Khi tình yêu của em là giấc mơ…
- Tim em đã ngừng đập, em đã mong cho thời gian đừng trôi qua, để khoảnh khắc đó cứ dừng lại, nhưng rồi… tất cả vĩnh viễn chỉ là một giấc mơ.
Khi tình yêu của em là giấc mơ, là cơn mưa…
Ngày quen anh là ngày mưa, ngày nhận lời yêu anh cũng là ngày mưa, và… ngày anh quay lưng đi cũng vẫn là một ngày mưa. Mưa tầm tã, trắng xoá mặt đường….
Mới đó mà gần năm năm, vậy mà vết thương trong em vẫn không cách nào lành lại được, thật là lạ, đã lâu như vậy rồi, lúc đó em cứ tử nhủ với lòng “ rồi sẽ quên nhanh thôi, 2 ngày, 3 ngày, cùng lắm thì là 2 tháng em sẽ lại quên anh, sẽ lại coi như là chưa từng có anh ở bên cạnh”. Anh đã chẳng nói gì cả mà cứ thế quay lưng ra đi, em cứ nghĩ rằng tại em không tốt, tại ở bên cạnh em anh sẽ mãi chỉ đau khổ nên anh mới ra đi. Em đã rất đau lòng anh biết không? Suốt thời gian dài, dù chỉ là vô tình gặp anh trên con đường quen thuộc em cũng chẳng đủ can đảm ngẩng mặt lên nhìn anh vì em sợ, em sợ em sẽ nói những điều không nên nói,hỏi anh tại sao lại rời xa em, em sợ em sẽ làm những điều không nên làm – chạy đến bên anh, em sợ em sẽ khóc trước mặt anh…em thực sự rất sợ.
Ngày anh đến, em là một đứa trẻ không có gì cả, kể cả cái gọi là hạnh phúc. Anh mang cho em rất nhiều thứ, niềm tin, hi vọng, tự tin, và cả cái gọi là hạnh phúc. Anh là mối tình đầu trong sáng, đẹp hơn cả cổ tích, khiến bạn bè em ai cũng ghen tị. Chưa từng có một ai phát hiện ra em đang khóc, em đang buồn khi mà em cứ cười mãi như thế, cũng chưa từng có ai ngồi khóc cùng em, chưa từng có ai lo lắng xem em đã ăn chưa, đã ngủ chưa, đi đường có nhìn trước ngó sau hay không, chưa từng có ai nói với em là cho dù có làm ma cũng muốn được ở bên cạnh em, càng chưa từng có ai dám thách đố em đi cả một vòng trái đất tìm sáu tỷ người xem có ai thương em nhiều hơn anh hay không. Anh cho em nhiều hơn cả một bờ vai, nhiều hơn cả một nụ cười, là hạnh phúc, hạnh phúc từ tận trái tim, là sự bình yên, và cả niềm tin nữa …Em đã tin rằng cho dù cả thế giới này quay lưng lại với em thì ít nhất em vẫn còn có anh.
Đã có lúc em tưởng có được anh (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Rồi anh ra đi, không một lời giải thích, không một lí do, không một lời từ biệt, chỉ một câu lửng lơ “anh không xứng đáng”. Em đã không khóc trước mặt anh, em đã mong rằng anh chỉ nói đùa và mọi thứ sẽ lại binh thường vì đã bao giờ anh giận em được quá 5 tiếng đồng hồ. Em đã nghĩ như thế và cứ âm thầm chờ đợi đến khi em biết anh đã thật lòng muốn rời xa em. Trái tim đau đến mức tưởng chừng như vỡ nát ra thành trăm mảnh nhưng em đã không khóc, em không muốn anh phải lo lắng cho em. Đêm nào em cũng mơ thấy anh đi bên cạnh một người khác và nhìn em như một người xa lạ nhưng mà em vẫn không khóc, vì em thấy anh, lúc đó anh cười rất hạnh phúc…
Một ngày anh quay lại, anh nói anh sai, sau này sẽ không bỏ em một mình như thế nữa, anh ôm em rất chặt nhưng sao em lại không cảm thấy hơi ấm của anh như lúc trước, em thấy sợ, nhưng em cười vì em thấy anh, vì anh ở bên cạnh em, chúng ta lại vui đùa như lúc trước, là chơi đuổi bắt, em chẳng thể đuổi kịp anh, em đã cố, em gọi anh không trả lời, em bị vấp ngã anh cũng không quay lại, em đã gọi đến khan cả cổ, anh vẫn cứ đi… Tự nhiên nước mắt lại chảy dài, khi tỉnh dậy thì đã ướt gối hết cả rồi.Mãi đến tận lúc đó em mới biết là em cần anh như thế nào, lẽ ra em nên nhận thấy điều đó sớm hơn anh nhỉ. Nếu thế ít nhất em cũng kịp nói với anh ba từ “em yêu anh”…
Có ai đó đã nói rằng “khi một cánh cửa hạnh phúc đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra” Anh à, bây giờ anh có hạnh phúc không? Ngày nào em cũng ngóng chờ một cánh cửa hạnh phúc khác xuất hiện, thậm chí em còn tự tay xây nên những cánh cửa nữa, nhưng khi em háo hức mở cánh cửa đó ra để mong chờ hạnh phúc mới xuất hiện thì hình ảnh đầu tiên em nhìn thấy vẫn lại là hình ảnh của anh. Trái tim em chỉ chứa mỗi hình ảnh của anh thôi cũng đã quá chật chội, quá đau đớn rồi. Em vẫn rất nhớ anh, vẫn rất thương anh, nhưng mà làm thế nào đây?
Ngày em phát hiện ra tất cả chỉ là một màn kịch và ngay từ đầu em cũng chỉ là một con búp bê trong vở kịch đó, ngày đó trong lòng em anh thật là tồi tệ. Em rất muốn ghét anh, rất muốn hận anh, rất rất muốn anh à. Giá mà em có thể làm thế, nhưng em lại ghét chính bản thân mình. Có phải vì em là đứa con gái chẳng có gì nên anh mới làm vậy đúng không? Có phải nếu em xinh đẹp hơn, thông minh hơn, giỏi giang hơn thì anh sẽ thương em thật lòng hơn một chút đúng không? Em thà nghĩ vậy, thà là nghĩ rằng em sai, em không ra gì còn hơn nghĩ rằng ngay từ đầu tình yêu của anh đã chỉ là một sự sắp đặt. Vì thế em đã làm những điều rất tồi tệ anh à, em muốn suốt đời em không thể tha thứ cho bản thân mình vì đã để mất anh như vậy, và…và…anh cũng sẽ không tha thứ cho em….
Nhưng rồi tất cả chỉ là giấc mơ (Ảnh minh họa)
Năm thứ tư đến… Bốn năm…. Bốn năm dài đằng đẵng, em chờ đợi một người. Mong mỏi một người… Em …. rốt cuộc đã được gì hả anh? Lúc anh nói anh muốn quay lại…em đã nghe 5 lần “ có thể cho anh một cơ hội cuối cùng được không anh biết lỗi rồi”. Tim em đã ngừng đập, em đã mong cho thời gian đừng trôi qua, để khoảnh khắc đó cứ dừng lại. Đang ở ngoài quán karaoke mà nước mắt cứ rơi không ngừng… chỉ là … không biết nước mắt rơi vì vui hay vì đau đớn. Vui vì cuối cùng em cũng chờ đợi được anh nói câu đó. Và buồn vì… tất cả sẽ vĩnh viễn là một giấc mơ.
Em tự cho mình cái quyền hẹn hò với anh, một lần cuối trong đời… em muốn lưu giữ tất cả những hình ảnh đẹp đẽ nhất của anh trong đời, nụ cười anh, ánh mắt anh, là cái cảm giác bình yên đến kì lạ khi được đi bên anh mà bốn năm qua em đánh mất…. Ngày hôm đó anh đã nắm tay em, nhưng em lại chẳng có cảm giác như bốn năm trước… cảm giác rất quen thuộc… Ngày hôm đó anh đã nói rất nhiều, “ sẽ không có lần thứ hai anh buông tay em ra nữa, anh hứa “, ” bạn bè cưới nhiều lắm rồi, mẹ cũng bảo đi làm một vài năm rồi về cưới vợ cho mẹ nhờ… thế mình quen nhau bao giờ thì…”, “anh định 27 tuổi cưới, có thể giờ em vẫn chưa tin và chấp nhận anh, nhưng đến lúc đó biết đâu em đồng ý…”…Giờ anh vẫn sẽ chờ em chấp nhận lời xin lỗi của anh, đến ngày 20-11 nhé ngày đó em tốt nghiệp còn gì?”…
Một tháng sau cái ngày đó, em biết tin anh đã yêu một người con gái khác, em đau lắm anh ạ, nhưng em vẫn chúc mừng anh đã tìm được hạnh phúc của mình, anh trách em vô tâm…” tại em không cho anh cơ hội nên anh phải đi tìm hạnh phúc khác chứ sao..”… nước mắt em cứ lăn dài theo từng lời chúc mừng anh… vẫn còn nửa năm nữa mới đến ngày em tốt nghiệp cơ mà…
Rốt cuộc, em cũng đã hiểu được cái cảm giác kì lạ khi đi bên anh hôm đó, cái cảm giác khi anh nói anh muốn quay lại…
Em đã chờ đợi anh trong 4 năm (Ảnh minh họa)
Anh của bốn năm sau và bốn năm trước không còn là một, ít nhất thì tình yêu đó đã không còn giống như trước, là linh cảm của một đứa con gái từng bị bỏ rơi anh ạ….là linh cảm của một đứa con gái âm thầm yêu anh bốn năm…
Em của bốn năm trước và em của bây giờ cũng không giống nhau. Nếu như bốn năm trước, một đứa con gái trong trắng, ngây thơ… vẫn là không đủ xứng đáng với anh, thì liệu bốn năm sau … khi anh biết sẽ như thế nào đây? Dù tình yêu của em chưa một ngày thay đổi, nhưng dòng đời, số phận quá cay nghiệt với một đứa con gái 19 tuổi, cùng một lúc mất đi quá nhiều thứ như thế… gia đình, bạn bè, tình yêu… khiến em không thể đứng vững trên đôi chân của chính mình, nên em chọn cách trốn chạy…
Ban ngày lao đầu vào công việc, học hành, không có lấy một phút dành cho bản thân khiến em bớt cô đơn, nhưng khi màn đêm buông xuống… ngày nào tỉnh dậy gối cũng đầy nước mắt… Em không biết phải làm thế nào để vượt qua, để quên anh, quên đi cái hiện tại phũ phàng…. Giờ em đã ở một nơi xa lắm rồi, cách anh cả mấy nghìn cây số, nhưng cứ mỗi khi trời mưa tim em lại quặn thắt vì đau. Nhưng khi tình yêu của em trở thành nỗi buồn của anh thì… em đã làm đúng phải không? Vì yêu một người là mong cho người ấy được hạnh phúc còn gì???.
Anh à, hãy hứa với em là anh nhất định sống hạnh phúc nhé. Nếu anh có thể làm thế, em hứa là em sẽ quên chuyện anh đã làm em bị tổn thương nhiều đến thế nào. Thế nên, nếu không muốn em ghét anh suốt đời thì anh phải hạnh phúc đấy. Được không? Ở nơi xứ người xa lạ này em vẫn sẽ luôn chúc anh được hạnh phúc anh ạ….. Quãng thời gian ở bên anh, em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.Và …với một người như em thì như thế đủ rồi anh ạ. Cảm ơn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ra đi khi chưa bắt đầu...
- Khoảng cách: Là lặng người khi anh ngắm nhìn mà em biết chỉ cần quay lưng thôi, mắt sẽ chạm...
Em viết những dòng này cho anh - người đàn ông chỉ thoáng đi qua cuộc đời em như một cơn gió nhẹ nhưng cũng đủ làm mặt hồ tan loãng. Không ước khi thời gian quay lại, em sẽ làm theo những gì trái tim mách bảo.
Chỉ muốn khắc sâu hơn hình dáng ấy, khuôn mặt và ánh mắt ấy. Dù biết, nếu đứng trước lựa chọn giữa trái tim và lý trí, em mãi mãi không để mình đắm chìm trong những phiêu lưu mơ hồ, vô định.
Khi mình cùng đi trên con đường đi trải đầy hoa hồng ngọt ngào. Bao quanh em là những suy nghĩ mông lung. Hai người xa lạ, hai cuộc đời xa lạ. Không điều gì có thể chiếm lĩnh vĩnh viễn? Chỉ có những khoảnh khắc - như lúc này. Đã có thể có những cái siết tay trong buổi chiều khi mình đi cùng nhau ấy. Đã có thể có cuộc hẹn hò. Nhưng tất cả chỉ là ánh nhìn ấm áp, lời nói vu vơ và lại cùng nhau cắm cúi đi trong chiều lạnh. Mơ hồ mà tỉnh thức.
Khoảng cách. Là khi em đứng cạnh anh và mình chỉ cảm nhận mùi hương thơm bay phất phơ qua làn tóc. Là thấy tóc mai vương vất. Là đơn giản thôi, lén nhìn gương mặt góc cạnh ấy, tim không thôi hồi hộp để rồi vờ vĩnh quay đi khi có ánh nhìn đáp trả. Là lặng người khi anh ngắm nhìn mà em biết chỉ cần quay lưng thôi, mắt sẽ chạm.
Và em lại trở về với cuộc sống của mình (Ảnh minh họa)
Muốn bước những bước xa nhưng tự hỏi đường đi đến đâu và lúc nào chạm vạch đến. Có những đường đua không dài nhưng người tham gia đã tự mình bỏ cuộc. Có nhiều lý do. Vì không đủ sức. Vì cái viễn cảnh cán đích đến kia không đủ làm lòng sôi sục. Vì thấy vô nghĩa cho một hành trình nhìn trước.
Chỉ cần đi chung trên một đoạn đường ngắn. Như sân ga, dừng chân trong một chiều lỡ bước. Bồi hồi để neo đậu một khoảnh khắc đẹp của cuộc đời. Rồi tất cả sẽ lại nhanh chóng trôi qua.
Ra đi. Khi chưa có cả bắt đầu. Khi cái lạnh tràn về mang theo sương giá, cảm giác tê tái trên những đầu ngón tay và sương mù vô tình nhắc lại. Em cuộn tròn trong chăn, lặng im để buốt giá xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
Vặn nhạc to, mạnh - ước mong đủ để lòng không trôi vào khắc khoải. Sẽ quên mau thôi, anh - người đàn ông đi qua như một cơn gió. Mùi hương sẽ dần tan loãng. Sợi tóc mai sẽ bay nhẹ tênh và làn gió biến mất. Mặt hồ cũng sẽ trở lại về yên lặng...
Và em lại trở về với cuộc sống của mình. Không lung linh, không huyền ảo, nhưng thực tế hơn và đúng hơn, với cuộc sống của chính mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi bị cô ấy 'bắt vạ' vì trót quan hệ Yêu nhau một thời gian, chúng tôi có nhiều điều không hợp. Tôi muốn dừng lại nhưng cô ấy không chịu vì đã trót quan hệ tình dục. Tôi năm nay 22 tuổi. Tôi vừa mới tốt nghiệp một trường cao đẳng ở Hà Nội và cũng vừa mới đi làm. Tôi và cô ấy yêu nhau được khoảng hơn 1 năm. Cô...