Khi tình yêu không còn là tất cả…
Nhưng khi tình yêu không còn là tất cả trong em, không còn là mục tiêu cao nhất mà em theo đuổi nữa thì việc còn quen anh hay không, còn bên anh hay không đã không còn là điều quan trọng, quan trọng là em học được cách bước đi một mình dù vẫn còn yêu anh, nhớ anh biết bao.
Đã có lúc anh là tất cả trong em, là tình yêu, là hạnh phúc mà em có được nơi anh – chỉ duy nhất anh thôi.
Đã có lúc em chẳng mong đợi gì cả, chỉ mong cứ mãi được bên anh, được cùng anh sống những năm tháng yên bình, không xô bồ, không vụ lợi. Chúng ta sẽ ở mãi bên nhau vì tình yêu, em sẽ tập tành nấu ăn, sẽ là người vợ tốt và chúng ta sẽ là những ông bố, bà mẹ trên cả tuyệt vời, anh nhỉ?
Thật tuyệt vời biết bao nếu tất cả những điều đó xảy ra.
Nhưng không…
Có một ngày anh buông em ra, từ bỏ hiện tại và tương lai bên em, anh dứt khoát, anh lạnh lùng như một dấu chấm hết cho chuyện tình mình.
Em cũng đã từng nghĩ em không thể nào sống thiếu được anh, sẽ khó để có thể nào mỉm cười một cách thật sự, sẽ chết dần chết mòn với nỗi đau, nỗi nhớ, với kí ức chứa đầy những kỉ niệm.
Video đang HOT
Thế nhưng…
Em vẫn sống, sống như thể đã không còn điều gì có thể làm em tổn thương thêm được nữa. Em mạnh mẽ, em cứng rắn. Em sống ổn nhưng không tốt. Nhưng em hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Tình yêu là tự nguyện, bên nhau cũng là tự nguyện và ra đi là do ý nguyện, không điều gì có thể đảm bảo tình yêu sẽ mãi bên em nhưng gia đình, bè bạn và sự nghiệp sẽ luôn còn mãi. Thế nên em không thể hoài phí tuổi xuân của mình chỉ để chờ, để đợi một người mà họ không hề cần em, không có em, họ vẫn sống tốt đến thế.
Sau cả một chặng đường dài chỉ có em tự mình bước đi, tự mình gánh chịu những nỗi nhớ – niềm đau khi kí ức ùa về, tự mình an ủi mình, tự mình vực dậy bản thân mạnh mẽ đứng lên, tự mình học cách buông bỏ, đến cuối cùng cũng chỉ mình em nhận ra rằng em vẫn yêu anh một cách trọn vẹn như lúc bắt đầu. Nhưng khi tình yêu không còn là tất cả trong em, không còn là mục tiêu cao nhất mà em theo đuổi nữa thì việc còn quen anh hay không, còn bên anh hay không đã không còn là điều quan trọng, quan trọng là em học được cách bước đi một mình dù vẫn còn yêu anh, nhớ anh biết bao. Em sẽ sống cuộc đời của em, làm những gì mà em thích, theo đuổi những thứ mà em nghĩ nó sẽ là nền tảng cho cuộc sống của em, còn với anh – thật khó để em có thể chúc anh hạnh phúc nhưng em thật lòng mong anh tìm được bình yên, chỉ cần biết được rằng anh vẫn an bình, vẫn hiện hữu ở một nơi nào đó mà em vẫn có thể nhìn thấy, vậy là đủ rồi.
Theo Guu
Tôi muốn hiếu thảo với bố mẹ chồng mà toàn bị chồng phá
Tình cảm mẹ chồng nàng dâu đang tốt, bỗng dưng trở nên ngại ngùng, nhìn nhau cũng khó.
Chào chị em, tôi năm nay 27 tuổi, đã kết hôn được 3 năm nhưng mới về sống với bố mẹ chồng được 6 tháng. Trước đó tôi và chồng thuê nhà ở riêng, gần chỗ chồng tôi làm. Sau khi tôi sinh con trai đầu lòng thì chuyển về sống với bố mẹ chồng để nhờ ông bà chăm sóc cháu khi tôi đi làm lại.
Trước khi về sống chung, tôi và bố mẹ chồng tình cảm vẫn rất tốt. Vì chỉ cuối tháng vợ chồng tôi mới về nhà một lần, mỗi lần về cũng chỉ ở lại ăn bữa cơm trưa, nói chút chuyện linh tinh công việc, nên không có va chạm gì nhiều. Huống chi lần nào về, tôi cũng mua thuốc bổ, khăn áo, thực phẩm...
Ngày dọn về, ông bà rất niềm nở, đối xử với tôi không khác gì con cháu trong nhà. Đặc biệt là mẹ chồng, bà rất chu đáo trong khoản kiêng cữ, cơm nước cho tôi cũng ngon ngọt đầy đủ. Quần áo của cu con, bà cũng giặt tay chứ không giặt máy. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và sung sướng khi có người mẹ chồng tâm lý, lại chăm chỉ như vậy.
Nhưng chồng tôi thì lại không hợp với bố mẹ chồng. Anh luôn tìm cách chống đối ông bà. Trong bữa ăn, cứ bố chồng tôi nói câu gì là anh chặn miệng câu đó. Mẹ chồng tôi kể chuyện gì là anh xùy xùy bảo bà im lặng cho anh ăn. Nhiều lần tôi nhắc nhở chồng, anh bảo chẳng biết vì sao, cứ nghe ông bà nói chuyện là anh bực mình.
Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và sung sướng khi có người mẹ chồng tâm lý, lại chăm chỉ như vậy. (Ảnh minh họa)
Cũng tại bố chồng tôi thì luôn kể chuyện nhà khác con cái hiếu thảo ra sao, mới mua cho bạn ông cái này cái nọ, đưa cả nhà đi du lịch đây đó. Còn mẹ chồng tôi thì luôn kể về hồi bé của bà. Bà được chiều ra sao, đi thi múa hát thế này thế nọ, trong nhà các cụ nhiều thóc lúa bao nhiêu... Chắc chồng tôi nghe nhiều năm rồi nên chán. Tôi bảo chồng, dù sao ông bà cũng già rồi nên hoài cổ. Cứ để ông bà nói, mình ngồi nghe ừ à đáp lễ vài câu, không thích thì coi như không nghe thấy. Việc gì anh phải tỏ ra khó chịu rồi nói lời mất lòng như thế.
Chồng tôi nghe cũng xuôi xuôi, nhưng chỉ được vài hôm, ngồi ăn cơm với bố mẹ chồng, là chồng tôi lại nổi khùng lên vì sự kể lể của ông bà. Có lần bực bội quá, anh đặt mạnh bát cơm xuống rồi bỏ vào phòng ngồi, không ăn uống gì nữa.
Một thời gian sau, tôi thấy tình hình ngày càng lớn, mâu thuẫn gia tăng và lan sang cả tôi. Chồng tôi đùng đùng bắt tôi dọn ra ăn riêng. Bởi anh không thể ngồi ăn cơm cùng bố mẹ được nữa. Mẹ chồng cũng bảo tôi ăn riêng cho anh đỡ kêu ca, và cũng đỡ bỏ bữa. Thế là về nhà bố mẹ mới được 3 tháng, chúng tôi đã ăn riêng, dù vẫn dùng chung dầu mắm xoong chảo. Chuyện chẳng có gì đáng nói thêm, nếu như không phải chồng tôi sinh ra tật muốn nói gì lại lôi tôi làm lý do.
Có lần anh khó chịu vì mẹ chồng tôi đặt bình sữa cu con đang uống dở lên tập tài liệu của anh. Vậy là anh đùng đùng nói: "Mẹ lần sau đừng có đặt bình sữa, cơm cháo lung tung rồi để cái M đánh giá là tùy tiện". M là tên tôi, và tôi chưa từng nói gì bố mẹ chồng cả. Nhưng chồng tôi lại quy hết mọi chuyện cho tôi. Lần khác, anh bảo mẹ chồng tôi: "Mẹ cho cháu ăn xong thì phải rửa ngay cái bát đi, để thế rồi con dâu lại bảo mẹ chồng bẩn thì có phải mang tiếng không?". "Thằng cu nó ngủ rồi thì mẹ đặt đi, cứ ôm mãi sau nó quen thân, cái M nó lại cằn nhằn"...
Thật sự, tôi không hiểu đời thuở nhà ai có chồng lại muốn ly gián mẹ với vợ, khiến mẹ và vợ mâu thuẫn không? (Ảnh minh họa)
Vậy là cái gì chồng tôi cũng nói như thể là tôi khó tính, tôi lúc nào cũng soi mói, cũng nói xấu mẹ chồng. Tình cảm mẹ chồng nàng dâu đang tốt, bỗng dưng trở nên ngại ngùng, nhìn nhau cũng khó. Tôi nói chuyện thẳng thắn với chồng, bảo anh đừng làm như vậy mà sau tôi với mẹ xa cách. Anh lại nói: "Ôi giời, mẹ chẳng biết thừa tính em, anh nói vậy thì bà cũng không ghét em đâu mà sợ".
Anh là con đẻ của bà, anh nói gì bà cũng không ghét, có giận rồi cũng thôi. Nhưng còn tôi chỉ là con dâu, anh nói như vậy rất dễ dẫn đến mẹ chồng có cái nhìn khác về tôi.
Một tháng nay, mẹ chồng không còn hồ hởi, cởi mở nói chuyện với tôi như trước. Tôi vẫn cư xử như bình thường, nhưng dường như có một khoảng cách vô hình giữa tôi và bà.
Thật sự, tôi không hiểu đời thuở nhà ai có chồng lại muốn ly gián mẹ với vợ, khiến mẹ và vợ mâu thuẫn không? Tôi phải làm gì với ông chồng này đây mọi người? Để tình trạng này lâu dài, thì dù tôi có sống tốt, có tử tế như thế nào đi chăng nữa, bố mẹ chồng tôi cũng cho rằng tôi giả tạo, chỉ tốt trước mặt, còn nói xấu sau lưng. Mong mọi người chỉ tôi cách trị thói xấu này của chồng.
Theo Afamily
"Gái ngoan hết thời rồi!" Cho tới giờ, sống mấy mươi năm cuộc đời, ai cũng tấm tắc khen cô ngoan. Nhưng hình như Đạt chẳng thèm quan tâm tới điều đó Gần đây Linh được giới thiệu cho một anh chàng rất khá - là con trai của bạn mẹ cô. Cô tuy dễ thương, con nhà gia giáo, công việc ổn định, hiền lành ngoan ngoãn...