Khi nước mắt chẳng còn để khóc
Khi biết cuộc sống này chỉ còn những ngày ngắn ngủi, em sẽ làm gì khi người yêu cũng ra đi…
ảnh minh họa
Đối với nhiều người khi phát hiện ra mình mắc phải căn bệnh ung thư dù ở giai đoạn nào cũng khiến họ cảm thấy lo lắng, bất an, cảm giác cái chết đang ngày một đến gần. Đó không chỉ là tâm lý chung của người bệnh mà còn là nỗi đau cuả người thân những người đang ngày ngày phải chứng kiến bố, mẹ, anh, chị em hay con cái của mình mỗi ngày phải đấu tranh giành lại sự sống trong đó có tôi.
Tôi luôn coi em là em gái của mình dù chúng ta chẳng cùng huyết thống. Tôi chỉ nhớ mùa hè năm tôi 5 tuổi, nhà chúng tôi dọn về khu tập thể với cầu thang gỗ cũ kỹ. Tôi rất sợ đi trên những bậc cầu thang già cỗi, ẽo uột, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu cót két đáng sợ. Nhà tôi ở tầng 3, nhà em ở tầng 2. Hôm chúng tôi đến, tôi nhìn thấy em qua ô cửa sổ màu xanh, tay hua hua như chào, đôi mắt to tròn, em còn hét lên chị ơi Nhím ở trong này, năm đó em 5 tuổi. Từ đó, tôi đi đâu em cũng lẽo đẽo theo sau như cái đuôi sam không rời ấy.
Sinh nhật năm em 26 tuổi em bảo, chị ơi em sẽ kết hôn, lần này chị phải theo sau em rồi. Em nói bạn trai em bảo anh ấy khao khát một gia đình, một mái ấm, một chốn đi về với những bữa cơm tối đơn giản thôi nhưng thấm đượm tình yêu thương nên em sẽ lấy chồng trước chị. Tôi cười phá lên rồi bảo thế chúng ta phải làm một bữa thật hoành tráng vào, để chị kỷ niệm ngày cắt đứt cái đuôi nhõng nhẽo.
Video đang HOT
Nhưng thật không may, vào ngày Hà Nội trở gió, em nói em bị ung thư vú. Khi tôi đến bệnh viện, tôi thấy em đang ngồi co ro ở góc hành lang, đầu tóc rối bù, người như không còn sức lực, em chưa dám nói với gia đình. Em sợ
Em sợ bố mẹ lo lắng, em sợ ngày mai, ngày mai của em sẽ thế nào. Ngồi sau xe tôi em khóc như một đứa trẻ. Tôi cũng khóc vì tôi sợ mất em.Tôi sợ em không chịu nổi tương lai – một tương lai gắn liền với bệnh viện với các đợt điều trị hóa chất và những cơn đau kéo dài.Em suy sụp, đám cưới bị hoãn vô thời hạn và người đàn ông kia đã bỏ em đi. Một tháng sau ngày phẫu thuật, em nhập viện để tiến hành điều trị hóa chất. Thân hình gày gò vì vừa trải qua cuộc phẫu thuật, mái tóc dài chấm eo xơ xác, gương mặt thất thần vì lo lắng và mất ngủ. Rồi mái tóc dài ấy mỗi ngày rụng dần, mỗi lần tôi nhìn thấy đều xót xa, muốn an ủi nhưng chẳng ai thốt nên lời vì sợ, lời chưa nói ra mà nước mắt đã chảy dài, tôi sợ em buồn, chỉ biết nắm chặt tay em, để em biết tôi vẫn đang bên cạnh.
Tám tháng trị liệu với hóa chất rồi cũng qua, Hà Nội hết mùa đông, qua mùa xuân rồi đến mùa hè, tóc em cứ mọc rồi lại rụng. Tháng 6, Hà Nội mưa tầm tã, chúng tôi ngồi ở ghế đá bệnh viện chờ làm thủ tục xuất viện. Em bảo, 8 tháng trước em từng mơ về gia đình và những đứa trẻ, tan làm về rẽ qua trường đón con rồi tất bật về nhà chuẩn bị bữa tối, giờ người ấy cũng đi rồi, em cũng như cơn mưa ngoài kia, khóc rồi khóc và giờ chẳng còn nước mắt để khóc nữa.
Cuộc sống là thế, khi người ta muốn ra đi cho dù ta có níu kéo cũng không trở về, tôi nói anh ta là thằng khốn nạn nhưng em bảo có người đàn ông nào muốn ở bên người phụ nữ bị bệnh ung thư không biết sống chết thế nào và còn bị cắt một bên ngực? Tôi im lặng vì có thể em đúng, nếu cậu ta yêu em thì đã không bỏ em lại trong lúc em cần những lời an ủi, động viên nhất. Nhưng tôi tin chắc chắn sẽ có, ngày, người đàn ông của em sẽ đến, yêu thương trân trọng và bảo vệ em, cùng nắm tay em đi hết con đường này. Giống như em từng nắm tay tôi vừa chạy vừa nói đừng lo cả đời này Nhím sẽ bảo vệ chị năm đó em 4 tuổi còn tôi 5 năm tuổi.
Ba năm qua rồi em nhỉ, tôi cũng đã rời Hà Nội đến một thành phố khác, ấm áp và sôi động hơn, còn em cũng đã bắt đầu công việc mới – cô nuôi dạy trẻ. Tôi không biết sau này còn có thể cùng em đón sinh nhật thêm bao nhiêu lần nhưng trong trái tim tôi em luôn là cô gái mong manh, kiên cường với nụ cười lấp lánh như những bông cúc họa mi đã đi cùng chúng tôi qua những thăng trầm của cuộc sống.
Theo VNE
Cố tình có thai anh vẫn không chịu cưới
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý, tìm đủ mọi cách để khuyên, thậm chí cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
"Anh có thật sự yêu em?", câu trả lời luôn là: "Yêu hay không em phải biết chứ, không yêu em mà anh lại lo cho em thế à". Anh bảo em muốn gì được nấy, nhưng điều em muốn nhất anh lại không làm được. Em không biết có phải vì bố mẹ ngăn cấm gắt quá không hay vì lý do gì mà anh không muốn cưới, chỉ muốn em là vợ không hôn thú, sống cùng anh?
Anh à, chúng mình yêu nhau đến nay hơn 3 năm, vui buồn, đau khổ, thất vọng và từ bỏ cũng có. Ngay từ đầu em không nghĩ chúng mình yêu nhau bởi anh là bạn trai của bạn thân em, nhưng từ khi anh và bạn em yêu nhau, chẳng ngày nào em được yên với 2 người. Rồi hai người lại chia tay.
Một dịp tình cờ xuống Hải Phòng, anh chở em đi chơi. Lúc đó em chỉ nghĩ anh là người yêu cũ của bạn, và giờ là bạn em mà thôi. Mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu anh không lên chỗ em chơi, vì cũng muốn biết nơi em học như thế nào. Anh ở lại muộn, hết xe về, hai đứa lại quay về phòng trọ, nhưng mọi người trong xóm đều về quê, xóm xa khu dân cư và tách biệt với chủ nhà. Chỉ có anh và em, em sợ không biết làm thế nào, anh trấn an "Không sao đâu, ai ăn thịt mà sợ".
Đêm đó em không ngủ, cứ thấp thỏm thức giấc, anh ngủ ngon lành, gần sáng em mới chợp mắt được một lúc, người mệt rã rời. Tạm biệt anh với lòng tôn trọng vì nếu anh có làm gì thì em cũng không chống cự được. Mọi chuyện cứ thế cho đến ngày anh nói "Làm vợ anh nhé" lúc đó em vui sướng, hạnh phúc lắm. Chuyện của chúng mình cũng đến tai bạn em, người yêu cũ của anh, nó bảo em chính là người khủng bố, cướp anh từ tay nó. Em thấy buồn lắm, có nói thế nào nó cũng không nghe và cắt đứt bạn bè, người ta nói không sai càng thân nhau càng làm tổn thương nhau nhiều hơn.
Ra trường em về quê làm, nghĩ làm tạm vì lương thấp, trong khi làm hồ sơ một số nơi không được, yêu anh em càng quyết tâm làm việc ngoài Hà Nội, nhưng ngành em học chỉ có thể làm ở quê thôi, nhu cầu ngoài đó không nhiều. Anh đi học tiếp một năm, trong thời gian đó chú vẫn nuôi anh, mới đầu em cứ tưởng anh không còn bố mẹ ở với chú vì toàn thấy anh kể về chú. Sau này em mới biết bố mẹ anh vẫn ở quê.
Thời gian đó là khó khăn cho cả em và anh khi em mới ra trường không xin được việc, em làm ở quê với mức lương tối thiểu, anh còn đi học thêm, chẳng có tiền nói chuyện điện thoại chứ đừng nói gặp, khó khăn, vất vả lắm. Một năm cũng gặp được đôi lần và không kiềm chế được cảm xúc, chúng mình có em bé. Em cứ tưởng anh sẽ cưới như những cặp yêu nhau khác vì anh là người có trách nhiệm. Sau mấy ngày suy nghĩ anh khuyên em nên bỏ vì giờ chúng ta không có gì để nuôi con, anh còn phải xin tiền chú học thì làm sao lo cho được em và con.
Em nhất quyết để lại nuôi, khổ mấy em cũng chịu, nhưng khi đêm về lại suy nghĩ rất nhiều. Anh nói đang đi học nên sẽ không cưới xin gì cả, không đăng ký kết hôn. Em thấy suy sụp về những lời anh nói, trước đây nghĩ anh tử tế thế nào thì lúc ấy thất vọng như thế, em bắt đầu suy nghĩ về việc sinh con và nuôi con một mình. Số tiền em làm hàng tháng không đủ lo cho nó những thứ tối thiểu, gánh nặng sẽ đè lên vai bố mẹ em. Các cụ yếu nhiều vì lo cho chị em em đi học mà phải vay ngân hàng chưa trả được, lại thêm đứa cháu nữa thì khổ lắm, em cũng không muốn bố mẹ vất vả thêm nữa.
Ảnh minh họa
Anh liên tục khuyên em nên bỏ thai, đưa ra nhiều lý do rất thuyết phục. Em quyết định bỏ. Ngày đó em không bao giờ quên được, trời mưa tầm tã, gió rét nhưng anh dậy từ 4h sáng để đi về quê em, cả đi cả về anh phải vượt 300 km. Để có tiền anh đã phải bán chiếc điện thoại chú tặng với giá 500 nghìn lấy tiền đi. Em khóc, anh ôm em và an ủi, mình nghèo, phải cố gắng cho con có đầy đủ hơn bố mẹ nó. Sau hôm đó, em buồn rất nhiều, chỉ muốn được nghe giọng của anh, nghe anh nói, nhưng anh bận, bận suốt. Em bắt đầu nghĩ anh sẽ bỏ em, lần đầu tiên em và anh khóc khi em trải lòng mình. Anh cũng trải lòng, buồn nhiều lắm, không muốn phải như vậy nhưng không còn cách nào khác, chúng ta cùng cố gắng nhé.
Mọi chuyện cứ thế trôi, em sống khép kín hơn rất nhiều, công việc không được tốt. Khi nhắc đến cưới xin anh lại gạt phắt đi. Anh bảo khi nào thích hợp tự anh sẽ quyết, em đừng suốt ngày cưới xin, mệt người. Rồi anh kể chuyện bác cả lấy vợ muộn, gần 50 tuổi mới cưới, lại lấy gái đôi mươi, chỉ được vài năm là ly hôn. Cô anh cũng vậy. Anh bảo thấy kết hôn xong chia tay cảm giác bị tổn thương lắm.
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý đã tìm đủ mọi cách để khuyên, nêu ý kiến, thậm chí đã cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
Theo VNE
Bạn trai luôn đòi hỏi Sau một tuần xa nhau, anh đi đám cưới bạn ở tỉnh khác, lúc gặp nhau anh lại đòi hỏi, muốn gần gũi, em từ chối, anh tỏ ra khó chịu. Em và anh quen nhau rất tình cờ, gọi là anh nhưng người đó nhỏ hơn em một tuổi. Em bất chấp sự phản đối từ nhiều phía để yêu anh. Chưa...