Khi tình cũ ngỏ lời nối yêu thương
Anh đứng sát bên tôi và nói, anh muốn bù đắp cho em tất cả, muốn yêu tôi lại từ đầu, mặc dù bây giờ đã hơi muộn. Trong giây lát, tôi đã muốn ôm trầm lấy anh để thỏa mãn bao nhiêu năm xa cách. Nhưng cũng chính lúc đó, tôi sực tỉnh, tôi đã có chồng, có con gái yêu, có một gia đình hạnh phúc, tôi còn muốn gì nữa, tôi tham lam quá chăng?
Ảnh minh họa
Đã bao nhiêu mùa lá rụng trôi qua, thời gian khá dài, đủ để quên đi tất cả về anh. Ngày ấy, anh thường dắt tôi đi trên con đường nhỏ, trải sắc vàng rực của những bông hoa dã quỳ. Con đường nhỏ hồi ấy, cũng như muốn hòa vào tình yêu của hai đứa. Tình yêu đầu của tôi và anh, ngây thơ, trong sáng đến lạ kì, mỗi phút bên nhau là mỗi phút trong lòng rạo rực, bâng khuâng khó tả, không vụ lợi, không toan tính. Ngỡ rằng, chẳng gì có thể chia cắt được tình yêu của chúng tôi. Giá như hồi ấy mẹ anh không chê tôi là con nhà nghèo, đừng chê tôi là con gái mắt cận thì chẳng làm được gì nên hồn, đừng chê tôi gầy yếu mà không sinh được cháu đích tôn cho dòng họ, thì có lẽ tôi và anh đã nên vợ nên chồng.
Giây phút chia tay tôi đã tưởng mình bị gục ngã, đau đớn, nghĩ mình không thể bước tiếp trên đoạn đường đời mà không còn có anh. Anh của tôi, một người con có hiếu nghe theo lời cha mẹ. Tình yêu không đủ lớn hay anh không đủ can đảm để đấu tranh. Tôi hiểu, trong cái nếp suy nghĩ “văn hóa làng” ấy tôi đã bị loại khỏi danh sách ứng tuyển làm con dâu của mẹ anh.
Cũng có những lúc nhớ anh đến xé lòng, chùn bước trước mọi việc. Nhưng thời gian rồi cũng làm mờ đi tất cả, nó làm tôi không còn thấy đau đớn vì nhớ nhung, tiếc nuối. Tôi sống, làm việc và không còn nhớ tới anh nữa. Tôi tìm thấy niềm vui trong công việc của mình, tôi có bạn bè, có đồng nghiệp bên cạnh mặc dù đôi lúc cũng thấy buồn và cô đơn, nhưng cũng chỉ thoáng qua và tôi dần lấy lại được cân bằng trong cuộc sống của mình.
Công việc đã cuốn tôi sang một trang mới. V là người làm việc cùng nhóm với tôi, chúng tôi rất hợp nhau trong công việc nên thường xuyên trao đổi. Thế rồi chúng tôi yêu nhau lúc nào cũng không hay. V không cháy bỏng, không yêu cuồng nhiệt, mà anh nhẹ nhàng, thật thà và giản dị. Chính vì thế mà tôi dần cảm mến V. Ở bên V tôi thấy mình trở nên nhỏ bé, yêu V vì anh là bờ vai thật rộng, thật ấm cho tôi dựa dẫm, cho mình được chở che. Chúng tôi kết hôn và có với nhau một cô công chúa xinh xắn. Tôi yêu chồng tôi, ông chồng biết chiều chuộng, chốn bình yên cho tâm hồn nhỏ bé. Tôi yêu con gái tôi, xinh xắn, đáng yêu , thứ gia vị cho món canh tình yêu tôi và chồng ngọt ngào hơn.
Cuộc sống tưởng rằng cứ thế bình lặng trôi qua. Nhưng hôm nay, chính cuộc sống lại cho tôi một điều bất ngờ khác. Chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật chồng yêu, tôi lượn phố mua đồ nấu nướng. Trong đầu nghĩ tới bao nhiêu là món ngon. Tôi sẽ nấu món canh mà chồng tôi thích, món chả cuốn, và nhiều món khác nữa. Cúi xuống lấy thêm một bó hoa dã quỳ nào, tôi thích hoa dã quỳ, chồng tôi cũng thích hoa dã quỳ. Tôi cầm bó hoa, có tiếng ai đó: Em vẫn thích dã quỳ sao?
Một giọng nói trầm trầm, làm tôi chột dạ, thoáng chốc tôi đã nghĩ về một ai đó, chắc là mình nhầm thôi. Quay đầu lại, Không, mình không nhầm, là anh. Sau năm năm, chẳng ai nghĩ rằng lại gặp anh. Anh già hơn, vầng trán anh đã có những nếp nhăn, nhưng ánh mắt anh thì vẫn thế, vẫn nồng nàn, cuốn hút.
Suýt nữa, tôi đã quên cả thời gian nếu như không có điện thoại của cô em chồng: Chị à, chị về nhé, bé M.A đang khóc dữ lắm. Vội vàng về với con gái yêu, tôi chỉ kịp đưa cho anh số điện thoại.
Sau hôm đấy, tôi lại nghĩ đến anh, đầu óc có khi rối bời. Thế rồi, anh gọi điện hẹn gặp tôi: Anh đợi em, ở chỗ hoa dã quỳ hôm trước nhé.
Video đang HOT
Thực sự trong lòng tôi đã bị đấu tranh, tôi nên gặp anh, hay không nên gặp. Tôi không muốn gặp lại tình cũ bởi tôi đã có chồng, có con gái yêu, nhưng tôi lại khao khát được gặp anh, để biết được mấy năm qua anh sống thế nào, anh đã yêu ai và lấy ai. Cuối cùng, kệ những mặc cảm tội lỗi, kệ những gì coi là sai trái, tôi đã gặp anh.
Chiều hôm ấy, anh dẫn tôi đi vào con đường nhỏ, dưới những tán cây rợp lá. Chúng tôi cứ bước những bước thật chậm, thật chậm. Cơn gió đầu đông se se lạnh. Những kỉ niệm về anh trong tôi lại ùa về. Bước đi bên anh, tôi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ người anh. Gió làm tay tôi , má tôi lạnh quá. Cái lạnh làm tôi nhớ đến ngày trước, mỗi khi tay tôi lạnh cóng anh lại cho tôi đúc tay vào áo anh. Tôi bảo ” anh không thấy tay em lạnh à?”. Anh nói “tay em lạnh thì tim anh cũng lạnh lắm nên phải sưởi ấm cho em để cả hai chúng mình cùng ấm chứ”.
Hôm nay chúng tôi lại đi chung trên một con đường, nhưng mọi thứ đã khác. Anh tâm sự đã kết hôn với một cô gái gần nhà. Nhưng cuộc hôn nhân đó do ý mẹ anh. Anh nói đã có những lúc nhớ tôi da diết, nhưng anh không đủ can đảm vứt bỏ tất cả để đi tìm tôi. Và anh nói anh vẫn rất yêu tôi.
Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt tôi đã lăn dài trên má. V ơi, giá như anh mạnh mẽ hơn, nhưng đặt vào địa vị của anh, có lẽ tôi sẽ lại giống anh, là một người con có hiếu. Anh đưa tay nhẹ nhàng lau dòng nước mắt trên má tôi, sự đụng chạm ấy làm tôi ngượng ngùng, một cái gì đó mới lạ, một cái gì đó…
Anh đứng sát bên tôi và nói, anh muốn bù đắp cho em tất cả, muốn yêu tôi lại từ đầu, mặc dù bây giờ đã hơi muộn. Trong giây lát, tôi đã muốn ôm trầm lấy anh để thỏa mãn bao nhiêu năm xa cách. Nhưng cũng chính lúc đó, tôi sực tỉnh, tôi đã có chồng, có con gái yêu, có một gia đình hạnh phúc, tôi còn muốn gì nữa, tôi tham lam quá chăng?
Cả hai chúng ta đều đã chọn cho mỗi người một con đường riêng. Và trên con đường ấy không chỉ có riêng mình chúng ta, mà còn có những người khác nữa, đừng để cho họ phải trở nên đau khổ.
Thứ tình cảm bây giờ chẳng qua chỉ là cảm xúc hoài niệm về một tình yêu trong quá khứ. Hạnh phúc là những cái mình đang có chứ không phải hoài niệm về những cái đã mất đâu V ạ.
Tôi đẩy anh ra : Đừng, em không thể. Đã quá muộn rồi anh ạ. Tôi trở về với người chồng và con gái yêu quý của mình. Trở về với bến đỗ bình an. Sau hôm đó, tôi đã gọi điện và nói rõ với V về tình cảm của mình, chúng tôi vẫn là bạn tốt của nhau.
Tôi sẽ vẫn cắm hoa dã quỳ, nhưng không phải vì tôi còn nhớ đến V, mà đơn giản vì chồng tôi thích điều đó. Hãy coi đó như một kỉ niệm đẹp, và hãy để cho quá khứ ngủ yên, V ạ!
Theo Vietnamnet
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...