Khi quá đớn đau, trái tim sẽ tự chai lỳ để bảo vệ chính mình…
Trái tim em nhỏ bé, nên chẳng muốn để những giận hờn, oán trách tồn tại trong em. Em tin, rồi một ngày nào đó, khi đã đi qua đủ những mất mát và tổn thương trong cuộc đời, em sẽ không còn nhiều trăn trở, sẽ thầm cảm ơn những ai đó đã bỏ em mà đi, để em học cách dũng cảm, học cách kiên cường và mạnh mẽ hơn. Thanh xuân của em, cảm ơn và tạm biệt.
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay, một lần nữa, em lại biết anh phản bội em. Nhưng là lần đầu tiên, em tự nguyện tin rằng anh phản bội em là thật. Nói thế nào để diễn tả cảm xúc của em qua mỗi lần như thế được nhỉ. Ừ thì, lần đầu tiên là vào một ngày Hà Nội mưa phùn, em đóng cửa phòng, úp mặt vào gối và khóc nức nở, đau như ngàn mũi kim đâm vào trái tim non nớt của một cô gái đầu biết yêu. Rồi lần thứ hai, ừ thì cũng khóc, cũng xót xa, nhưng cái gì cũng vậy anh ạ, khi trải qua rồi thì chính bản thân mình sẽ tiếp nhận nó nhẹ nhàng hơn ở những lần sau và lần sau nữa. Rồi hôm nay, khi biết anh lại phản bội em một lần nữa, kỳ lạ thay, em chẳng khóc, cũng chẳng hờn, chẳng giận, chỉ thấy xót xa cho chính mình. Xót xa cho gần 3 năm có lẻ của chúng mình. Có lẽ ai cũng vậy, qua những lần đớn đau như thế trái tim nó tự biết cách chai lỳ để bảo vệ mình thôi anh. Lần này em biết, chúng mình đã chẳng còn cơ hội đi chung đường. Em chẳng để rơi một giọt nước mắt nào, em thấy mình dũng cảm thật đấy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em yêu một người bằng tất cả tình yêu và lòng dũng cảm như thế. Thanh xuân của chúng mình đã chẳng trọn vẹn rồi anh nhỉ.
Em đã từng tự hào về anh, về một tình yêu mà em may mắn có được, về một tình yêu đã từng được mọi người trầm trồ ngưỡng mộ, một tình yêu mà chúng mình đã vượt qua những khoảng cách, khó khăn và giông bão ngoài kia.
Còn gì xót xa hơn khi vị trí của mình từng là tất cả với một người. Còn gì đau đớn hơn, khi vào một ngày mưa rả rích rơi, người nói người không còn yêu nữa. Ừ thì, trái tim em nhỏ bé, sao giữ người ở lại. Tình yêu cũng đủ sức làm người ta mệt mỏi quá anh à, đủ sức để bòn rút thanh xuân của một người con gái.
Anh là người đầu tiên cho em biết thế nào là tình yêu, thế nào là dám hy sinh tất cả chỉ để thương một người. Nhưng cũng là người đầu tiên, làm vụn vỡ tất cả tình yêu, niềm tin trong em.
Thời gian rồi cũng xoá mờ tất cả, chúng ta rồi cũng sẽ có những cuộc sống mới, nhưng ký ức, tàn tro, vụn vỡ của mối tình đầu có lẽ sẽ còn ám ảnh một góc trong em và những ngày giông tố tràn về sẽ lại làm em đau âm ỉ.
Video đang HOT
Anh à. Đàn ông thật kỳ lạ, ngày hôm nay họ còn có thể nồng nàn trao em một nụ hôn bằng tất cả sự nâng niu và dịu dàng, thì ngay ngày mai thôi, cũng có thể trước mặt em mà nói lời yêu thương với một người khác. Nên em hiểu, thế gian này, tình yêu không là vĩnh cửu, tình yêu cũng không có lỗi, chỉ là lòng người vì những sân si, dối trá mà bạc bẽo đổi thay, bạc bẽo quên một thuở cùng nắm chặt tay nhau đi qua bão giông của cuộc đời, bạc bẽo quên những câu thề son sắt thuỷ chung.
Anh sẽ khác, em rồi cũng khác, chỉ mong chúng ta sẽ thật bình yên giữa những tháng ngày sắp tới. Em cũng sẽ vì anh mà sống thật hạnh phúc. Trái tim em nhỏ bé, nên chẳng muốn để những giận hờn, oán trách tồn tại trong em. Em tin, rồi một ngày nào đó, khi đã đi qua đủ những mất mát và tổn thương trong cuộc đời, em sẽ không còn nhiều trăn trở, sẽ thầm cảm ơn những ai đó đã bỏ em mà đi, để em học cách dũng cảm, học cách kiên cường và mạnh mẽ hơn. Thanh xuân của em, cảm ơn và tạm biệt.
Theo Tinmo24
Tha thứ khi đã ở 'bên kia dốc' cuộc đời
Ngày bé, mỗi lần bị bọn trẻ trong xóm mỉa mai là "đồ không có bố", tôi lại nức nở chạy về gục đầu vào vai mẹ. Mẹ ôm tôi vào lòng, nước mắt mẹ mặn chát rơi xuống khuôn mặt non nớt của tôi...
Có lẽ, khi đã ở cái dốc bên kia của cuộc đời, lòng người trở nên vị tha hơn. Ảnh minh họa
Lớn lên một chút, tôi mới biết mình mang họ mẹ. Trong giấy khai sinh của tôi, phần họ tên cha được để trống. Mẹ luôn lảng tránh khi tôi thắc mắc tại sao mình không có cha như các bạn.
Nhưng mỗi lần tôi bần thần nhìn theo những đứa trẻ được cha âu yếm vỗ về, được vui đùa trong vòng tay yêu thương của cả cha lẫn me, khóe mắt mẹ lại rưng rưng. Dần dà, tôi đủ nhạy cảm để không "làm khó" mẹ bằng những câu hỏi về nguồn gốc nữa.
Buổi tối trước ngày tôi nhập trường đại học, cả hai mẹ con đều thao thức. Sau khi dặn dò đủ thứ, mẹ bảo đã đến lúc mẹ cần giải đáp những vấn đề bấy lâu luôn là ẩn số với tôi bởi con gái đã đủ chín chắn, trưởng thành, có thể đối diện với thực tế.
Ngày mẹ nhận ra đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ cũng là ngày tột cùng đau khổ phát hiện ra chồng sắp cưới phản bội. Dù người đàn ông ấy nài nỉ, thanh minh đó chỉ là khoảnh khắc say xỉn, không làm chủ được dục vọng, mẹ vẫn quyết không tha thứ. Vẻ day dứt, hối hận của người đàn ông đó khi đón nhận lời từ hôn giúp mẹ hả hê trong niềm kiêu hãnh vẫn sống tốt dẫu chẳng có tình yêu.
Bị gia đình từ mặt, một thân một mình mẹ vào viện "vượt cạn", khăng khăng đoạn tuyệt, không cho người đó nhận con và đứng tên cha trong giấy khai sinh. Mẹ còn thể hiện sự khinh bỉ, căm hận khi không thèm động đũa vào đồ ăn ông ta mang tới, không cho con dùng bất cứ thứ gì ông ta mua.
Tôi chưa đầy tháng, mẹ lẳng lặng ôm tôi rời đến vùng đất khác. Sau nhiều ngày tháng lặn lội đi tìm, có lần người đàn ông kia đã gặp được mẹ. Ông ấy không mong được mẹ mở lòng tha thứ nhưng khẩn khoản xin được có trách nhiệm với giọt máu của mình. Mẹ đã xua đuổi bằng những lời cay nghiệt nhất, sau khi tuyên bố tôi chỉ là con của duy nhất của một mình mẹ.
Bao năm qua, mẹ luôn nỗ lực làm việc để lo cho tôi một cuộc sống đủ đầy. Sợ tôi khổ, mẹ không dám đi bước nữa dù rất nhiều người ngỏ ý được gắn bó dài lâu. Mẹ bảo, mẹ sẽ bù đắp những thiếu hụt tình cảm cho tôi bằng trọn vẹn yêu thương từ thẳm sâu trái tim mẹ.
Tôi không gặng hỏi cha mình là ai, ở đâu vì sợ chạm vào nỗi đau cùng những ẩn ức trong tâm trí mẹ. Tôi đã đủ vững vàng để thấy rằng, dù không cha, tôi vẫn có thể khôn lớn trưởng thành. Tình yêu bao la của mẹ đủ sức nâng bước tôi đi trên chặng đường sắp tới.
Xin được việc làm sau khi tốt nghiệp đại học, như bao cặp đôi khác, tôi và người yêu tính đến chuyện xa hơn. Gia đình anh thuộc hàng danh giá. Tuy không phản đối nhưng họ có vẻ không thoải mái khi dư luận bàn tán, suy diễn đủ kiểu quanh chuyện tôi mang họ mẹ. Mấy lần bố anh hỏi chuyện gia đình khiến tôi bối rối...
Một buổi tối, mẹ gọi tôi vào phòng riêng. Mẹ bảo đã hoàn tất các thủ tục cho tôi nhận cha và đổi họ. Tôi giật mình thảng thốt: "Mẹ không cần làm vậy đâu. Nếu chỉ vì chuyện đó mà nhà trai gây khó dễ, tạo áp lực cho mẹ thì con cũng chẳng tha thiết mối nhân duyên này".
Mẹ điềm đạm nhìn tôi và giải thích rằng mẹ làm vậy không vì mục đích chiều lòng gia đình thông gia hay xoa dịu dư luận, mà vì tâm nguyện đau đáu của cha tôi. Ông ấy đã dằn vặt khổ sở, đã tự trừng trị mình bằng cuộc sống đơn độc mấy chục năm qua rồi.
Vả lại, ông ấy bây giờ đau ốm luôn, mẹ cũng lớn tuổi rồi, sống được bao nhiêu nữa đâu mà oán trách, làm khổ nhau thêm. Mẹ muốn tôi nhận cha và tận hưởng khoảnh khắc đoàn tụ gia đình trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân để biết nâng niu, trân trọng tổ ấm gia đình.
Mẹ còn bảo giá như ngày ấy mẹ đủ bao dung, rộng lượng để dẹp bỏ được những tự ái và kiêu hãnh cá nhân thì những thiệt thòi, tổn thương đã chẳng đeo bám tôi từ lúc chào đời đến tận bây giờ.
Bữa cơm đầu tiên, cha tôi rưng rưng lệ. Niềm xúc động xen lẫn hạnh phúc cũng hiện hữu trong mắt mẹ. Có lẽ, gánh nặng bấy lâu trong lòng đã được trút bỏ kể từ giây phút mẹ chủ động liên lạc với cha để nối lại tình cảm.
Có lẽ, khi đã ở cái dốc bên kia của cuộc đời, lòng người trở nên vị tha hơn. Tôi lâng lâng nghĩ đến giây phút được bố mẹ dắt tay vào hôn trường tràn ngập hoa và tiếng vỗ tay chúc mừng.
Theo Giadinh.net
Cám ơn anh, người đàn ông đã bỏ rơi em... "Anh đi rồi, bỏ em như chưa từng có những yêu thương, hờn giận và oán trách... Anh đi nhẹ nhàng như thể, em là cái gì đó chưa từng tồn tại trên thế giới này..." Thông thường, sau một chuyện tình đôi ngả, là sự tiếc nuối, ấm ức, thậm chí thù hận từ một hoặc cả hai phía. Nhưng với em...