yêu, không có người thứ hai trên thế gian này có đủ niềm tin vào tình yêu, vào tương lai cho mối quan hệ của hai ta. Và nếu anh cứ mãi ngây ngô, im lặng thì có lẽ đã đến lúc em và anh cùng suy nghĩ về một điều mà hai ta không ai muốn nói ra là "Chia tay".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cảm giác khi không còn anh trong đời Đến bây giờ thì mọi chuyện cũng đã qua. Nhưng có lẽ chưa bao giờ em phải trải qua cảm giác khó khăn và hoảng loạn đến vậy. Chỉ cần nghĩ lại thôi là em vẫn có thể cảm nhận được rất rõ từng giờ, từng phút của sự mỏi mòn, của sự tuyệt vọng và của sự chán chường và em vẫn...