Khi người trẻ chọn sống độc thân
Xã hội hiện đại, người trẻ có tư duy mở trong hôn nhân. Trong đó, áp lực và các biến cố có thể xảy ra đối với người bạn đời là nguyên nhân làm cho người trẻ chần chừ lập gia đình
P.H.L (quê Sóc Trăng), chuyên viên tuyển dụng của một tập đoàn bất động sản tại quận 3, TP HCM, không nhớ đã bao lần mẹ thúc giục cô kết hôn. Ở tuổi 29, cô vẫn chưa có ý định lập gia đình sau cuộc tình để lại cho mình nhiều hụt hẫng.
Từ chối các mối quan hệ tình cảm
Bốn năm trước, P.H.L có tình yêu sâu đậm với một phó trưởng phòng truyền thông của một tập đoàn công nghệ tại TP Thủ Đức. Gia đình hai bên ủng hộ, họ dự định tiến đến hôn nhân. Bất ngờ, L. nhận ra có người thứ ba, dù đau khổ nhưng cô vẫn quyết định chấm dứt.
“Cuộc sống hiện tại của tôi khá vô tư, thích đi đâu thì đi, không cần đắn đo suy nghĩ như những bạn bè đã có gia đình. Hơn hết, tôi có nhiều thời gian dành cho bản thân, cho mẹ và bạn bè” – P.H.L nói. Theo L. hạnh phúc là do mỗi người cảm nhận, không do xã hội quy định hay “đóng khung” trong cái gọi là hạnh phúc hôn nhân.
31 tuổi, là nhân viên ngân hàng, kinh tế ổn định nhưng hiện N.T.T.K (quê Quảng Nam) chỉ muốn theo đuổi sự nghiệp hơn là tìm kiếm một tình yêu. Với cô, cuộc sống hiện tại rất dễ chịu vì mỗi quyết định đều được ba mẹ ủng hộ.
“Tôi không nói trước được trong tương lai mình có kết hôn hay không nhưng hiện tại, tôi chọn một mình và từ chối các mối quan hệ tình cảm. Việc mất thời gian cho những cảm xúc bất định khi hẹn hò không phải là điều tôi thật sự thích. Tôi sẽ nhận con nuôi vào thời điểm thích hợp và sống ở viện dưỡng lão khi lớn tuổi” – K. chia sẻ.
Hiện sống cùng con trai 9 tuổi, T.Q.V (36 tuổi, đang làm công việc văn phòng) cho biết anh bước vào cuộc sống hôn nhân khá sớm và nhận ra việc kết hôn hơn 10 năm trước là sai lầm. Theo anh V., không cần quan tâm đến cái nhìn của xã hội, nếu hiểu được ý nghĩa cuộc đời mình, có tư duy tích cực và đóng góp tốt cho xã hội thì việc kết hôn không còn quan trọng.
“Tại sao lại để bị áp đặt bởi lối suy nghĩ của người khác, hẹn hò rồi kết hôn trong khi hiểu rõ cuộc sống hôn nhân không hề dễ chịu. Việc sống như thế nào là do bạn quyết định và quan trọng nhất là bạn thấy hạnh phúc với lựa chọn đó” – anh V. nói.
Minh họa: KHỀU
Hôn nhân có giá trị thiêng liêng, cao quý
Theo báo cáo mới nhất của Tổng cục Thống kê, tỉ lệ người sống độc thân tại Việt Nam đang có xu hướng tăng, từ 6,23% năm 2004 lên 10,1% vào năm 2019, tức là gần gấp đôi sau 15 năm.
Lý giải cho việc nhiều người lựa chọn sống độc thân, thạc sĩ tâm lý Nguyễn Phượng Uyên cho rằng xã hội hiện đại giúp người trẻ có tư duy mở trong hôn nhân. Trong đó, áp lực và các biến cố có thể xảy ra đối với người bạn đời là nguyên nhân làm cho người trẻ chần chừ lập gia đình.
Bà Nguyễn Phượng Uyên cho biết xu hướng này đang phát triển tại các thành phố lớn, thường diễn ra ở người trẻ đã có tiềm lực về tài chính. Điều này không ảnh hưởng nhiều đến xã hội nhưng nếu lựa chọn sống độc thân trở thành xu hướng, trong tương lai điều đó có thể sẽ làm mất cân bằng lao động, ảnh hưởng đến sự phát triển của xã hội.
“Khi đưa ra quyết định, hãy tìm hiểu và nhìn nhận vấn đề trong đời sống hôn nhân, không nên gắn mác cho tình yêu là tiêu cực vì những cảm xúc không tốt mình từng trải qua. Lựa chọn sống độc thân sẽ làm mất tính tương tác, về lâu dài thường mang hệ quả xấu.
Trong hôn nhân, khi vợ chồng thật sự hiểu nhau thì không trải nghiệm nào của sống độc thân có thể mang lại. Đặc biệt, các nghiên cứu cũng đã chỉ ra mối quan hệ chặt chẽ cũng như tình cảm gia đình có khả năng cải thiện sức khỏe và tăng tuổi thọ của con người” – bà Phượng Uyên nêu ý kiến.
Còn theo chuyên gia tâm lý Nguyễn Hải An, sống độc thân hay kết hôn là lựa chọn riêng của mỗi cá nhân, không thể nói đúng hoặc sai.
“Người trẻ có quyền từ chối kết hôn nếu họ cảm thấy không hoặc chưa sẵn sàng. Tuy nhiên, xã hội được tạo dựng từ những mối quan hệ như vợ – chồng, cha mẹ – con cái, ông bà – con cháu và đã được xác lập từ ngàn đời nay. Việc càng nhiều người trẻ chọn sống độc thân ngoài ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản, cũng có thể làm lung lay kết cấu xã hội” – ông Nguyễn Hải An lưu ý.
Video đang HOT
Theo chuyên gia này, ngoài những mặt tiêu cực mà chúng ta dễ dàng nhìn thấy trong đời sống hằng ngày, hôn nhân luôn mang giá trị thiêng liêng và cao quý. Cần nhìn nhận rằng khi trao đi tình yêu và sự chân thành đủ lớn đối với người mình chọn gắn bó cả cuộc đời thì phần nhiều sẽ không thất vọng.
Hơn hết, cần hiểu các giá trị mà hôn nhân mang lại và học cách sống hòa hợp với người khác nhằm giảm thiểu cái tôi, hướng đến một cuộc sống nhẹ nhàng, an vui.
Theo thạc sĩ tâm lý Nguyễn Phượng Uyên, để được hạnh phúc trong hôn nhân, điều cần quan tâm và ưu tiên chính là việc chọn lựa bạn đời phù hợp.
Mình làm đám cưới nhé!
Câu nói của Giang bị chặn lại bằng nụ hôn hấp tấp của Hưng. Lúc anh ôm chặt Giang vào ngực mình, Giang còn nghe tiếng tim anh đập khá vội.
- Nghe nói con bé sắp làm dâu nhà bà?
Nhìn cái cười nhếch mép của mẹ Tuấn cộng cái nhìn như không nhìn hướng về phía cô, Giang run rẩy, cô ước mình có thể nói...
- Không phải đâu. Các bà cứ đùa, Giang là người yêu cháu, chúng cháu đã tính chuyện cưới xin, sao lại làm con dâu nhà ai được ạ?
Tiếng Hưng vang lên rõ ràng sau lưng cô, cô quay lại, Hưng khoác vai, nửa dìu nửa ép cô đi.
- Người ta thế, bà đứng đấy làm gì?
- Mẹ Tuấn bị trật chân, tôi có chai dầu nên xoa bóp giúp thôi. Không nghĩ họ lại nhiều chuyện thế.
- Bỏ đi, bọn mình là phận con cháu và cũng là bạn của Tuấn, cùng nhau lớn lên từ bé. Cậu ấy đi vắng, bọn mình chăm sóc cha mẹ Tuấn cũng là chuyện nên làm. Nhưng bà có biết là bà đang bị lợi dụng không?
Giang im lặng, hôm nay nhà Tuấn có đám giỗ, Tuấn không về, ngay từ hôm qua mẹ Tuấn đã đến tìm Giang nói cô đến phụ một tay làm cô ngạc nhiên. Bà có ưa cô đâu nhỉ, nhất là từ khi biết cô cùng con trai bà có một đoạn thời gian bên nhau. Bà luôn nghĩ con trai mình đi thoát ly thì nên lấy vợ thành phố rồi cháu chắt bà sẽ là người thành phố, trông ngóng làm sao vào mấy sào ruộng, cả đời làm ruộng bao giờ mới khá. Nên chỉ biết tin cô và Tuấn khi hai đứa đã thành người lạ, bà vẫn ghét cô. Bà nói cô đi ra ngoài mấy năm, nay về quê thì không chứng cũng tật, chưa kể nếu cô về thì trước sau gì Tuấn cũng về, thế thì những cháu chắt đời sau nhà bà vẫn kiếp trâu cày hay sao.
Thế nhưng lúc cô cùng với các bà, các dì nấu nướng cho đám giỗ, có ai đùa cô: "Con dâu tương lai chăm chỉ quá". Cô mỉm cười nói thẳng: "Tụi cháu là bạn bè thôi". Người ta quay sang hỏi mẹ Tuấn, bà chỉ mỉm cười, cái cười của bà khiến cô nhột nhạt.
Bà muốn giam cô hay sao, bà thừa biết con trai bà đã có người khác. Hưng là người về quê sớm nhất, học xong là anh về ngay. Ngày Giang về, anh là người giúp đỡ cô nhiều nhất. Anh còn sợ cô sẽ buồn khi ở làng còn thiếu thốn nhiều thứ. Cô cười, anh lo xa quá, chẳng nhẽ anh quên cô sinh ra và lớn lên ở đâu. Làm gì có ai buồn khi được ở nhà mình, quê mình.
Thi thoảng Hưng đùa: "Hay tôi với bà về chung nhà đi, một đám cưới giải quyết được hai đứa ế, tiện quá còn gì". Giang cười: "Ông dám cưới thì tôi dám gả". Hưng thôi cười: "Lúc này tôi chưa dám. Tôi còn đang lông bông thế này, lấy vợ về không bảo bọc cho vợ con được thì mất mặt lắm, bà chịu chờ thì chốt nhé?".
Ở làng, Hưng là tấm gương của bao người. Anh thuê ruộng, ao, đầm, đào ao vượt nền nuôi tôm, cua, cá dưới gà, vịt ở trên, trên nữa là những giàn những luống. Vài lần thành công nhưng nhiều lần thất bại, Hưng dám xin thế chấp ngôi nhà của bố mẹ để vay ngân hàng. Hồi ấy nghe tin, Giang cũng thấy Hưng liều, rủ bạn bè mỗi đứa góp một ít hỗ trợ Hưng. Nhưng đến khi về quê mới chưng hửng khi nghe người ta nói, cả cái ao làng nay đã là của Hưng, cái đầm và những khúc máng rộng cũng là của anh. Hưng còn giải quyết công ăn việc làm cho hàng chục các bà các cô trong làng.
Lúc Giang về, Hưng thẳng thắn: "Bà về giúp tôi một tay thì tốt. Tôi giờ thiếu nhân lực trầm trọng, nhất là những người dám làm và năng động. Với lại tôi có nhiều cái không kỹ càng, khéo léo như mấy bà".
Không để cho Giang kịp nói gì, anh đã giao luôn sổ sách, tài khoản ngân hàng cho cô, cô cười cười:
- Rồi mai mốt tôi có mang tiếng lấy chồng vì tham tiền không?
- Vì tham việc thì có, với lại bọn mình cứ gọi nhau là ông bà mãi à?
Giang phì cười:
- Vợ chồng già ở làng mình cũng gọi nhau vậy mà.
- Tôi mới lo đám cưới, bà đã lo đến già. Vậy là tôi yên tâm rồi.
Giúp Hưng một số công việc sổ sách nhưng Giang đi làm dưới thị xã cách làng 6 cây số. Ban đầu đi lại thấy mệt nhưng rồi thành quen. Hưng thi thoảng đi đón cô, nhất là những ngày cô tăng ca.
Giang hỏi:
- Bộ mấy cái ao và mấy hecta vườn không đủ làm ông bận rộn hả?
Hưng cười hiền:
- Bận ban ngày, tối thong thả hơn. Tranh thủ gặp bà một tí chứ cả tuần mới thấy nhau một lần khó chịu lắm. Giang thôi cười, không nghĩ Hưng lại nghiêm túc thế. Anh cũng biết có thời gian Giang và Tuấn quen nhau, cả làng cũng biết, anh không ngại sao.
- Cả làng biết nên sẽ chẳng ai xì xào nữa, với lại tôi biết bà là người thế nào. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên khi Tuấn không đứng ra nói một lời nào.
Giang nhìn ra phía mặt ao loang loáng nước, hơi ngửa mặt để đón làn gió nhẹ.
Ngày cô và Tuấn quen nhau, anh ngại gia đình biết, cũng giấu luôn bạn bè. Chỉ đến khi chia tay, mọi người mới nghe tin. Cô thấy mình may mắn vì nếu còn quen Tuấn, hẳn giờ này cô vẫn còn ở trong bóng tối.
Hưng khác Tuấn, anh công khai đưa sổ sách, tiền bạc cho cô, với mọi người anh cũng không giấu. Người ta hỏi khi nào đám cưới, Hưng liền đẩy sang cô, bảo do cô chưa đồng ý. Người ta lại hỏi cô về đã 2 năm rồi, còn chờ gì nữa, không phải cô quay về vì Hưng hay sao, người như Hưng tìm thấy là phải giữ chặt ngay. Bao người muốn có anh làm con rể.
Cô không nghĩ mới đó đã 2 năm. Cô hầu như vẫn vậy với công việc văn phòng. Hưng thì thay đổi nhiều, cái nhà của bố mẹ cũng được anh lấy về cuối năm ngoái. Không lúc nào thấy anh thôi bận rộn.
Tối qua đi làm về, mẹ nói Hưng mới hỏi mua căn nhà giữa làng của ông Hai, vợ chồng con trai ông đã ở luôn trên thành phố nên căn nhà để không. Là mẹ Hưng nói chứ không phải làng nước xì xào. Giang ngẩn ngơ, anh không nói gì với cô, việc anh tự động làm khiến cô có chút không vui. Một vài dự cảm không tốt chợt ùa tới.
- Là tôi chỉ muốn cho bà ngạc nhiên thôi.
- Rồi một ngày nào đó, ông đưa tôi đến đám cưới ông cũng chỉ vì muốn tôi ngạc nhiên?
Hưng hơi sựng người. Cô nhíu mày, chẳng nhẽ cô đoán đúng rồi? Hưng ngập ngừng thú nhận có chuẩn bị một ít, chợt ngẩn người:
- Tại sao lại là đám cưới tôi? Bà đang nghĩ đi đâu thế, tôi có chuẩn bị một số thứ nhưng những phần việc quan trọng vẫn chờ bà mà.
- Tôi nghĩ mình cần được tôn trọng và chia sẻ. Tôi bị bịt mắt nhiều rồi nên không muốn trải qua cảm giác này nữa.
Giang đi về, có chút tủi thân. Biết là Hưng chu đáo nhưng cô vẫn muốn có sự đồng lòng, hiểu ý từ hai phía. Cô không muốn mình như con bù nhìn mặc người ta xoay thẳng nặn xiên. Suốt 2 tuần cô tránh Hưng, mặc anh tìm hay nhắn tin, cô vẫn cảm thấy ấm ức, có phải nay anh giỏi giang thành ông chủ rồi, còn cô vẫn là một nhân viên quèn nên không đáng để anh hỏi ý kiến. Nhưng tin nhắn của Hưng làm cô suy nghĩ: "Anh không muốn em nặng đầu vất vả".
Mẹ mắng Giang bớt tiểu thư, đi học mấy năm học thứ hay chứ đừng học thói đỏng đảnh. Mẹ nói vườn vải, vườn nhãn của Hưng sắp thu hoạch, mấy nay ngay cả bố mẹ cũng đến giúp, thế mà cô ngay cả tiếng hắt xì cũng không thấy vọng đến.
Hưng đến mang theo chùm nhãn, anh nói vải hơi chua nên cô sẽ không thích. Giang nhìn Hưng, anh hiểu cô nhiều hơn cô nghĩ, chỉ là anh hơi vụng về.
- Sau này anh... ơ ông muốn sinh mấy đứa con?
Thấy Hưng cười vì cái vấp của mình, cô cúi mặt nhìn mấy ngón chân, cô vẫn không quen gọi Hưng là anh.
- Hai đứa.
- Nếu sinh con, ông phải chịu trách nhiệm nuôi dạy chúng nó.
- Ừ.
- Vậy thì mọi thứ sẽ chia bốn, ông gánh ba. Nên nếu mua nhà, tôi sẽ đóng góp một phần tư. Tôi không muốn để ông gánh vác một mình.
- Ơ... được.
- Vậy mua nhà xong, bọn mình...
Câu nói của Giang bị chặn lại bằng nụ hôn hấp tấp của Hưng. Lúc anh ôm chặt Giang vào ngực mình, Giang còn nghe tiếng tim anh đập khá vội.
- Em nói tới đó là đủ một phần tư rồi, còn lại để anh - Hưng khẽ đẩy cô ra, vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt Giang khẽ mỉm cười:
- Mình làm đám cưới nhé?
- Thế đã chuẩn bị gì rồi?
- Vài thứ nho nhỏ và vẫn chừa lại em đủ một phần tư.
Đẻ 2 con chồng chê sồ sề như lợn nái, vừa lên chức anh nói câu khiến tôi ngã ngửa Hơn 5 năm cưới nhau, tôi liên tục sinh cho anh hai người con. Cuộc sống khá giả nên anh nói tôi ở nhà chăm con vì đẻ dày. Tôi và anh đến với nhau khi còn là sinh viên, cuộc sống vô cùng khó khăn. Cả hai đứa đều xuất thân tình lẻ nên rất cố gắng học hành thành tài để...