Khi tình cũ không rủ cũng về
Mười năm trôi qua, kể từ ngày tôi bỏ anh theo chồng. Giờ tôi đã có một gia đình hạnh phúc với chồng và những đứa con kháu khỉnh. Nhưng tình cờ gặp lại anh, những tình cảm khi xưa trỗi dậy dạt dào, tôi không kiềm chế được lòng mình…
Ảnh minh họa
Chúng tôi chưa từng gặp lại nhau kể từ ngày tôi bước lên xe hoa về nhà chồng. Ký ức tưởng đã ngủ yên thì chợt bừng lên mạnh mẽ khi vô tình tôi gặp lại anh trong bữa tiệc cưới của người bạn. Sau 10 năm xa cách, anh đã trở thành người đàn ông thành đạt, lịch lãm, ông chủ một công ty kinh doanh hàng điện tử.
Giây phút bốn mắt chạm nhau, cả anh và tôi đều sững sờ. Tôi muốn chạy trốn và quay đi hướng khác nhưng anh đã nhanh hơn, sải bước đi về phía tôi. Giây phút gặp lại cả hai đều thấy ngượng ngùng, gượng gạo. Anh hỏi han cuộc sống của tôi và nói rất vui khi biết tôi đang có một gia đình hạnh phúc. Tôi cũng hỏi thăm về cuộc sống của anh và rất bất ngờ khi biết anh vẫn chưa lấy vợ. Anh đùa nói muốn làm người đàn ông độc thân vui tính, chỉ thích yêu chứ không muốn bị ràng buộc vợ con. Tôi chỉ biết khuyên anh nên tìm cho mình một tổ ấm để được yên ủi, vỗ về những lúc mệt mỏi, chán chường. Nhưng anh cười, nói vẫn chưa tìm được người phù hợp.
Anh là mối tình đầu của tôi, là mối tình nồng thắm tôi chôn chặt trong lòng suốt hơn chục năm qua. Chúng tôi yêu nhau tha thiết và hứa hẹn sẽ ở bên nhau trọn đời. Nhưng mẹ tôi phản đối kịch liệt. Mẹ tôi không chấp nhận gả cô con gái yêu duy nhất cho một chàng trai mới tay trắng lập nghiệp, hàng tháng nhận đồng lương công chức còm cõi, ở nhà thuê, không tấc đất cắm dùi. Mẹ tôi muốn tôi lấy một người chồng giàu có, có địa vị và tài sản để tôi không phải khổ. Là đứa con gái từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng sâu sắc từ mẹ, tôi không đủ dũng cảm để bảo vệ tình yêu của mình đến cùng. Tôi đành phụ anh để lấy người đàn ông mẹ tôi đã chọn…
Video đang HOT
Tôi cố gạt hình ảnh của anh để xây dựng hạnh phúc riêng cho mình. Thật may mắn cho tôi, chồng tôi rất mực yêu thương, chiều chuộng tôi. Tôi có một cuộc sống đủ đầy vật chất và được chồng cưng nựng. Nỗi buồn đau trong lòng tôi cũng được xoa dịu.
Nhưng từ buổi gặp gỡ tình cờ ấy, ngày nào anh cũng nhắn tin hoặc gọi điện hỏi thăm tôi. Tôi cũng hồi hộp đợi chờ và mong ngóng tin nhắn của anh. Chúng tôi cũng chat với nhau thường xuyên như ngày xưa. Thỉnh thoảng anh còn rủ tôi đi ăn trưa.
Tình cảm của chúng tôi ngày càng thân thiết hơn. Tôi cũng tự huyễn hoặc mình rằng bạn bè với nhau cũng có thể làm như vậy. Ngày xưa khi còn yêu chúng tôi cũng quy ước với nhau nếu hết yêu thì sẽ làm bạn, chứ không hắt hủi, dè bỉu nhau như những cặp tình nhân khác. Nhưng tôi biết, anh đang ngự trị trái tim tôi. Không lúc nào tôi thôi nghĩ đến anh và giận mình trước kia đã không đủ vững vàng giữ lấy tình yêu của mình. Nếu ngày xưa tôi không bỏ anh theo chồng thì giờ đây chúng tôi đã là một cặp hạnh phúc. Tôi cũng dằn vặt mình không biết có phải vì tôi mà đến giờ anh vẫn chưa kết hôn hay không?…Tôi giấu chồng chuyện tôi gặp lại anh. Tôi vẫn về nhà đúng giờ và chăm sóc gia đình chu đáo.
Rồi một buổi tối anh nói có chuyện buồn và muốn rủ tôi đi uống rượu cùng anh. Chúng tôi đã cùng uống và cùng say. Và anh đã khóc, anh nói không thể nào quên tôi. Anh yêu và hận tôi. Anh hận tôi đã bỏ rơi anh khi anh vẫn còn tay trắng không có sự nghiệp gì, vì tôi sợ nghèo khổ mà bỏ anh, nên anh quyết tâm phải gây dựng cơ nghiệp cho mình. Giờ anh cũng đã làm ông chủ, có nhà và có xe. Nhưng anh không có người phụ nữ của riêng mình. Anh cũng thử yêu vài người, nhưng họ cũng chỉ là yêu t.iền của anh mà thôi, nên anh lấy tình yêu như trò chơi, thích thì yêu, không thích thì bỏ, chẳng vấn vương. Nhưng chỉ có tôi là anh không thể nào quên được…
Tôi cũng khóc rất nhiều, tôi xin anh tha thứ, tôi đã mang đến đau khổ cho anh, đã bao đêm tôi trằn trọc vì cảm giác tội lỗi với anh. Tôi muốn bù đắp cho anh… Rồi chúng tôi quyện vào nhau trộn lẫn cả những giọt nước mắt đau khổ và hạnh phúc. Đáng nhẽ chúng tôi đã là của nhau từ 10 năm trước. Tôi không ân hận vì giờ đây được cuộn tròn trong vòng tay anh. Ở bên anh tôi thấy lòng mình bình yên và ấm áp biết bao.
Tôi biết mình xấu xa và đáng bị coi thường, vì tôi đang phản bội chồng mình. Đã có lúc tôi muốn vùng vẫy để thoát ra mối quan hệ bất chính này, nhưng càng vùng vẫy tôi lại càng tự trói chặt mình. Tôi đã và đang yêu người đàn ông không phải là chồng mình, nhưng tôi không thể nào từ bỏ, bởi chỉ có anh là người mà tôi yêu duy nhất trong cuộc đời mình. Còn với chồng đó chỉ là nghĩa vụ và trách nhiệm. Tôi có nên li hôn để quay về với mối tình một thời ngây dại? Nhưng còn hai đứa con, tôi biết phải làm sao?
Theo VNE
Lấy nhau chỉ vì lỡ có con, tôi đau đớn cùng cực
Tôi và anh ta lấy nhau không hề vì tình yêu, mà vì chẳng may tôi đã lỡ có thai với anh. Khi đó cả 2 đứa cùng đang chán vì mới bỏ người yêu nên mới hành động ngu ngốc như vậy.
Ngay những ngày đi mời đám cưới tôi đã biết tôi sai lầm khi quyết định không bỏ thai mà lấy anh ta. Lúc đó tôi đã trốn đi định sẽ tự sinh và nuôi em bé một mình. Dẫu biết trước sẽ vô vàn khó khăn nhưng còn hơn phải sống cả đời với 1 người lăng nhăng như vậy. Nhưng ý định đó tôi đã không thực hiện được vì anh ta luôn theo sát tôi 24/24.
Rồi đám cưới cũng diễn ra. Từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân anh ta đã khác hẳn, coi thường, không tôn trọng tôi và gia đình tôi. 9 tháng mang thai tôi bị stress nặng. Tôi thì ở nhà, còn anh ta lên Hà Nội học tiếp Đại học.
Ảnh minh họa.
Mỗi lần tôi gọi điện cho anh ta, nếu không phải là say rồi nói linh tinh thì sẽ là xúc phạm tôi. Đặc biệt là khi anh ta ở bên cạnh có bạn bè hoặc có con gái thì càng mắng c.hửi tôi thậm tệ. Sau này anh ta bảo anh ta làm vậy chỉ là để có một chút sĩ diện với bạn, nhưng vì sĩ diện mà xúc phạm tôi như thế mà được sao?
Sau khi cưới tôi cũng đã nói chuyện thẳng thắn với anh là sẽ không bao giờ tha thứ nếu anh ta lăng nhăng, gái gú. Vì trước khi lấy nhau, tôi cũng biết về quá khứ tán gái "lẫy lừng" của anh, rồi gái gú này nọ. Tôi có thể tha thứ hết những gì anh đã làm trong quá khứ nhưng lấy nhau rồi thì tôi sẽ không bỏ qua những chuyện như vậy. Anh cũng đồng ý với tôi về chuyện đó.
Nhưng tôi biết những lần 2 vợ chồng ở xa, anh ta toàn nhắn tin gọi điện cho người yêu cũ và 1 người khác nữa, họ còn hẹn gặp nhau. Tôi đã đưa ra chứng cứ nhưng anh ta chối bay chối biến, nhưng tôi không to tiếng, quát nạt, c.hửi bới, lúc nào cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo anh.
Nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy, thậm chí anh ta còn chẳng hổ thẹn khi nói thẳng với tôi rằng: "Ở bên cạnh em thì anh chỉ nghĩ đến em nhưng em không ở bên cạnh thì anh lại muốn lăng nhăng". Khi về chung sống với anh ta được một thời gian, tôi lại càng phát hiện ra những cái tính xấu kinh khủng của anh nào là sĩ diện, ích kỷ, gia trưởng, ham chơi, thích hưởng thụ, hay nói dối, nói thì hay nhưng không làm được...
Trong khi tôi dành dụm từng đồng không dám tiêu vì 2 đứa đều làm không ra t.iền thì anh ta sẵn sàng móc túi lấy hết t.iền tôi dành dụm mua đồ cho con để nhậu với bạn bè. Khi sinh con xong, anh ta cũng chẳng chăm lo cho vợ con, cứ có cơ hội ra ngoài là anh ta lại la cà hết chỗ này chỗ nọ, đến đêm khuya mới chịu mò về nhà.
Tôi đã từng nghĩ nếu anh ta cứ lăng nhăng gái gú thì tôi sẽ bỏ anh ta ngay nhưng thật chẳng dễ dàng chút nào khi tôi sinh con ra. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của một người làm mẹ muốn con có đủ bố và mẹ là như thế nào. Có lẽ bây giờ kể cả anh ta có khốn nạn thế nào tôi cũng sẽ cố chịu đựng vì con tôi.
Tôi không dám c.hửi bới hò hét anh ta vì tôi còn đang ở cùng nhà chồng, thế nên nhiều khi tôi cảm thấy bị ức chế đến cùng cực. Tôi phải làm sao để anh ta có trách nhiệm với mẹ con tôi dù chỉ là một chút. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
"Đàn ông Việt hay kêu vợ đoảng, nhưng họ làm được gì?" Đàn ông Việt Nam luôn không ngừng kêu ca và chê bai vợ mình trong khi họ không biết họ đang có trong tay thứ gì. Còn tôi - một người đàn ông Tây lại yêu người phụ nữ Việt của mình tha thiết. Tôi là người đàn ông Tây (người Mỹ). Tôi đã học tiếng Việt được một thời gian dài và...