Khi tình yêu công sở trở thành mối hận thù
Tình công sở lúc còn mặn nồng thì vô cùng lãng mạn, ngọt ngào. Nhưng tới lúc yêu chuyển thành hận thì rắc rối gấp trăm lần các mối tình bình thường khác.
Hêt yêu thi bêu riêu nhau
Không chiu vê quê theo sư săp đăt cua gia đinh, sau khi ra trương, Ngân phai rât chât vât đê xin viêc. Cuối cùng Ngân cũng được nhận vào làm cho một công ty bât đông san. Vân may liên tuc đên vơi Ngân khi Thao, anh chang pho phong tre đep vưa găp đa mê cô như điêu đô. Vưa chia tay ngươi yêu va cung chưa co đôi tương nao, Ngân nhanh chong băt song va trơ thanh ngươi yêu cua Thao.
Môi tinh công sơ chơm nơ đep như bao đôi yêu nhau khac. Ngay nao Thao cung đon đưa Ngân đi lam, con Ngân thi ti mi chuân bi đô ăn trưa cho ca hai. Hôm nao hai ngươi muôn đôi gio thi ra ngoai ăn rồi tranh thu “tau nhanh” tai môt nha nghi nao đo.
Tình công sở lúc còn mặn nồng thì vô cùng ngọt ngào, lãng mạn.
Trươc măt các đồng nghiệp, Ngân khen Thao hết lời, nào là anh gioi kiêm tiên, tốt bụng, chiều người yêu. Thao cung không ngân ngai dành tặng người yêu những lời có cánh. Không it ngươi to ra ngán ngâm vơi đô phô trương cua ca hai. Người tốt bụng thì mong ươc mơ đôi đơi cua Ngân thanh hiên thưc, nhưng cũng có kẻ ác mồm ác miệng chế giễu: “Chả biết mặn nồng được mây, rồi lại quay ra cắn nhau lúc nào không biết”.
3 tháng sau, ca công ty không con thây Thao va Ngân dinh nhau nưa. Hâu tinh yêu cua Ngân va Thao đa trơ thanh giai thoai sau khi ly do chia tay đươc Thao oang oang tiêt lô: “Con đây ngu vơi tao chan chê rôi tao bo lai đi căp vơi thăng khac nhiêu tiên hơn rôi”.
Ngân cung không phai dang vưa, cô không “to môm” bêu xâu Thao ma chi y nhi nho to cung mây chi em trong công ty la Thao thuôc dang đan ông trên giương “chưa đi đên chơ đa tiêu hêt tiên”. “Tiêng thơm” cua Thao cung theo đo ma lan truyên ngay cang rông. Chia tay nhau chưa đây 1 thang, Ngân dân ngươi yêu mơi đi dư tiêc cua công ty khiên Thao tưc đên tim măt.
Âm ức vì bị người yêu cũ tra đua, Thao cung trả thù trong công việc. Thao không tiêc lơi nhiêc moc Ngân môi khi cô măc lôi, anh châm giai quyêt cac hơp đông va không đông y vơi bât cư môi lam ăn nao Ngân mang vê.
Do rât thich công viêc nay nên Ngân đanh nhin nhuc. Tuy nhiên, việc hợp đồng không được giải quyêt va nhưng lôi phat năng Thao danh cho cô khiên thu nhâp cua Ngân giam đi đang kê.
Cứ thế hai người cư đấu qua đấu lại, không ai chiu nhương ai. “Trân đâu” chi kêt thuc khi Thao bi đuôi viêc vi dam qua măt sêp Tông gian lân trong viêc buôn ban môt lô đât vang. Ngân thơ phao vi không lo bi tra đua bơi Thao nưa, nhưng trong măt nhân viên công ty, Ngân cung đa trơ thanh đưa con gai không ra gi.
Video đang HOT
Nhưng lúc yêu chuyển thành hận thì rắc rối vô cùng.
Gai ngoan công sơ tra đua
Vôn la ngươi kin đao nên du lam cung công ty 2 năm va yêu nhau đươc nưa năm thi moi ngươi trong công ty mơi biêt đên môi tinh cua Thuy va Chung, ai cung khen Chung co măt chon đươc Thuy la ngươi sông rât biêt trươc sau.
Cuôc tinh đươc chuc phuc cua Chung va Thuy nhanh chóng kết thúc khi Nhâm bước vào công ty. Vẻ đẹp rưc rơ, hiên đai của cô gai mới ra trường khiến Chung ngây ngất, anh nhanh chóng “đá” Thủy để chinh phục Nhâm. Không sơ mang tiêng la ke bac tinh, Chung bao biên “Đung la Thuy không chê đươc chô nao, rât yêu va chiêu chuông tao, nhưng đây la luc chi co 2 ngươi. Con giơ công khai yêu nhau rôi ma luc nao cô ây cung sơ ngươi ta đanh gia, ôm hôn không cho, đên câm tay đi ăn chung cung ngai, cư như sơ ngươi ta bao cô ây yêu vao la mât gia ây”.
Thuy sôc năng vì bị người yêu “đá”, lai ngay nao cũng phải chứng kiến cảnh yêu đương phô diên của người yêu cũ. Nghĩ tới thời gian yêu nhau trước đây, cô không cam lòng, công thêm sư khich bac cua ban be, Thuy quyết tâm “phục thù”.
Thuỷ lôt xac hoan toan, cô đầu tư quần áo, mỹ phẩm va không tiêc tiên lam đep. Công băng ma noi Thuy vôn di đep, chi la trươc đo Thuy đep gian di đên mưc mơ nhat, nay ve đep ây đươc bôi đăp va khai thac tuyêt đôi khiên cô hâp dân hơn hăn.
Thuy không trach moc hay căm ghet, cô vân giư thai đô hoa nha vơi Chung ơ công ty. Tuy nhiên, giơ tiêp xuc vơi cô gai bôi phân gơi cam la Thuy, không anh chang nao không xao long, noi chi đên Chung, đa tưng đươc “tiêp xuc toan tâp” nên cang bưc bôi hơn vơi nhưng ngươi đan ông vây quanh Thuy.
Bị phản bội, Thủy quyết tâm dạy cho người tình đồng nghiệp một bài học nhớ đời.
Ba con ngươi lam chung công ty, ngươi yêu cu, ngươi yêu mơi đung măt nhau chan chat. Thỉnh thoảng Thuỷ vô tinh nhắc Chung về thời gian bên nhau của hai người. Rồi không ít lần trước mặt Nhâm, Thuỷ ân cần truyền đạt kinh nghiệm, anh Chung thế này, anh Chung thế kia, anh thích ăn món này, ghét cái này, cái kia… khiến Nhâm không ít lần ghen lồng ghen lộn xông vao câu veo Chung, con Chung thi cư mơ mang hôi tương lai nhưng ngay thang bên Thuy.
Đinh điêm la hôm trơi mưa xe Thuy hong, Chung đưa Thuy vê. Lây ly do mưa qua to nha Thuy lai ơ xa, Chung đê nghi qua tru mưa tai nha Chung. Sang sơm hôm sau Thuy rơi đi sơm, cô nhăn tin cho Chung “em vê nha trươc thay đô, anh cư coi như chưa co gi xay ra nhe, la do em không kim đươc long thôi”. Nhưng Chung nao co chiu đê như vây.
Chung lai bo Nhâm va chay theo Thuy. Nhin bô dang khoc loc tham thiêt cua Nhâm, Chung cang khăng đinh sư manh me cua Thuy khi anh chia tay cô mơi la thư đang đê Chung theo đuôi. Huông hô hai ngươi lai vưa mơi “măn nông” lai.
Chung nga ngưa khi man to tinh cua minh la bo hoa hông 99 bông đăt tiên bi Thuy nem thăng vao sot rac công ty. Thuy vân giư giong nhe nhang mia mai Chung trươc măt đông nghiêp va ca Nhâm đang thâm tim măt vi giân dư.
“Loai đan ông như anh thât đang khinh. Tôi chi muôn cho anh thây chi tôi mơi co quyên bo anh. Giơ thi anh thanh tro cươi ơ công ty rôi đây, chăng co đưa con gai nao them cai loai lăng nhăng như anh đâu”.
Theo VNE
Chồng ân cần sắc 'thuốc bổ' khiến tôi vô sinh
Hóa ra tôi không hề bị vô sinh như tôi đã tưởng. Đó chỉ là sự dối trá quá trắng trợn và nhẫn tâm của chồng.
Khi ngồi lại để viết những dòng này, nước mắt tôi dường như khô cạn, và nỗi đau khiến tôi kiệt sức. Còn vài ngày nữa là bước sang tuổi 40 rồi, vậy mà tôi vẫn chơ vơ giữa đời: không gia đình, không con cái. Phải, tôi chẳng còn gì cả, ngoài một nỗi hận thù đến xương đến tủy...
Mười năm trước tôi gặp và quen anh. Khi ấy, cả hai đều là nhân viên mới và được công ty cử đi đạo tạo nghiệp vụ ở nước ngoài. Vì quãng thời gian học hành khá lận đận nên lúc ra trường và bắt đầu đi làm tôi cũng đã ngót 30, anh thì hơn tôi 5 tuổi. Vì chẳng còn trẻ trung gì nên sau một năm gần gũi và nảy sinh tình cảm, chúng tôi đã tính đến chuyện kết hôn. Đám cưới được tiến hành ngay khi cả hai về nước. Tuy thời gian tìm hiểu nhau không nhiều, nhưng tôi thực sự thấy tin tưởng và muốn gắn bó với anh. Hơn nữa, anh là người ân cần và quan tâm, chăm sóc tôi rất nhiều.
Cuộc sống của tôi sau khi kết hôn nói chung là khá êm đềm. Tuy phải làm dâu nhưng mẹ chồng tôi đã già lắm rồi và cũng khá hiền lành. Nghe kể bà mồ côi từ nhỏ, không có chồng và mãi sau này mới "kiếm" được mình anh. Biết được hoàn cảnh như vậy nên tôi thực sự rất thương mẹ. Tôi cố gắng chăm sóc cho bà để phần nào bù đắp được quãng thời gian vất vả trước đây. Vì vậy, từ những ngày đầu làm dâu, bà có vẻ rất "ưng" tôi.
Chỉ buồn một nỗi là mãi mà tôi vẫn chưa có con. Vì đã nhiều tuổi rồi nên tôi sốt ruột lắm, cứ thấp thỏm mong ngóng từng ngày. Chồng thì trấn an: "Có phải ai cưới xong cũng có con ngay đâu, em lo lắng làm gì...". Rồi anh nói tôi dồn sức cùng anh xây nhà trước đã, để khi nào có con thì nhà cửa cũng đàng hoàng rồi, lúc ấy chỉ phải tập trung lo cho con thôi. Thấy anh nói có lí nên tôi gắng tích cóp, vay mượn thêm bên ngoại để làm nhà. Dù lương hai vợ chồng lúc ấy khá cao nhưng cũng mất tới hơn 3 năm chuẩn bị và bắt tay thực hiện, chúng tôi mới có được căn nhà hoàn chỉnh.
Tuy vẫn còn nợ một số tiền nữa nhưng với mức lương hiện tại, chúng tôi tính chẳng mấy mà trả hết. Lúc này, tôi tự nhủ sẽ chỉ tập trung vào chuyện con cái thôi.
Anh không muốn có con với tôi vì anh đã có con riêng. (Ảnh minh họa)
Vậy mà càng mong thì càng mất, hơn 3 năm rồi mà tôi vẫn chẳng có dấu hiệu bầu bí gì. Đi khám hiếm muộn ở đâu bác sĩ cũng nói tôi hoàn toàn bình thường, và kết quả khám của chồng cũng thế. Tôi bắt đầu thấy mất tinh thần, nhiều đêm, tôi trằn trọc nghĩ ngợi cho tới sáng vì buồn bực, chán nản. Tôi không hiểu sao chúng tôi chẳng gặp vấn đề gì mà mãi vẫn không đậu thai.
Rồi chẳng may mẹ chồng tôi lại đổ bệnh. Đưa bà đi khám chúng tôi mới tá hỏa vì mẹ bị ung thư. Dù vẫn ở giai đoạn điều trị được nhưng mẹ suy sụp lắm! Lúc nào bà cũng nói: "Mẹ già rồi, chẳng mấy nữa mà chết. Các con cứ để mẹ ở nhà chứ đi viện nhiều làm gì cho tốn kém". Biết mẹ thương con nên tôi và chồng thì chỉ biết động viên bà thật nhiều, và cố gắng dồn tiền vào chạy chữa. Tôi mong mẹ tai qua nạn khỏi, vì nhà vốn đã neo người rồi. Bà thì cứ liên tục giục tôi sinh cho đứa cháu, bà nói cả đời bà cũng chỉ mong đến lúc thấy mặt cháu nội rồi có ra đi cũng thanh thản.
Biết mẹ chồng sốt ruột, mà bản thân cũng thế nên tôi bàn với chồng đi thụ tinh nhân tạo. Nào ngờ vừa đề nghị thì chồng đã nổi giận quát tháo, anh bảo tôi ích kỉ và không biết thương mẹ. Rằng bây giờ riêng tiền viện của mẹ và tiền trả nợ đã ngốn hết lương tháng của hai vợ chồng rồi. Nếu tôi muốn thụ tinh nhân tạo thì khác nào bắt mẹ về chờ chết. Anh nói đúng nên tuy có buồn, tôi vẫn không dám giận chồng. Dù sao thì hai vợ chồng cũng đều bình thường nên tôi hi vọng là từ từ con sẽ đến.
Nhưng phải đợi thêm 4 năm dài đằng đẵng nữa mà không có kết quả gì. Mẹ chồng tôi cũng ra đi vì không qua khỏi. Suốt thời gian đó, tôi thực sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Ngoài thời gian đi làm ở công ty, tôi phải dốc sức lo chăm sóc mẹ chồng ốm đau. Tuy vất vả nhưng tôi không quản ngại vì đó là trách nhiệm của mình. Tôi chỉ khổ tâm là con chưa đến mà mẹ chồng lại không chịu hiểu điều đó. Suốt mấy năm trời, vì sốt ruột nên bà bắt đầu quay ra đay nghiến tôi.
Ban đầu, bà còn hỏi gần hỏi xa xem tôi có vấn đề gì không, rồi bà trách tôi không chịu chạy chữa. Sau đó, bà than rằng do vô phúc nên con dâu không chịu đẻ cho bà đứa cháu đích tôn. Những lời chì chiết từ nhẹ đến nặng, ngày nào tôi cũng phải nghe trong lúc cho bà ăn, lúc tắm rửa và thậm chí cả lúc cho bà đi vệ sinh. Bao lần tôi ứa nước mắt nhưng đành nín lặng. Cuối cùng, trước lúc ra đi, bà vẫn nhìn tôi trừng trừng như thể hận thù tôi vậy.
Mẹ mất, nhà chỉ còn hai vợ chồng với nhau nên đã buồn lại càng thêm buồn. Tôi liền nhắc lại chuyện con cái với chồng, lúc này anh chỉ ậm ừ cho qua. Biết anh vẫn buồn vì mất mẹ nên tôi không dám giục nhiều. Xưa nay vốn chỉ có 2 mẹ con với nhau nên giờ hẳn là anh hụt hẫng lắm. Nhưng qua giỗ đầu của mẹ rồi anh vẫn chẳng bận tâm chút nào, nên tôi mới làm căng.
Trước giờ, anh luôn nhẹ nhàng an ủi, động viên tôi nên gần như vợ chồng tôi không khi nào to tiếng. Còn bây giờ những trận cãi vã xảy ra thường xuyên, tôi không còn nhẫn nhịn anh được nữa. Tôi là phụ nữ và cần có con, thời gian chờ đợi với tôi quá lâu rồi. Tới mức, tôi phải dọa viết đơn li hôn anh mới chịu hứa là sắp xếp công việc để lo chuyện con cái. Chúng tôi dự định tháng tới sẽ xin nghỉ phép dài để đi thụ tinh nhân tạo. Vậy là, cuối cùng tôi cũng đã nhen nhóm được niềm vui sau bao ngày chờ đợi...
Nhưng chính trong những ngày mong ngóng để đón con đó, tôi vô tình phát hiện ra sự thật vô cùng khủng khiếp. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hết bàng hoàng và không tin nổi rằng đó là sự thật, rằng những ngày qua tôi sống trong lừa dối. Rằng những bát thuốc bổ anh ân cần sắc cho tôi uống mỗi ngày kia, chính là thứ thuốc ngừa thai mà tôi không hề hay biết. Khi nghe được anh nói chuyện điện thoại với người đã bán cho anh mấy năm nay rằng: "Chị không phải cắt cho em nữa, giờ cô ấy đòi thụ tinh nhân tạo rồi nên khỏi cần ngừa..." thì tôi mới ngã ngửa. Tôi muốn lao vào để cào xé anh nhưng không thể, tôi gục ngã...
Anh thú nhận rằng đã từng có 2 đứa con với người khác trước khi đến với tôi, mẹ đứa bé không may mất rồi nên bao năm qua anh phải nhờ người nuôi dưỡng giúp, và hàng tháng gửi tiền cho chúng. Anh muốn dần dần thuyết phục tôi đưa các con về sống cùng, thay vì đẻ thêm đứa nữa. Nhưng dù có nói gì thì làm sao tôi chấp nhận được mình bị lừa dối trong suốt thời gian dài như thế. Sao anh không nói sớm hơn, tôi có thể nuôi 2 đứa con của anh, nhưng không thể bắt tôi không sinh đứa con mà tôi mong đợi được. Tại sao anh lại tàn nhẫn với tôi như thế? Tại sao anh nhẫn tâm lừa dối cả người mẹ đáng thương của mình? Không, không bao giờ tôi có thể tha thứ được.
Giờ tất cả muộn quá rồi, tôi đã đau như không thể đau thêm được nữa. Tôi hận chồng, hận chính mình đã ngu ngốc mà không nhận ra. Giờ cuộc đời tôi thành ra lỡ dở, làm sao tôi có thể sống tiếp được đây?
Theo VNE
Chồng thản nhiên coi tôi không khác gì gái mại dâm Tôi đã ly hôn chỉ vì câu trả lời của chồng khi tôi hỏi: "Anh có em rồi mà còn đi gác tay gác chân; đi tăng 2, tăng 3. Anh thấy họ thế nào?". Chồng tôi thản nhiên trả lời: "Cũng vậy thôi mà!". Có người cho tôi là hâm, là dở người vì đã có thể chấp nhận chuyện chồng mình...