Khi nhân viên trở thành “thùng rác” cho gia đình sếp
Tôi kể ra đây cũng là để mong, vô tình, vợ hay con sếp, hay những người đang là vợ và con sếp, đọc được bài này, hãy biết tiết chế hơn trong hành động, để giữ gìn hình ảnh cho chồng và cha của con mình
Mọi người, khi đi làm, phải “đối chọi” với sếp đã là quá đủ. Riêng chúng tôi, ở cái công ty này, còn phải đối phó cùng vợ và con gái sếp. Mà sếp tuy đã đáng sợ rồi, vợ sếp cũng như cô công chúa õng ẹo nhà sếp mới là người ghê gớm hơn gấp nhiều lần.
Đầu tiên là vợ sếp, bà ấy bán hàng quần áo và dụng cụ thể thao. Nghĩ xem, chúng tôi toàn những nhân viên chân yếu tay mềm, cả năm đi một đôi giày thể thao vẫn còn mới tinh thì mua đồ thể thao để làm gì? Nhưng không! Tháng nào, chúng tôi cũng phải lần lượt “xếp hàng” ra cửa hàng của vợ sếp mua đồ. Nếu không thì chắc chắn xếp loại B, loại C. Đành vậy, thôi thì coi như “của đi thay người”, mình không dùng thì mua cho người thân, họ hàng dùng, nên từ bố mẹ già của chúng tôi đến các cháu nhỏ, ai ai cũng có đồ thể thao do chúng tôi tặng. Thực ra là mua từ cửa hàng của vợ sếp mà không biết đem đi đâu, làm gì. Vợ sếp lúc nào cũng hãnh diện, tự hào khoe khoang là đám nhân viên chúng tôi gặp may, vì chúng tôi đến mua toàn được đồ ngon – bổ – rẻ. Nhưng chúng tôi biết thừa, hàng tồn thì có!
Đã thế vợ sếp lại hay lên facebook. Hỡi ôi, đã có cái công ty nào mà nhân viên phải thay nhau “trực” cả Facebook của vợ sếp để lần lượt bấm nút like chưa? Tất cả mọi người trong công ty này, từ anh bảo vệ đến chị lao công, đến từng đứa nhân viên một, đều bị vợ sếp và con gái sếp xin kết bạn trên Facebook. Mỗi lần chị vợ sếp than thở gì đó là phải có người bấm like và an ủi ngay. Mỗi khi chị đăng lên vài câu thơ vu vơ là phải bấm like và thay nhau khen chị sâu sắc ngay. Mỗi khi chị chụp ảnh một mặt hàng bán ế nào đó mà khoe “hàng mới về” là kiểu gì cũng có “đứa nào đó”, vì muốn ghi điểm tháng này, sẽ bấm like và đến mua ngay. Nhưng còn nực cười nữa là cứ vài hôm một lần, vợ sếp nổi cơn đồng bóng, lại mua một cái áo, cái váy sexy nào đó, mặc lên rồi khoe thân trên Facebook. Giời ạ, chị ấy đã béo, đã đen, lại còn trang điểm lòe loẹt, và ăn mặc chả giống ai. Kiểu váy đã lòe xòe lại hở hang chết khiếp. Chúng tôi, nói không quá lời, thấy như bị “hiếp dâm” thị giác!
Nhưng chưa bằng con sếp, con bé bán hàng online, cũng lập trang bán hàng trên mạng như ai, tạo hình ảnh một quý cô năng động. Tất cả mọi người trong công ty đều phải bấm like cái trang bán hàng của con bé ấy. Ai không bấm like, con bé nhắn tin thẳng thắn, nhờ bấm “giúp”. Ừ thì giúp, nhưng mỗi ngày mở Facebook ra lại cảm thấy không được yên với mấy cái bài viết quảng cáo liền nhau, trong khi mình không hề có nhu cầu thì quả là một chuyện chán đời! Nhưng nếu chỉ là vấn đề Facebook thì đã tốt. Con bé, cứ lâu lâu một lần lại nhắn tin giới thiệu hàng mới, còn nhanh nhạy và ranh ma hơn cả vợ sếp.
Ai mua gì, em ấy cảm ơn rối rít. Ai không mua, con bé sẽ “mát mẻ”, lấy cả thông tin cá nhân của người ta ra giễu cợt. Kiểu như là “chị đã béo còn tưởng mình xinh đẹp, tôi là tôi muốn tốt cho chị, tôi giới thiệu sản phẩm tan mỡ bụng cho chị. Chị nghĩ tôi cần mấy đồng lãi của mấy người à?”. Con bé có anh người yêu, không biết yêu đương kiểu gì ba ngày vui vẻ bảy ngày giận dỗi. Suốt ngày mang cuộc tình lâm li bi đát của mình lên Facebook kể lể ỉ ôi. Báo hại đám nhân viên trẻ chúng tôi lại phải bấm like. Bấm like rồi con bé nhắc thẳng tên để xin “tư vấn”. Mà tư vấn gì đâu, chúng tôi cứ phải bênh vực nó để nói xấu anh bạn trai kia. Lâu lâu, con bé tức giận ai đó lại “đăng đàn chém gió”. Đọc xong, ai cũng đều thấy con bé quá quắt, ghê gớm quá, nhìn nhận cuộc sống thực dụng quá, nhưng không ai dám hủy kết bạn, vì sợ sếp lại “dòm”.
Chuyện về vợ con sếp còn bị trở thành chuyện hài lớn sau một lần vợ sếp ghen tuông. Chẳng là hôm ấy, công ty tôi có lễ khánh thành chi nhánh mới. Ai cũng mặc đẹp, trang điểm lộng lẫy, đặc biệt có em nhân viên mới đến, em còn trẻ lại xinh xắn nữa, ai cũng phải khen. Trong buổi lễ, có một tấm ảnh sếp tôi đứng cạnh giám đốc các chi nhánh khác để tham gia cắt băng khánh thành thì em nhân viên mới được giao nhiệm vụ đứng sau sếp để vỗ tay cho đẹp đội hình. Vỗ tay xong, sếp còn nán lại chụp thêm kiểu ảnh, thì em ấy tiến lên một bước cho gần, chụp cho rõ mặt. Ôi, có thế thôi mà sau đó mấy hôm, vợ sếp ghen lồng lộn. Nhưng vợ sếp, thật ra chỉ là kiểu ghen tuông bóng gió, vô lối. Đáng lẽ chuyện riêng, vợ chồng bà ấy nên đóng cửa bảo nhau, nhưng đằng này, lại cư xử rất kém.
Video đang HOT
Đầu tiên là bà ấy gọi điện vào máy của cô thư ký riêng cho sếp, chửi sa sả cái em nhân viên mới kia một trận. Cô thư ký của sếp thấy buồn cười quá, lặng lẽ góp ý là chị có thể gọi điện thẳng cho sếp, hoặc gọi cho em nhân viên mới kia – người đã đứng cạnh sếp trong lễ khánh thành hôm ấy. Thế nhưng bà ấy không nghe, kiên quyết không gặp ai cả, chỉ nhất định gặp một người rất không liên quan, là cô thư ký sếp thôi! Cô thư ký bực lắm, cảm thấy mình bị lôi vào một chuyện rất nhảm nhí nhưng thôi, nể mặt sếp quá, đành lặng im cầm điện thoại nghe cho xong chuyện.
Sau thư ký, là lần lượt từng người một trong văn phòng chúng tôi phải nghe điện thoại ghen tuông của bà vợ sếp. Mỗi người, lần lượt đều phải nghe, không thoát một ai, suốt cả tuần liền. Chuyện thậm chí còn quá đà đến mức chúng tôi liên tục bị vợ sếp nhắn tin trên Facebook để thể hiện nhu cầu tâm sự. Nào là bà ấy thất vọng, bà ấy đã hi sinh, bà ấy cô đơn và bà ấy chán nản cái cuộc đời này quá. Nào là sao lại có những cô gái trẻ măng mà thâm độc, chưa chịu lao động đã muốn lừa gạt chồng người khác… Duy nhất có hai người không phải nghe điện thoại chửi bới, kêu ca, chính là sếp và em nhân viên trẻ kia – hai nhân vật chính trong tấm ảnh đang “đình đám” và tai tiếng. Có nghĩa là cái trò ghen tuông của vợ sếp chỉ là một trò trẻ con thôi, cái chính là bà ấy sợ sếp nổi trận lôi đình, và thứ hai là chuyện chẳng có gì để ghen. Nên bà ấy, bằng cái bản chất đồng bóng dở hơi, lại cứ trút lên đầu chúng tôi.
Chuyện về vợ sếp và con gái sếp, thật ra còn dài. Chúng tôi biết, ai cũng có điểm yếu, nhất là các sếp thì càng khó mà mười phần trọn vẹn. Bởi vậy, những chuyện không thực sự liên quan đến công việc hay thu nhập, chúng tôi đều cố gắng bỏ qua để làm việc cho tốt mà kiếm tiền cho yên. Tuy nhiên, tôi kể ra đây cũng là để mong, vô tình, vợ hay con sếp, hay những người đang là vợ và con sếp, đọc được bài này, hãy biết tiết chế hơn trong hành động, để giữ gìn hình ảnh cho chồng và cha của mình!
Theo Củ Cải/Emdep
Cảm ơn anh vì đã bước qua em
Đã có khi em nghĩ chuyện chúng mình hết duyên nợ thì thôi, đừng phán xét gì nhau. Nhưng hôm nay thì em đành nói, thật may mắn cho em là đừng dừng lại mối quan hệ với kẻ chẳng ra gì. Là anh!
Thật may mắn khi chúng ta dừng lại! Em đã tưởng như không bao giờ mình phải nói điều này. Vậy mà đành phải nói. Rằng, thật may mắn là em đã dừng lại mối quan hệ với anh. Thật may mắn khi chúng mình dừng lại mối quan hệ với nhau! Nếu không, em không hình dung nổi mình sẽ phải sống với một người đàn ông thế nào.
Ngày yêu, anh là một cán bộ đoàn xuất sắc. Anh đào hoa, bóng bẩy đẹp đẽ và có duyên ăn nói. Lúc nào ánh mắt anh cũng như có lửa, như thiêu cháy mọi thứ anh nhìn đến. Em là cô sinh viên năm đầu, còn anh thì đã là sinh viên năm cuối. Anh dày dạn, năng động. Em bỡ ngỡ, trong trẻo và tin tuyệt đối mọi điều anh nói. Tin cả lời anh nói rằng anh yêu em nhiều nhất, thương em nhất trong số những cô gái đi qua đời anh. Nhiều hơn cả cô bạn gái công khai hiện tại.
Em đã tin anh một cách ngây ngô, tin như thể nếu em biết rõ trái tim anh có đến một tỉ ngăn, hay nhiều hơn cả một tỉ ngăn, thì cái ô vuông dành cho em chắc cũng nhỉnh hơn so với cái ô vuông chứa đựng hình ảnh những cô gái khác. Em đã tin như thế, đã yêu như thế, đã ngây ngô như thế.
Nhưng anh chỉ nói yêu thôi, chứ không bao giờ công khai mối quan hệ với em. Bạn gái anh, cả khoa đều biết, là cô gái học dưới anh một khóa. Cô ấy xinh đẹp, mảnh mai chứ không béo tròn như em. Cô ấy có làn da trắng trẻo mịn màng mà anh đã từng ca ngợi trong một bài thơ là đã từng có đêm anh mất ngủ vì nhớ làn da ấy.
Ai cũng khen anh và cô ấy đẹp đôi. Ai cũng biết anh đã thuộc về cô ấy. Chỉ có duy nhất em biết được bí mật phía sau, khi anh đến với em và tâm sự rằng chị ấy "vô cùng nhạt nhẽo". Em trẻ và đơn giản, em chỉ biết rằng em rất yêu anh, và mọi lúc anh dành cho em, em đều trân trọng hết. Vậy thôi.
Rồi thời gian cũng cho em lại sự bình tâm, sáng suốt. Em ở bên cạnh 7 năm, làm người đàn bà trong bóng tối của anh, khi anh đưa hết người đàn bà này đến người đàn bà kia ra ánh mặt trời, chỉ có em vẫn 7 năm lặng thầm trong bóng tối. 7 năm, em hồi hộp chờ anh đến hàng đêm.
Em bỏng mắt với tin nhắn và cuộc gọi của anh mỗi lần anh đi công tác. 7 năm, em làm việc ở ngay công ty mà anh làm việc, chỉ vì lời đề nghị cho những "bữa trưa vui vẻ" cùng anh. 7 năm, em héo mòn nhan sắc, trôi tuột cả thanh xuân, thản nhiên nhìn những bè bạn dặt dìu nhau có đôi có lứa.
Chờ đợi trong im lặng một ngày, khi những người đàn bà của anh đi hết, khi những vướng víu của đời anh qua hết, khi những "khó xử" của anh được xong xuôi, anh sẽ đón em vào lễ đường, cho em mặc áo cô dâu. Em không nói với ai về chuyện của chúng mình, thản nhiên trước mọi lời đồn đoán, dò la. Mỉm cười thanh thản thì anh vẫn liên tục làm thơ tặng những người phụ nữ qua đời mình. Chỉ có em là chưa một lần có ai biết đến tên...
7 năm, kể từ khi còn là cô sinh viên năm nhất, vừa rời ghế trường cấp ba huyện nhỏ để lên thành phố và yêu anh từ đó. Hình như tất cả đã là quá đủ. Từ khi em 18 tuổi đến giờ không có một người đàn ông nào được em gọi tên trong những đêm cô quạnh ngoài anh.
Hình như, đến lúc cái nỗi cô đơn, trống trải trong em nó cựa mình thức dậy mất rồi. Hình như lần đầu tiên em có cảm giác nỗi lì lợm trong mình thua cuộc. Lần đầu tiên em hủy kết bạn với anh trên facebook và mặc kệ cho những tin nhắn thanh minh dài dằng dặc của anh.
Em soi lại mình trong gương. Thế là đủ lắm rồi. Nhanh thôi, những ngày xuân xanh còn sót lại của em. Nhanh thôi để còn vui với những ngày tuổi trẻ. Nhanh thôi, từ 18 tuổi đến giờ, đã bao giờ em biết một lần được công khai trong tay của người đàn ông mình yêu cuồng nhiệt đâu. Kệ anh, em phải sống. 18 tuổi đến nay, 7 năm qua, em sắp 30 rồi!
Thật may, người đàn ông ấy đến bên em trong những ngày chông chênh. Mặc kệ những ký ức về anh nát nhàu. Mặc kệ cái bản năng lẩn tránh. Mặc kệ em tưởng như mình không thể yêu ai, người đàn ông ấy chiếm lĩnh dần em và làm em yêu tha thiết. Yêu như chưa bao giờ nhớ ra là đã từng yêu anh...
Anh chạy đến bên em rồi xin em thứ lỗi. Anh nói với em muôn vàn lời năn nỉ tận cùng. Anh thể hiện giống như cuộc đời anh không có được em, đành sẽ chết. Anh thể hiện, anh cố gắng và anh níu giữ. Nhưng lòng em bây giờ có còn anh đâu...
Em cưới. Anh không đến. Em đã không biết là anh không đến, bởi vì em thì rất vui, chồng em thì rất si mê và hai bên gia đình đều ủng hộ chúng em. Em tuyệt đối không nhớ ra là anh không đến, cho đến khi anh quẳng vào điện thoại em dòng tin nhắn trách móc và chia ly. Em chẳng có thời gian mà đọc nữa. Em chỉ nhớ nôm na, anh nói rằng anh không đến mà thôi... Em để ý làm gì, chồng em thì ở bên...
Em không biết là anh cưới vợ lúc nào. Vì sau tin nhắn của anh trách móc, em toàn tâm toàn ý cho ngôi nhà của em. Chồng em, gia đình chồng em, và con em. Chúng em như những mảnh ghép hoàn hảo từ cuộc đời, như thể chờ đợi và dành cho nhau.
Ngay cả bây giờ khi chồng em đã đột ngột qua đời vì tai nạn, em vẫn không hề cảm thấy ân hận vì đã yêu anh ấy. Hạnh phúc của em và chồng còn hiện hữu ở đây trong ánh mắt sáng ngời của đứa con thơ bé. Vậy mà anh lại trốn vợ để đến đây nói rằng anh quá yêu em, anh không quên được, anh muốn em lại trở về "trong bóng tối" cùng anh.
Anh nói gì thế, "đồ đốn mạt". Em đau đớn gọi anh như thế. Không tưởng tượng nổi nếu trước đây em mù quáng tiếp tục bên anh thì sự thể thế nào. Anh tham lam và ích kỷ vô chừng. Anh hèn nhát tận cùng và vô cùng kém cỏi.
Đã có khi em nghĩ chuyện chúng mình hết duyên nợ thì thôi, đừng phán xét gì nhau. Nhưng hôm nay thì em đành nói, thật may mắn cho em là đã dừng lại mối quan hệ với kẻ chẳng ra gì. Là anh!
Theo Nhật Hạ/Emdep
Gia đình anh phản đối vì sợ tôi gầy yếu sẽ khó sinh con Lần đầu tiên anh dẫn tôi về ra mắt, gia đình anh không mấy niềm nở, cô bác họ hàng nhà anh không nể nang gì, nói thẳng với tôi rằng tôi gầy quá, sau này đẻ con sao được.. Hai chúng tôi quen nhau qua một người bạn chung. Tôi đang là sinh viên năm cuối ngành Kế toán, anh hơn tôi...