Khi người ta 30: Chẳng sợ thất tình hay cô đơn… chỉ sợ hết tiền
Ở cái tuổi phải lập gia đình, chắc hẳn ít có ai không cảm thấy lo sợ vì những gì mình sẽ trải qua. Những nỗi sợ thì vẫn cứ tăng lên, nhưng người ta trăn trở nhất là sự nghiệp và tiền bạc
Cuôc sông hiên đai , con người càng ngày càng có nhiều thú vui để thỏa mãn những căng thẳng của bản thân. Nhưng dường như, không phải ai cũng lấy làm hài lòng với cuộc sống này bởi vì còn quá nhiều thứ để lo âu. Tuy vậy, có muộn phiền thì cũng chẳng ai đoái hoài đến ta, nhịp sống vẫn hối hả, người người vẫn lướt qua để mình ta chìm đắm trong những nỗi lo. Sống, đâu có đơn giản!
Với những người 30 tuổi – cái tuổi mà bạn bè xung quanh ai cũng đều có sự nghiệp riêng, đều lập gia đình, bố mẹ đến tuổi về hưu, đứa em vẫn còn đang lo việc học hành, thì người ta không còn mang nhiều nỗi sợ khác nhau nữa. Họ không còn sợ thất tình, cũng không sợ mất bạn, không sợ ai đó làm ngơ, không sợ xa nhà, kể cả cái sợ không thể sống với hai từ vĩ mô “đam mê” gì đó nghe đầy nhiệt huyết tuổi trẻ cũng chẳng còn lởn vởn trong đầu.
Những nỗi sợ bình thường ấy, người ta đều đã dũng cảm dẫm lên, bước qua và tiếp tục tiến về phía trước như chẳng thể có chuyện gì. Nhưng không phải là người ta không còn sợ, thay vào đó, người ta sợ những “nỗi sợ” thực tế hơn, sợ thất nghiệp, sợ mùi cơm áo gạo tiền, sợ chạy đua với cái gọi là sức trẻ sợ chữ tiền hơn tất thảy, thì phải?
Phải có những khoảng thời gian tự mình ngã vào hố thì mới biết cuộc sống không cho không ai cái gì. Có những ngày chạy xe đi ship hàng hết cả một ngày, chạy đôn chạy đáo từ quận này sang quận khác, hít cả tấn bụi ô nhiễm vào người, chưa kể những hôm mưa gió thất thường, mà tiền kiếm được chẳng đáng bao nhiêu.
Rồi bố mẹ gọi điện hỏi dạo này con làm gì, dạo này con có đủ tiền không, dạo này con có ăn uống đầy đủ không, mà nào dám trả lời thẳng thắn. Rồi bạn thân lại gọi điện khuyên răn mày định sống như thế này đến bao giờ nữa, mà nào dám khẳng định. Vẫn cứ biết là tương lai mù mịt nhưng đâu còn lựa chọn nào khác là tiến lên đâu…
Phải từng một lần đứng ở tận đáy của cùng cực, bạn mới có thể hiểu được giá trị của đồng tiền. Phải đến một ngày bạn bị xoay tròn trong mớ câu hỏi hỗn độn của người thân, bạn bè cho đến người thương, bạn mới hiểu NẾU KHÔNG CÓ GÌ thì chí ít ra CŨNG NÊN CÓ TIỀN. Nghe hơi thực dụng thật, thấy nó chua chát thế nào đó nhưng vẫn không đủ tài và bản lĩnh chứng mình điều ngược lại.
Video đang HOT
Dù có thế nào đi chăng nữa, cuộc sống vẫn buộc người ta chọn lựa một là dừng lại và hai là tiến lên. Những kẻ chọn dừng lại là những kẻ hèn, không dám đối đầu với cuộc sống ngày ngày vẫn cuộn sóng xô đẩy ta bất cứ lúc nào. Cuộc sống luôn là chuỗi ngày con người ta không ngừng cố gắng vươn lên để đạt đến thành công. Dù bạn là ai, bạn đều cần phải có mục đích là lí tưởng sống để phấn đấu và theo đuổi. 30 tuổi, bạn buộc phải xác định được điều đó.
Nhân đây, có một câu chuyện mà có lẽ bạn sẽ tìm thấy mình ở đó:
“Mỗi sáng ở Châu Phi có một con linh dương thức dậy. Nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn con sư tử nhanh nhất, nếu không nó sẽ bị chết.
Mỗi sáng ở Châu Phi có một con sư tử thức dậy. Nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn con linh dương chậm nhất, nếu không nó sẽ bị chết đói.
Điều quan trọng không phải việc bạn là sư tử hay linh dương
Khi mặt trời mọc bạn nên bắt đầu chạy”
Điều quan trọng không phải việc bạn là sư tử hay linh dương. Khi mặt trời mọc bạn nên bắt đầu chạy. Không quan trọng bạn là ai hãy cứ chạy để đuổi kịp sự vận động và thay đổi không ngừng của cuộc sống nếu không muốn bị đào thải.
Nhưng đừng đâm đầu chạy một cách vô ích nhé! Đừng sống không mục đích, như thế cuộc sống sẽ vô cùng nhàm chán và vô nghĩa. Cuộc sống chỉ thực sự có ý nghĩa khi bạn có động lực, mục tiêu để theo đuổi một thứ gì đó trong cuộc đời. Cuộc sống sẽ không phụ lòng những gì bạn nỗ lực và cố gắng đâu…
Theo Ninh Linh/GUU
Phụ nữ hiện đại ngày càng cô đơn
Trong vòng 30 năm trở lại đây, tỉ lệ phụ nữ kết hôn muộn ở châu Á đã tăng lên gấp 6 lần. Ở Mỹ và Anh, tỉ lệ phụ nữ kết hôn sau 35 tuổi là 20%. Ở Đài Loan, con số này chạm mốc 40%, tức là gần một nửa phụ nữ ở quốc gia này đang... ế.
Trong vòng 30 năm trở lại đây, tỉ lệ phụ nữ kết hôn muộn ở châu Á đã tăng lên gấp 6 lần. Ở Mỹ và Anh, tỉ lệ phụ nữ kết hôn sau 35 tuổi là 20%. Ở Đài Loan, con số này chạm mốc 40%, tức là gần một nửa phụ nữ ở quốc gia này đang... ế.
Riêng ở Việt Nam, độ tuổi kết hôn trung bình của phụ nữ hiện nay là 26,4 tuổi, trong khi chỉ vài năm trước đó người ta còn mải lo tảo hôn, lo chặn đám cưới chui của các cô dâu chưa đủ 18 tuổi. Ấy là còn chưa tính số những chị em còn chẳng thèm có người yêu chứ đừng nói đến chuyện kết hôn.
Nguyên nhân chính là vì phụ nữ ngày càng... hiện đại. Đã hiện đại họ lại còn ưu tú. Thời buổi này, phụ nữ thành đạt nhiều vô kể, họ bắt đầu tham vọng hơn về sự nghiệp, về bản thân. Họ không có thời gian cho những thứ như yêu đương, hẹn hò bè bạn. Cuộc sống hối hả cuốn họ đi, áp lực từ công việc khiến họ thèm được một mình, họ không có nhu cầu chia sẻ, vì họ biết chia sẻ cũng không ai hiểu. Sau nữa là vì, có lẽ, cô đơn lâu dần thành...quen.
Bên cạnh đó, những nhân tố như mạng xã hội lên ngôi chia cắt kết nối thật, những thú vui của phụ nữ ngày càng đa dạng khiến họ không cần tìm niềm vui trong việc hẹn hò, tiệc tùng, kết bạn, xã hội mở hơn cho phép phụ nữ kết hôn muộn, cho phép phụ nữ làm single mom... Quả là thiên thời, địa lợi, nhân hòa cho một thứ nhu cầu nảy sinh và phát triển.
Một nghiên cứu vào năm 2009 đã sử dụng dữ liệu thu thập được từ khoảng 5.000 người và đời con cháu của họ ở Framingham, Massachusetts từ năm 1948 cho thấy rằng những người tham gia có nguy cơ cảm thấy cô đơn hơn 52% nếu những người có liên hệ trực tiếp với họ (như bạn bè, hàng xóm, đồng nghiệp, hoặc thành viên trong một gia đình) cảm thấy cô đơn. Còn những người đang không cảm thấy cô đơn, lại có xu hướng trở nên cô đơn hơn nếu có ai đó đang cô đơn hiện diện xung quanh họ.
Trên thực tế, người cô đơn ít khi cảm nhận được các động lực tích cực từ xã hội, ví dụ như sự chú ý hay các tín hiệu cam kết từ người khác, vì thế mà trong nhiều trường hợp, họ sớm rút lui ngay cả khi họ chưa thực sự bị cô lập từ xã hội. Sự rút lui khó lý giải của họ có thể làm cho những người có quan hệ gần gũi của họ cũng cảm thấy cô đơn. Những người cô đơn còn có xu hướng hành động "theo một phong cách ít tin tưởng hơn và thù địch hơn" với mọi người, và điều này có thể cắt đứt các quan hệ xã hội của họ, theo đó, họ truyền cho những người còn lại cảm giác cô đơn.
Đây là cách mà Tiến sĩ Nicholas Christakis nói với tờ New York Times trong một bài viết năm 2009 về những kết quả nghiên cứu của Framingham, ông cho biết rằng một người cô đơn có thể "làm toàn bộ mạng lưới xã hội trở nên bất ổn", như một sợi len nhỏ có thể làm bung cả chiếc áo len:
"Khi cô đơn, bạn sẽ lan truyền nỗi cô đơn sang người khác, và rồi bạn cắt đứt kết nối với họ hoặc bị người kia cắt đứt ngay sau đó. Nhưng vấn đề là, người đó bây giờ đã bị nhiễm nỗi cô đơn của bạn, và họ hành động theo cùng cách bạn đã làm. Một dòng thác cô đơn đổ ập xuống, và thế là mạng lưới xã hội bắt đầu tan rã".
Suy cho cùng, nhu cầu cô đơn của phụ nữ là một tâm lý bình thường, một hệ quả tất yếu theo quy luật thời đại. Nhưng hãy biết điểm dừng! "Cô đơn" hay "nỗi buồn" cũng giống như một thứ ma túy tinh thần, bạn càng lún sâu, bạn càng khó dứt. Rồi bạn sẽ thấy "chia sẻ" và "kết nối" mới là thứ thật sự đem lại hạnh phúc.
Cuộc sống này còn vô vàn thứ tốt đẹp, vô vàn người đang lắng nghe và chờ đợi bạn mở lòng. Tội gì mà cô đơn, chị em nhỉ?
Theo Một thế giới
"Tôi đang thất tình" và thế là được nghỉ... "Trước giờ chỉ nghe nói người lao động được nghỉ khi tứ thân phụ mẫu qua đời; bây giờ người ta tiến bộ quá, cả chó, mèo, gà, vịt, heo, ngỗng cưng mà ra đi thì nhân viên cũng được nghỉ" Không phải chờ đến khi báo đăng mà mấy hôm trước cô bạn thân đã cho tôi xem kết quả khảo sát...