Khi thiên thần bật khóc
“Một thiên thần, chính là người luôn mang chiếc mặt nạ được khắc đậm nụ cười trên môi, luôn sẵn sàng để an ủi người khác, nhưng một khi thiên thần khóc, thì chính là lúc thiên thần cần được một bàn tay kéo đứng dậy.”
ảnh minh họa
Summary:
Có một cô gái mang trong mình sự mặc cảm đối với bản thân.
Có một cô gái mang sự tự cao, kiêu kì nhưng mâu thuẫn.
Có một cô gái mang tính cách cá tính đầy tự tin.
***
Một người khi sinh ra ai mà không mang vài cái mặt nạ, vấn đề vốn chỉ là người ta dùng cái mặt nạ với tính cách nào nhiều nhất thôi. Bên cạnh mỗi người, mỗi hoàn cảnh, tính cách của họ cũng thay đổi khác nhau. Thế nhưng, trong thâm tâm mỗi người, vẫn chỉ mong muốn được sống thật với chính mình.
Tiếp xúc với thế giới xung quanh mình, đôi khi trái tim sẽ đi sai hướng, nhưng sẽ có một ngày, bạn tìm ra được một nửa thuộc về mình.
Này bạn, bạn tin tôi không?
***
“Một thiên thần, chính là người luôn mang chiếc mặt nạ được khắc đậm nụ cười trên môi, luôn sẵn sàng để an ủi người khác, nhưng một khi thiên thần khóc, thì chính là lúc thiên thần cần được một bàn tay kéo đứng dậy.”
Nhật Linh nằm ườn trên giường chống cằm lướt facebook. Bên cạnh, chiếc quạt thổi lên những tiếng ù ù đều đều. Từng cơn gió mát mẻ thổi đến làm bay mái tóc đen ngắn ngủn, bay lên vạt áo mỏng làm lộ ra tấm lưng trắng. Đôi mắt to liếc trên màn hình máy tính. Chợt, cô khựng lại, trên trang chủ chính, một dòng status khá dài được đăng tải từ nick “Vi Vi”:
“Tao không ngờ mày lại là loại người đó, thực ra cũng chẳng bằng một con chó đâu. Gỉa tạo, ngoài việc đó ra thì mày làm được gì? Bây giờ lại bày ra vẻ bệnh tật ốm yếu, mày mong muốn được chú ý đến thế à? Tao nói cho mày biết, rốt cuộc mày cũng chỉ là ghen tị với tao thôi.”
Bên dưới, rất nhiều các bình luận đồng tình được người người chêm vào. Nhật Linh cảm thấy trong lòng có một sự hụt hẫng. Tuy không đề tên, nhưng cô biết chắc người đăng status kia là nhằm nói cô. Nhật Linh khẽ cười, cô đáng để bị ghét đến vậy sao? Bất giác, trái tim lại nổi lên một cơn đau đến co rút. Không thở được, Nhật Linh có cảm giác như bị hút cạn không khí, tim thắt lại đến mức không thể hô hấp nổi. Cô khó khăn quơ lấy lọ thuốc nhỏ trên bàn, dốc ra vài viên thuốc nhỏ tí nuốt vào miệng.
Khi nhịp thở đã bình ổn rồi, Nhật Linh thoát Facebook, thần người trên giường như suy nghĩ gì đó.
Video đang HOT
………
Nhật Linh bước vào lớp, chán nản đặt cặp xuống ghế, cô ngồi xuống, quay xuống bàn dưới nở một nụ cười tươi:
- Chào buổi sáng, làm xong bài tập Hóa chưa?
Phương thấy Linh cười như thế thì cũng định đáp lại nhưng bắt gặp cái nhìn của Tường Vi, lại thu vào câu trả lời, đứng lên khỏi ghế đi lướt qua cô. Nhật Linh cũng không nói gì, thu lại nụ cười rồi quay lên, trong đáy mắt có vài phần thất vọng. Nhật Linh rút điện thoại trong túi ra, ngồi đọc truyện online, tự tìm thú vui cho mình, thi thoảng lại cười lên vài tiếng.
…………
Ở góc lớp, có một đám học sinh đang tụ tập nói chuyện gì đó.
- Vi à, làm thế có quá đáng lắm không? Nhìn nó tội quá. – Phương lên tiếng, ánh mắt đảo qua chỗ Nhật Linh rồi dừng lại trên người đối diện.
Tường Vi là lớp trưởng lớp 8A4, xinh đẹp, giỏi giang, hết lòng vì lớp. Cô tự tin. cao ngạo không khác gì một bông hoa hồng kiêu sa. Mái tóc dài uốn xoăn ống ở đuôi, bồng bênh tôn lên khuôn mặt xinh xắn như một công chúa. Tường Vi ngồi trên ghế, nhếch môi:
- Qúa đáng? Với loại người như nó thì phải làm thế. Bọn mày không thấy nó quá coi thường chúng ta à? Giờ lại giả vờ bệnh tật để người ta thương xót? Nó thích gây sự chú ý thì tao chiều.
Vụ việc bắt đầu từ trước hôm hai sáu tháng ba, trường tổ chức thi văn nghệ giữa các khối. Lúc ấy, Tường Vi là lớp trưởng với mấy người khác phải đi thi học sinh giỏi Anh nên không thể tham gia hoạt động lớp, toàn tâm chú ý đến thành tích thi của mình. Nói chính xác thì cũng không hẳn là không chú ý, chỉ là không hoàn toàn tập trung hết sức cho buổi diễn văn nghệ. Thi xong rồi, Tường Vi liền lấy lý do không còn thời gian để tập nữa, tự động rút khỏi hoạt động lớp. Hai ngày trước hôm diễn, Tường Vi và Nhật Linh – lớp phó văn thể, với Tử Đằng tạo thành bộ ba thân nhau nhất lại cãi nhau, mà lại chính là cãi nhau lớn. Trong lúc không tự chủ, Nhật Linh hét lên:
- Đến thằng Khải và thằng Ninh còn có tinh thần tập thể hơn bọn mày. Thi xong rồi thì bọn mày giúp lớp một chút không được sao? Tao làm như thế là vì tao hay vì lớp?
- Thế à? Tao thấy lớp thì thế nào chẳng được, chỉ có mày là muốn nổi tiếng thôi, Linh ạ. Mày hỏi lớp xem có ai hào hứng tham gia việc này?
Tường Vi cười nhìn cả lớp. Là lớp trưởng, đương nhiên là người quyền lực nhất, là cánh tay đắc lực của giáo viên chủ nhiệm, ai mà muốn dây dưa vào? Nhưng, Lệ Quyên, cũng là một thành viên khá thân thiết với nhóm Tường Vi, đứng lên cuộc cãi nhau đang đến hồi đỉnh điểm:
- Thôi đi Vi, dù Linh có không đúng lắm khi nhất nhất muốn cả lớp phải tham gia như vậy nhưng dù sao cũng là vì lớp. Mày đừng làm quá, mất đoàn kết nội bộ.
- Giờ mày đứng về phía nó hả Quyên? Nó coi thường mình thế cơ mà, còn nói bọn mình không bằng thằng Khải với thằng Ninh. Mày chịu nổi hả Quyên? – Tường Vi chống nạnh, liếc mắt nhìn Linh.
- Đừng có lôi con Quyên vào. Nó chẳng làm gì cả. – Linh gắt. – Tao cũng chẳng coi thường ai cả, đừng có suy bụng ta ra bụng người.
- Mày đừng dùng thành ngữ, tao sợ lắm. Tao ngu dốt, không hiểu nổi mấy câu nói cao siêu của mày đâu. – Tường Vi cười mỉa mai. – Tao cũng chẳng có khả năng làm bạn với người như mày. Thế nhé, chúng ta tuyệt giao?
Thế là, trước toàn thể cả lớp 8A4, Tường Vi chính thức tuyên bố cắt đứt tình bạn bè với Nhật Linh. Toàn bộ những đồ dùng kỉ niệm của cả hai, Tường Vi đều đem vứt hết. Cũng từ hôm đó, tình trạng giữa hai người ngày càng tệ. Với khả năng của Tường Vi, Nhật Linh như bị cả lớp cô lập, tuy có một số vẫn đứng ở giữa, không theo phe ai, như Lệ Quyên chẳng hạn.
Trở lại với lúc này, Tử Đằng ngồi cạnh Tường Vi,một tai cắm tai phone nghe nhạc, nói:
- Con đấy nó chỉ giả vờ thôi. Tao đéo tin là nó lại bệnh tật gì?
Tử Đằng là một tomboy chính hiệu. Tóc ngắn nhuộm màu cà phê nhạt, tai đeo khuyên tai đá đen tuyền nổi bật trên vành tai trắng nõn. Xinh đẹp, cực kì xinh đẹp. Nếu như Tử Đằng không theo phong cách tomboy thì chắc chắn cô sẽ là một mỹ nhân.
Lệ Quyên ngồi đối diện, lông mày hơi nhăn lại. Đối với Quyên mà nói, cô vẫn không có một chút tán thành với việc này. Nhưng càng ra sức giảng hòa, Tường Vi lại càng dứt khoát. Có vẻ như sự tự tôn của Vi quá cao rồi. Trong lòng Quyên vẫn luôn nghĩ có khi nào mâu thuẫn của họ đã có từ lâu rồi, đến bây giờ mới bùng nổ? Mà nguyên nhân… lại chính là Tử Đằng?
……………..
Nhật Linh ngồi trên giường, tay lật giở từng trang ảnh của tập Album. Trong đó, chính là hình ảnh của cô cùng với Tử Đằng và Tường Vi. Ba người quen biết nhau từ khi học lớp bốn và chung lớp cho đến tận bây giờ. Dần dần cũng trở nên thân thiết với nhau từ lúc nào không hay. Gắn bó rồi thân thiết với nhau như chị em gái một nhà. Xung quanh cuộc sống và tình cảm luôn luôn ngập tràn tiếng cười và hạnh phúc.
Nhật Linh dừng lại tại tấm hình cuối cùng trong quyển Album. Trên đó là hình ảnh của cả ba khi mới bước chân vào mái trường cấp hai. Bỡ ngỡ, ngây ngô như những nụ hoa mới chớm nở, nhìn đời bằng con mắt trong suốt đầy vui tươi. Ở đó, có một Tường Vi với nụ cười đẹp rạng rỡ như ánh dương. Trong tiềm thức của Linh, nụ cười đó thật tuyệt vời, như có thể xóa sạch mọi âu lo buồn phiền. Khi ấy, cứ mỗi lần cô cảm thấy buồn, thì chắc chắn, bên cạnh cô sẽ là vòng tay ấm áp nỗi thấu hiểu và cảm thông, sẵn sàng chia sẻ, là sự quan tâm từ tận đáy lòng của Tường Vi. Nhỏ sẽ ôm cô thật chặt, nhỏ sẽ nói:” Nào, không sao, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.” Còn hiện tại, nhỏ đối với cô không còn nụ cười tươi tắn ngày nào nữa, còn lại chỉ là cái nhếch mép mỉa mai đầy lạnh lẽo, sự tự tin cao ngạo mà xa lạ.
Nhật Linh nhớ… Tử Đằng cười tinh nghịch ngoắc tay cô rồi nói rằng họ sẽ mai mãi thân thiết với nhau như vậy, không bao giờ tách rời. Cô nhớ, Tử Đằng rất thích ăn chua nhưng mỗi lần ăn là lại nhăn mặt lại, môi chu lên nhìn thật đáng yêu. Tử Đằng hôm nay, có cá tính cùng sắc sảo, có sành điệu cùng phong cách mới, mạnh mẽ đầy sức hút. Tử Đằng đối với Linh, chính là chán ghét.
Thế nhưng, buồn cười thay, thế gian phải chăng chẳng có gì là vĩnh viễn, cũng chẳng có thứ gì gọi là mãi mãi. Chỉ trong một khoảng khắc, tình thân, tình bạn, tình yếu, tất cả đều vụt mất như ngôi sao vừa lướt qua bầu trời rộng lớn, lóe lên rồi chợt biến tan trong chốc lát, không giữ lại chút gì.
Thời gian trôi đi như nắm cát chảy qua tay người, một năm, hai năm, ngày nọ, Nhật Linh chợt nhận ra, hình như cô đã thích người mang cái tên Tử Đằng mất rồi. Nhưng Linh biết, thứ tình cảm này là không thể duy trì. Cô càng cố kìm nén, nó càng sinh sôi nảy nở nhanh chóng như một hạt mầm lớn dần trong góc tối của trái tim. Càng ngày, cô càng muốn bên Tử Đừng nhiều hơn, càng muốn coi Tử Đằng như một người bạn trai chứ không phải là nhỏ bạn thân nhất.
Giấy vốn không thể bọc được lửa, tình cảm của Nhật Linh cũng bị Tường Vi dần dần phát hiện ra. Rồi, khi đã biết được mọi chuyện, thái độ của Tường Vi đối với Linh cũng thay đổi rõ ràng. Lạnh nhạt hơn, khó chịu hơn. Rõ ràng, Tường Vi không thích Linh thích Tử Đằng. Đến ngày hôm đó… mọi thứ được Tường Vi dùng một câu nói mà cắt đứt, tình cảm của cả ba rơi vào khoảng không vô tận, ngày một cách xa.
Ngày ngày, thấy Tử Đằng vai kề vai, cùng Tường Vi cười cười nói nói, Nhật Linh lại không chịu nổi. Cô không muốn, Nhật Linh không muốn nhìn thấy những điều đó. Nhưng đâu thể trốn tránh, thức tế vẫn lù lù trước mắt cô. Cô đã tự nói với mình biết bao lần phải phá bỏ thứ tình cảm với Tử Đằng nhưng quả thật, Nhật Linh không thể…
Theo Iblog
Cả nhà chồng bật khóc quỳ xuống xin lỗi sau khi đọc bản di chúc kỳ lạ của cô con dâu...
Rồi Vinh dẫn bồ về nhà. Nhìn thấy cái bụng lùm lùm của cô bồ chồng, Hiền cảm thấy choáng váng. Kể từ đó, cô giống như ô sin trong nhà, ngay cả cái giường ngủ cũng nhường cho cô ta. Nhà chồng cô mừng ra mặt...
ảnh minh họa
Khi Vinh lấy vợ, gia đình anh đã rất đau đầu vì biết nghề nghiệp của cô con dâu tương lai. Gái yêu Vinh không thiếu, thế mà anh lại kiên quyết lấy Hiền - cô gái bán bún ở trên phố. Hiền có một cửa hàng bún lâu đời do mẹ truyền lại, Vinh có lần đến đó ăn rồi cảm nắng Hiền lúc nào chẳng hay. Trong mắt anh, Hiền là một người con gái tuyệt vời, vừa khéo vừa giỏi kinh doanh. Vinh cứ kiên quyết cưới Hiền dù gia đình anh phản đối.
Cưới nhau về, Hiền mới ngấm đòn khi bị mẹ chồng, em chồng hành cho lên bờ xuống ruộng. Họ bắt Hiền phải ở nhà làm hết việc nhà rồi mới được đi bán bún. Nhưng công việc của Hiền là bán bún buổi sáng nên cô không thể ở nhà được. Cứ 4 giờ sáng, Hiền dậy rồi lên phố chuẩn bị đồ để cho việc bán hàng, nhưng bán xong khoảng 9h cô lại phải chạy về đi chợ, dọn nhà cho bố mẹ chồng. Thế mà nhà chồng cô có ai hài lòng đâu, họ nói rằng cô chỉ nghĩ đến tiền, chỉ lo buôn bán còn để mặc cho nhà chồng luộm thuộm, nhếch nhác trông như cái chuồng lợn. Bố mẹ chồng nói có con dâu mà như không, khi nào cũng phải tự nấu cơm ăn chứ chưa được con dâu chuẩn bị tử tế cho bữa ăn nào cả.
Hiền nhịn, vì cô nghĩ kiểu gì đi làm dâu cũng bị bố mẹ chồng nói này nói nọ. Quan trọng là cô vẫn được chồng thương. Với Hiền, kiếm được một người đàn ông như Vinh thật khó nên cô sẽ trân trọng điều đó. Mọi thứ cô làm xét cho cùng cũng là vì chồng mà thôi.
Ấy thế nhưng mọi chuyện lại thay đổi đột ngột sau khi cưới 5 năm. Chả là Hiền vẫn mãi chưa có bầu. Vốn ghét con dâu sẵn nên bố mẹ chồng liên tục chỉ trích cô. Họ bảo cô là "đu đủ đực", Vinh bị bố mẹ ép quá cuối cùng cũng đâm ra chán vợ. Anh muốn có con để vui cửa vui nhà, muốn cho bố mẹ anh bớt ác cảm với vợ đi nhưng rồi hy vọng càng ngày càng mờ mịt. Nghe lời bố mẹ, sau 5 năm sống chung thủy với vợ, Vinh bắt đầu đi ngoại tình để kiếm con.
Hiền biết chuyện chồng ngoại tình, cô đau khổ vô cùng, cô đã mấy lần nói với chồng nếu anh không muốn sống với mình nữa thì ly hôn nhưng Vinh không chịu, anh nói rằng anh đi ra ngoài kiếm con thôi chứ anh vẫn yêu vợ lắm. Thế là cứ dùng dằng mãi chả chia tay được.
Bố mẹ chồng Hiền thì ngứa mắt trước cô con dâu vừa có nghề nghiệp "con buôn" vừa không đẻ được. Có mấy lần khi Hiền đang bán bún, họ xông tới mắng sa sả vào mặt Hiền, bảo cô ở bẩn, sống không có đức, toàn mua đồ thừa về nấu cho khách ăn với mục đích đuổi khách của Hiền đi. Thời gian đó công việc kinh doanh của Hiền gặp khó khăn, cô bị thu lại mặt bằng, phải chật vật đi tìm mặt bằng khác, nhân viên nghỉ hết, một mình Hiền chạy tìm người khắp nơi, cuối cùng cô đành phải chuyển về khu chợ rồi tìm thêm 2 người để tiếp tục buôn bán.
Rồi Vinh dẫn bồ về nhà. Nhìn thấy cái bụng lùm lùm của cô bồ chồng, Hiền cảm thấy choáng váng. Kể từ đó, cô giống như ô sin trong nhà, ngay cả cái giường ngủ cũng nhường cho cô ta. Nhà chồng cô mừng ra mặt vì sắp có cháu và sắp có con dâu mới làm văn phòng chứ không phải bán bún lề đường như Hiền. Ngày nào Hiền cũng khóc, cô dậy sớm lên cửa hàng để chuẩn bị đồ để bán, tối mịt mới về nhà. Khi nào bước về nhà Hiền cũng bị bố mẹ chồng nhổ nước bọt vào mặt rồi bảo: "Mày trốn đi đâu cả ngày hỡi con bán bún chua lòm kia?".
Đến khi cô bồ của chồng Hiền chuẩn bị sinh con thì cô ta khoắng sạch vàng, tiền trong nhà bỏ trốn mất, Vinh không thể nào liên lạc được. Cả nhà anh lâm vào tình cảnh túng thiếu vì bao nhiêu vốn liếng đã mất sạch. Trong lúc đó, Hiền lại đau đớn phát hiện ra mình bị ung thư gan giai đoạn cuối và mẹ chồng cô cũng bị suy thận nhưng đang ở giai đoạn đầu.
(Ảnh minh họa)
Hiền không nói với chồng, cô cứ cắn răng chịu đựng khi biết mình chẳng còn sống được bao nhiêu. Đến ngày hôm đó, cô gọi chồng lại, lấy ra bản di chúc mình đã lập mấy ngày trước rồi bảo chồng:
- Em chẳng có con cái, bố mẹ cũng đã mất. Em buôn bán cực khổ hai chục năm qua cũng tiết kiệm được một chút tiền. Giờ em thế này cũng chả dùng làm gì cả. Anh cứ đọc xong bản di chúc rồi cứ thế mà thực hiện.
Vinh và nhà chồng đọc xong bản di chúc thì đồng loạt bật khóc và quỳ xuống xin lỗi cô con dâu bán bún. Trong di chúc, Hiền muốn hiến thận để cứu mẹ chồng, Cô có 500 triệu, một phần tiền cô để lại cho con của Vinh sau này, phần còn lại để cho mẹ chồng trị bệnh.
(Ảnh minh họa)
Mẹ chồng cô là người khóc nhiều nhất sau khi đọc xong bản di chúc kỳ lạ của cô con dâu 20 năm qua chỉ biết bán bún. Chính bà là người hành hạ cô nhiều nhất, đáng ra khi thấy bà như vậy thì Hiền phải hỉ hả mới đúng chứ, đằng này lại dồn hết tiền của tích cóp được cả đời cho nhà chồng. Bà khóc nhiều lắm, bởi đến lúc nhận ra lòng tốt và sự trung thành của cô con dâu bán bún thì mọi chuyện đã quá muộn màng.
Theo blogtamsu
Mó tay vào chậu quần áo bẩn 7 ngày không giặt của vợ, chồng bật khóc nức nở khi thấy... Nếu không có ngày chủ nhật được nghỉ cho suốt thời gian dài chạy dự án, có lẽ không bao giờ tôi thấu hiểu nổi cái khổ của 1 người làm vợ, làm mẹ như vợ tôi. Tôi chỉ còn biết ôm vợ thật chặt và tự hứa với bản thân rằng sẽ chăm sóc vợ thật tốt về sau này.(Ảnh minh họa)...