Khí phách “hàng yêu” của gã si tình
Hắn nghĩ lần đầu tiên và lần cuối cùng hắn “hàng yêu” cũng oách xà lách chẳng kém gì lão khỉ Bật Mã Ôn!
Yêu cô, hắn đã “hạ mình” lắm rồi. Một “ gái bỏ chồng” cắp nách hai con nhỏ, đã thế còn già hơn hắn. Mẹ hắn thì lo lắng: “Liệu lấy nó về rồi nó gọi mẹ bằng gì rứa con?”. “Dạ thì gọi bằng chị cho thân thiết cũng được”. Mẹ hắn quật cái thanh củi nhem nhuốc vào chân hắn khiến hắn nhảy cẫng lên. Bố hắn thì xen vào: “Bà cứ chờ đó đi, thằng này chắc bữa dắt cả trâu lẫn nghé về cho coi”.
Thật ra cô không thích hắn công khai chuyện của cô và hắn, cô thường cằn nhằn hắn kèm theo một “lời răn” sâu sắc: “Yêu được ngày nào thì yêu, đừng lôi người khác vào rắc rối nghe chưa”. Hắn gật gù rồi cãi một cách yếu ớt: “Nhưng anh yêu em, và anh sẽ lấy em cho bằng được”. “Hâm, đúng là đồ trẻ trâu”. “Yêu em là đủ hâm rồi, hâm thêm tí nữa cũng không thay đổi”. “Cứ mơ đi”.
Yêu cô, ban đầu hắn cảm thấy chiếu cố. Đúng là trông cô trẻ thật, xinh thật, nhưng cô không phải là đối tượng phù hợp với hắn về mọi mặt. Những câu chuyện tình “lái máy bay bà già” nhan nhản trên mạng và cả ngoài đời, đa phần là các chàng trai trẻ được các “máy bay” cưng chiều hết mức, đằng này cô lại cư xử với hắn ngược lại.
“Em đúng là một con yêu tinh”. Hắn thường nói thế khi cô bắt nạt hắn. So với hoàn cảnh của một gã mới lập nghiệp, thì cô khá rủng rỉnh. Cô xài đồ hiệu, ăn ở tiệm sang, thích nhà nghỉ sạch sẽ, nếu không thì phải vào khách sạn, không cần quan tâm đến túi tiền của hắn. Cô luôn miệng bảo hắn phải kiếm tiền cho cô xài, đàn ông mà không lo nổi cho một người phụ nữ thì “vứt”. Khi hắn chả còn xu nào trong túi, tối về phải ăn mì tôm, cô vẫn tung tăng đi ăn tiệm và còn bảo hắn: “Nhịn đói đi cho thanh lọc cơ thể”.
Hắn luôn là người phải gọi điện trước hoặc nhắn tin trước khi cô cảm thấy nhớ hắn, nếu để cô nhớ thì thế nào cô cũng gào lên với cả giờ cằn nhằn các kiểu. Cô cũng ghen nổ trời nổ đất, chỉ cần gọi mà không thấy hắn bốc máy thế nào cũng nghĩ hắn đang đi với gái.
Tóm lại, đối với hắn, cô là yêu tinh, loại yêu mà có thể làm hắn sống dở chết dở, phong tỏa cuộc sống của hắn, gây sức ép cho hắn, và khiến hắn say đắm. Khoảng thời gian hắn thấy phát điên vì cô không nhiều bằng khoảng thời gian hắn thấy cô dịu dàng và thấu hiểu hắn, như thể một người thứ hai có thể làm được việc đó, ngoài mẹ hắn. Nhiều lúc hắn bật cười chua chát vì nghĩ đến cái định nghĩa mà một nhà báo nào đó đặt cho một cặp đôi showbiz “chuyện tình mẹ con”.
Thế nhưng hắn phải thừa nhận rằng chưa cô gái nào làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc như thế, kể cả những thói đỏng đảnh đến bức người cùng những lời động viên đầy ác ý: “Chuyện đó dễ ợt đối với anh mà. Anh không làm được thì anh không phải đàn ông.”.
Vì cô, hắn vừa phải làm một người chồng hờ, vừa phải hỏi han chăm sóc bọn trẻ, vừa kiếm tiền để đảm bảo mức chi tiêu tối thiểu khi hẹn hò, vừa phải nghĩ đủ cách để “làm chuyện ấy” theo kiểu lãng mạn nhất và mới mẻ nhất nếu không cô sẽ càm ràm.
Video đang HOT
Đôi lúc hắn thấy mệt không thể tả, mấy lần cô đòi chia tay, hắn quyết định mặc kệ, biết đâu mình sẽ thoát khỏi mối tình ngu ngốc với con yêu tinh ghê gớm này. Thế nhưng hắn không thể chịu nổi, bởi những đắm đuối mà cô gieo vào từng giọt cảm xúc trong hắn đã ở mức cực hạn, nếu không bị cô hành hạ bắt bẻ mỗi ngày, hắn sẽ cảm thấy cuộc đời trống rỗng.
Mấy năm trôi đi, quả thật là trôi đi rất nhanh như thể hắn chưa từng nhận ra điều đó. Hắn đã yêu cô gần hết “cả đời trai” rồi sao?. Hắn nhận ra mình đã ngoài 30, có một sự nghiệp đáng kể so với trước khi yêu cô. Cô vẫn thường kể lể với hắn rằng, “nếu em không tạo áp lực cho anh, thì giờ anh vẫn chỉ là một thằng nhân viên quèn, đến cái việc đi làm đúng giờ cũng chẳng làm nổi ấy chứ”. Ở một khía cạnh nào đó, hắn thấy cô hoàn toàn đúng. Cái lý do cô đưa ra cũng rất hợp lý, rằng cuộc hôn nhân của cô tan vỡ cũng chỉ vì cô quá nuông chiều một người đàn ông, khiến cho anh ta không thể “lớn lên được”. Chính vì lần “rút kinh nghiệm” đắt giá này, nên cô không muốn biến một người mà cô yêu thương trở thành một gã vô dụng. Cô bắt hắn kiếm tiền cũng vì cô muốn hắn là một người đàn ông có thể nắm giữ cuộc sống của bản thân hắn. Một người đàn ông bất lực về tài chính thì không thể giữ nổi người phụ nữ của anh ta.
Thỉnh thoảng, hắn vẫn mỉa mai cô: “Công em lớn vậy, anh có phải mang suốt đời không?”. Cô thản nhiên trả lời: “Đương nhiên rồi, cả đời này anh phải khắc cốt ghi tâm công ơn của em, ít nhất là gần ngang bằng với… mẹ anh đấy nhé”. Hắn thừa biết nếu nghe được câu này mẹ hắn sẽ từ mặt hắn luôn.
Hắn dần dà bị cái “lời răn” của cô thao túng. “Yêu được ngày nào thì yêu, đừng nghĩ đến chuyện sống chung, trẻ trâu lắm”. Lâu lắm rồi, hắn chẳng nhắc đến chuyện cưới nữa, bố mẹ hắn thì mặc định là hắn đã chia tay “người mẹ thứ hai” ấy rồi.
Một ngày, cô nói với hắn: “Mình đã yêu nhau được 7 năm rồi, hay nói đúng hơi là em đã giam cầm anh trong suốt 7 năm. Anh đã có sự nghiệp, đã có thể làm chỗ dựa vững chãi cho bất cứ người phụ nữ nào. Giờ là lúc em để anh đi. Em không thể cho anh một gia đình và những đứa con. Em không có cái quyền khiến anh trở nên khác biệt như thế. Anh hãy đi tìm cho mình một người phụ nữ phù hợp với anh.”. Giọng nói của cô bình thản đến mức hắn tưởng như cô đã luyện tập điều này cả mấy năm rồi.
Hắn kệ cô lải nhải một mớ lý do về những việc mà cô cho rằng “vĩ đại” với hắn. Hắn nghĩ cô đang làm một cuộc cách mạng của một con yêu tinh si tình ngu ngốc. Cô nói xong, hắn hỏi: “Vậy là em không còn yêu anh nữa, muốn đá anh đi rồi nhỉ?”. “Không, em chỉ không muốn anh hy sinh vì em mãi.”. “Tóm lại, cô có còn yêu tôi không?”. Hắn hỏi, giọng lạnh giá đến bức người. Cô ngẩn ngơ nhìn hắn, lần đầu tiên hạ cái bản mặt câng câng suốt gần một thập kỷ xuống, hàng mi dài trải trên đôi mắt mà hắn luôn thấy nhói tim mỗi lần nhìn vào đó. Hắn chẳng buồn nói thêm với cô nữa. Cô đã quyết, thì hắn cũng quyết… rồi xem ai thắng ai thua.
Mấy hôm sau, hắn dọn nhà đến căn hộ ngay sát nhà cô. Cô đứng nhìn “hàng xóm mới” hăng hái dọn đồ mà thấy bấn loạn. Chưa hết, dọn xong hắn đón bố mẹ hắn từ cái xứ khỉ ho cò gáy ra rồi nấu nấu nướng nướng suốt cả ngày. Hắn nhìn thấy cô, phớt lờ.
Tối đến hắn dắt hai đứa nhỏ nhà cô sang nhà hắn, hai đứa đã quá quen với sự có mặt của hắn cho nên tíu tít chạy sang. Cô bị hắn lôi tuột sang ngay trước bữa ăn. Hắn hùng hồn tuyên bố: “Đây là bố mẹ anh, em có thể gọi anh, chị, hay gì cũng được, vì anh cũng chẳng thích cưới một con yêu tinh như em đâu.”. Hắn quay sang bố mẹ hắn: “Đây là người phụ nữ quan trọng nhất đời con, bao gồm hai đứa trẻ này nữa. Con sẽ không cưới cô ấy nếu cô ấy không cầu hôn con, nhưng bọn con sẽ là người tình trăm năm”. Bố hắn ngắt lời: “Như trong bài hát với anh em mãi là người tình trăm năm đó hả?”. “Vâng, đại loại thế, yêu hết một trăm năm không cần cưới, là đủ rồi. Cô ấy đã khiến con trở nên thế này, như lúc này, như bố mẹ thấy đấy.”. “Con rất ổn mà”. Mẹ hắn xen vào. “Ý con là thế đấy”. Hắn xác nhận.
“Còn em, em đừng nghĩ đá anh đi mà dễ. Em cứ thử xem”. Hắn đắc thắng khi thấy nước mắt cô cứ thế mà rơi, rơi mãi cho đến khi hắn cố lau nó đi bằng cách ấp đầu cô vào ngực hắn. Hắn nghĩ lần đầu tiên và lần cuối cùng hắn “hàng yêu” cũng oách xà lách chẳng kém gì lão khỉ Bật Mã Ôn!
Theo GĐVN
Trận quậy của vợ đã đẩy chồng qua nhà 'con hồ ly'?
Chị nản cùng cực, ngồi nghĩ cách trả thù, cách chia rẽ "cặp gian phu dâm phụ". Nhất định chị sẽ làm cho cả đôi bẽ mặt.
Ả thuê trọ cách nhà chị có mấy bước chân, từ đầu năm ngoái. Nghe đâu, ả đã ly hôn và đang nuôi một đứa con nhỏ. Chị từng gặp ả vài lần, trông cũng khá xinh xắn, nhanh nhảu. Hồi mới về, chạm mặt chị ở đầu hẻm, ả cũng gật đầu chào.
Ảnh minh họa
Chị biết về ả không nhiều, phần vì chị khá dị ứng với những đứa con gái bỏ chồng, nên chẳng muốn quan hệ, phần vì chị bận. Vậy mà hôm rồi, chị phải đích thân sang nhà ả. Chị ức lắm. Ả dám dây dưa, câu kéo chồng chị.
Trước, nghe chị hàng xóm mách, chị còn bán tín bán nghi. Dạo gần đây, chị thấy chồng khang khác - lạnh nhạt và hay cáu gắt với chị. Có hôm chị đi làm về mệt, nằm bẹp xuống giường, chồng chị nhìn thấy chỉ thở dài một tiếng rồi đi ra. Anh dường như chẳng muốn chuyện trò gì với vợ.
Trước, chị đi công tác, vừa xuống sân bay, chồng đã gọi điện hỏi han, chưa về thì sốt ruột giục giã; giờ thì chị đi cả tuần cũng chẳng có lấy một tin nhắn. Chị gọi điện về, anh cũng chẳng mấy mặn mà. Vậy mà hôm qua, chị phát hiện chồng nhắn tin rất nhiều. Lúc đầu, chị không biết đó là ai, nhưng khi vào Zalo, nhìn ảnh đại diện thì là ả. Chị sững cả người.
Nhân lúc chồng không có nhà, chị sang nhà ả. Thấy chị xuất hiện trước cửa, ả có vẻ ngạc nhiên, rồi lập tức nhoẻn miệng cười. "Cái giống hồ ly tinh thường biến hóa rất nhanh mà", chị nghĩ thầm.
Ảnh minh họa
Ả định đi lấy nước mời chị uống, nhưng chị ngăn lại: "Tôi không có nhiều thời gian, tôi muốn hỏi cô thế này là thế nào?". Chị chìa điện thoại có năm bảy cái tin nhắn mà ngày hôm trước ả nhắn cho chồng chị, chị lén chụp được. Cứ nghĩ ả sẽ lúng túng, không ngờ ả tỉnh queo, hỏi lại chị: "Là sao chị?". Chị biết thừa là ả giở bài "cáo đội lốt nai" nên nói toạc móng heo mọi chuyện.
Ả cũng không phải dạng vừa, chẳng đợi chị nói hết, chặn luôn: "Tất cả những gì chị nói là đúng, nhưng ý nghĩ trong đầu chị là sai. Em đón con chị đi học về, mua giày tập thể dục cho chồng chị, sang nhà chị lúc chiều tối để hướng dẫn con chị làm món trứng ốp-la... đều là chồng chị nhờ em đấy.
Chị đã bao giờ tự hỏi, sao chồng chị có vợ bên cạnh mà phải đi nhờ người phụ nữ khác làm những việc ấy chưa? Còn chị nói em có ý đồ cưa kéo chồng chị, xin lỗi chị nhé, nếu em có ý định ấy, chị mất chồng từ lâu rồi".
Chị đôi co với ả một lúc nhưng đuối lý và cũng sợ hàng xóm nghe thấy, nên đành bỏ về, lòng đầy hoài nghi, bực bội. Đúng lúc, chồng chị đi làm về, bao nhiêu bức bối, chị trút hết lên anh. Chồng chị mặt đỏ gay, tức tối quát lên: "Cả tháng cô ở nhà được mấy ngày, bao lâu rồi cô không vào bếp nấu cơm, gạo hết, mắm hết, chồng con vạ vật ăn hàng cô có biết không? Em chồng cô sinh con được hơn một tuần rồi đấy, cô đến thăm chưa? Cô xem lại cô đi, trước khi nghĩ bậy nghĩ bạ". Nói rồi, chồng chị bỏ ra ngoài, đến bữa cơm cũng không thấy anh về. Chị gọi điện, anh tắt máy.
Buồn, chị gọi cho mẹ chồng - người luôn hiểu chị và hiểu chuyện. Chị nghẹn ngào: "Mẹ thấy, công việc của con sáng tối đều bận, dạo này còn phải làm thêm, nhiều hôm phải ăn tối trên bàn làm việc, nửa đêm còn vạ vật ở sân bay, đến giấc ngủ cũng thiếu chứ có sung sướng gì đâu".
Bên kia, mẹ chồng chị an ủi: "Mẹ sinh ra nó, nuôi nó lớn lên, nên mẹ hiểu tính nó. Nó không có thói trăng hoa đâu, nhưng biết đâu đàn ông vì thiếu thốn, cô đơn mà đi tìm sự bù đắp. Sức người có hạn, con đừng ôm đồm nhiều thứ quá, không khéo rồi lại mất hết. Làm gì thì làm, vợ chồng phải cùng nhau gìn giữ gia đình, chứ lơi lỏng là nghiêng cửa, đổ nhà đấy con ạ".
Chị khóc chán rồi lại nghĩ ngợi lung tung. Gần 12 giờ đêm, anh vẫn chưa về, chị tá hỏa. Lẽ nào, trận quậy của chị đã đẩy chồng qua nhà "con hồ ly" rồi? Nhưng chị mặt mũi nào mà sang nói chuyện lần nữa. Chị nản cùng cực, ngồi nghĩ cách trả thù, cách chia rẽ "cặp gian phu dâm phụ". Nhất định chị sẽ làm cho cả đôi bẽ mặt.
Tiếng chùm chìa khóa rơi lên tủ giày khiến chị giật mình, quay lại. Trong tích tắc, chị gào lên: "Sao anh không ở nhà nó luôn đi, về chi nữa". Giọng chồng chị lành lạnh: "Tôi bên nhà mẹ. Những gì mẹ nói hồi chiều, cô chưa hiểu à? Chúng ta cần nói chuyện bình tĩnh, trước khi quá muộn".
Chị ngớ người, chợt hiểu, chị còn cơ hội gia cố lại cái nhà này. Một cơ hội này thôi, không bình tĩnh là sẽ hỏng hết. Ý nghĩ chuyển việc thoáng qua trong đầu chị, chị bắt đầu cất lời nho nhỏ: "Tôi biết tôi cũng có lỗi...".
Cúp máy, chị ngồi lặng yên, cố gạt hết bực bội để suy nghĩ. Mẹ chị nói đúng, cả cô gái kia và chồng chị nói cũng không sai. Chị đã quá tham công tiếc việc mà bỏ bê gia đình. Nhưng, chị vất vả cũng vì gia đình này chứ vì mình chị đâu. Chẳng qua là anh ham lạ, ham gái trẻ, anh coi thường chị...
Theo Báo Phụ Nữ
Em buông tay rồi, anh về nhà với vợ đi! Tôi vòng tay sang ôm ngang người Tuấn, cảm thấy thật ấm áp. Anh vẫn ngủ yên, các cơ trên mặt giãn ra như thể đang thư thái, thỏa mãn lắm. Kể cũng phải, đã hơn 1 tuần qua chúng tôi không được gần gũi nhau rồi. Chắc là anh thèm thuồng lắm nên ban nãy mới lao vào tôi cuồng nhiệt như...