Khi Ngọc Trinh khóc
‘Nữ hoàng nội y’ khóc không hiểu vì sao bị chỉ trích là sống bám bạn trai. Cô cũng rơi lệ khi nhắc đến cha, mẹ kế, người ruột thịt.
Ngọc Trinh xuất hiện tại cuộc phỏng vấn khi Sài Gòn mưa tầm tã. Chiếc xe sang màu trắng đỗ xịch bên lề đường Đồng Khởi sang trọng bậc nhất thành phố, người đẹp bước xuống với sự hộ tống của hai người tin cẩn. Một stylist trẻ che dù cho cô. Bên cạnh là Vũ Khắc Tiệp, “ông trùm chân dài” theo cách gọi của làng giải trí.
Tóc thắt bím chải hết về một bên, diện áo Zara trắng và váy đen dài xếp ly cùng chiếc túi Dior hồng duyên dáng, Ngọc Trinh đẹp như búp bê sứ: trắng trẻo, duyên dáng. Khi băng vội qua quầy bán mỹ phẩm cạnh quán cà phê, nơi diễn ra cuộc phỏng vấn, búp bê sứ dừng chân ở chiếc gương to, chỉnh trang lại mái tóc cho bớt rối vì gió. Nhoẻn miệng cười hài lòng, người đẹp tiếp tục sải bước tự tin.
Với một người “đi ngủ cũng phải mặc đầm đẹp” như Trinh thì ra đường chẳng khác nào bước lên sàn catwalk.
Ngọc Trinh thấy bị oan khi dư luận chỉ trích cô sống bám. Ảnh: Đỗ Long.
Trên đoạn đường ngắn ngủi, cô liên tục dừng lại để chào xã giao các nhân viên bán hàng đứng rải rác khắp quầy mỹ phẩm. Không khó để thấy cô là gương mặt quen thuộc tại địa điểm sang trọng này. Giữa đám đông, Trinh đúng là bông hoa đẹp hút nhiều ánh mắt nhìn. Khác với vài ngôi sao – thường đầu ngẩng cao, mắt nhìn thẳng, lạnh lùng – khi xuất hiện giữa đám đông, Ngọc Trinh dường như chẳng thấy phiền phức gì khi đóng vai bông hoa đẹp giữa phố.
“Em luôn là người đúng giờ. Tại vì Tiệp (Vũ Khắc Tiệp) bận nên tụi em trễ một chút”, cô nói xin lỗi thay lời chào khi biết mình đến trễ khoảng 10 phút. Rồi Ngọc Trinh chủ động mời phóng viên ra ngồi góc riêng, để lại stylist và ông bầu ở một bàn khác. Cô cho biết, vào nghề từ năm 16 tuổi, đến nay là lần thứ ba cô trả lời phỏng vấn trực tiếp, mặt đối mặt với phóng viên. Những lần khác chỉ qua email.
Hai cuộc phỏng vấn “face to face” trước mang đến cho cô nhiều “sóng gió” nhưng vẫn không khiến cho Trinh từ chối lần thứ ba này, bởi “em phải nói đúng như cuộc sống em vốn thế”.
Video đang HOT
Và rồi Trinh kể chuyện, kèm theo rất nhiều minh họa như chu môi, nheo mắt khi nũng nịu nhăn mày khi bí từ và đặc biệt là tuôn nước mắt khi kể về gia cảnh – những điều cô không làm được khi trả lời qua email.
5 phút đầu của cuộc chuyện trò là thời gian của nước mắt. Nước mắt tuôn mỗi lúc một dày hơn, nhanh hơn cùng nhịp với những cụm từ bật ra từ miệng người đẹp như “sống dựa”, “sống bám đàn ông” – những từ mà Trinh nói là người ta đã dành để đay nghiến cô. Khóc được một lúc, Trinh xin đổi chỗ ngồi, xoay lưng lại phía Vũ Khắc Tiệp, lúc này đang ở phía bên kia gian phòng, thỉnh thoảng quay lại quan sát. “Em không muốn Tiệp thấy em khóc… Nếu thấy em khóc, ảnh xót lắm!”.
Trinh khóc vì thấy mình oan ức. Một cô gái như Trinh không hiểu tại sao người ta có thể phê phán cô là sống dựa, sống bám bạn trai bởi với cô, đó là chuyện bình thường “là sự tự nguyện giữa em và anh ấy”.
Dù bị dư luận “ném đá” tơi tả, Ngọc Trinh chọn cách sống mạnh mẽ để vươn lên. Ảnh: Lê Thiện Viễn.
Trong khi thu nhập bình quân của giới trí thức Việt Nam chỉ trên dưới 10 triệu đồng thì Trinh có thu nhập hơn 50 triệu đồng mỗi tháng. Nhưng cô gái đẹp ấy hồn nhiên nói: “Nếu chỉ làm mức đó thì chỉ đủ trang trải cho cuộc sống, không thể nào thường xuyên sắm được quần áo đắt tiền, giỏ hiệu. Bạn trai em rất tâm lý, em không đòi hỏi gì cả nhưng ảnh luôn tặng em những thứ em thích”. Nghe Trinh nói, cảm giác như quần áo đắt tiền, giỏ hiệu với Trinh cũng như cơm ăn nước uống thiết yếu với người bình thường vậy.
Cô kể về người đàn ông của mình: “Ảnh nói: ‘Em cứ để dành tiền của riêng mình và cứ xài tiền của anh đi. Dù cho cả xã hội này có quay lưng với em thì với em có anh là đủ’. Nghe như thế em biết đây thật sự là người đàn ông tốt… Dù có thế nào em cũng không bao giờ rời xa anh ấy đâu! Em muốn gắn bó cả đời với anh ấy!”.
Tình cảm yêu thương dành cho các thành viên trong gia đình cũng được Trinh cụ thể hóa. Sau 5-6 năm vào nghề, người mẫu kể, cô đã xây được 3 căn nhà cho gia đình ở TP HCM và ở quê Trà Vinh. Thỉnh thoảng, Trinh lại mang dép xẹp, xắn tay ra chợ An Đông giúp người chị gái mua quần áo bán tại quầy hàng thời trang – cũng là một cách dùng sự nổi tiếng của mình để hút khách cho người chị.
Cuộc trò chuyện thường bị ngắt quãng khi người hâm mộ chạy đến xin chụp ảnh cùng nữ người mẫu xinh đẹp. Ảnh: Chi Mai.
Cô gái trẻ khóc thêm lần nữa khi nhắc đến người mẹ kế – người được cô xây cho căn nhà trị giá 300 triệu đồng để bà có chỗ đi về. Trinh kể, ở tuổi lên 6, lên 7, cô mất mẹ, chỉ là cô bé con chạy rong khắp xóm, áo phanh ngực không biết cài nút. Người mẹ kế đang thời con gái, đã từ chối hơn hai mươi lời cầu hôn để về làm vợ sau cho ba cô, người đàn ông nghèo đèo bòng 4 đứa con.
“Đến giờ, em vẫn tự hỏi, không hiểu vì sao mà mẹ dám quyết định về ở chung với ba em. Nếu đó không phải là vì tình yêu thương thì không thể nào như thế được! Giờ em lớn, em muốn được nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của mẹ khi bà nghe ai đó khen ‘Bà Sáu Phương có phước quá! Có con không đẻ ra mà lo cho mẹ hơn là con ruột nữa!’”.
Và nước mắt còn chưa kịp khô trên mặt, Trinh lại nhoẻn miệng cười tự hào vì đã bù đắp cho sự thiệt thòi của mẹ. “Nhiều khi em nói đùa: ‘Mẹ nhìn lại đi, chắc trên người mẹ chỉ còn ngón chân là chưa đeo vàng thôi chứ chả thiếu chỗ nào’. Dù mẹ và ba em cười rất mãn nguyện, em biết em không thể nào bù đắp hết những vất vả, nhọc nhằn mà ba mẹ đã dành cho các con!”.
Từng có ý định rút lui khỏi showbiz khi những thị phi trút lên đầu, nhưng hiện tại Ngọc Trinh cho biết, cô quyết định tiếp tục với nghề vì những nhận xét không thiện cảm càng làm cô trở nên mạnh mẽ để “sống tốt, sống vui, chứng minh cho họ thấy em là người như thế nào!”, cô nói.
Chi Mai
Theo VNE
Sống bám mặt đường
Đi từ Bắc tới Nam, tiêu biểu là theo quốc lộ 1, sẽ thấy khắp nơi dân ta ăn, ngủ, nghỉ, vui chơi, hiếu hỉ... cách vệt bánh xe, bánh tàu chỉ vài mét. Khoảng cách giữa sự an toàn và không an toàn đôi khi cực mong manh...
Trong phim hành động Mỹ, thường xuyên có cảnh các ô tô rượt đuổi nhau đâm sầm qua những khu nhà cửa, lều trại trong sự tán loạn của mọi người và chỉ kết thúc khi xe bị lộn mấy vòng, bốc cháy đùng đùng, nhưng chẳng ai chết cả, tất cả lại lồm cồm chui từ trong xe ra.
Tất nhiên, đó là phim. Còn chiếc xe Everest mất lái ở Quảng Nam, thì chỉ đâm vào quán ăn sáng đã dừng lại. Nhưng dưới gầm xe là 7 người chết, trong đó có 6 trẻ em, ngoài ra còn 3 người bị thương. Họ chết tức tưởi khi đang chờ ăn mì trong quán... Sự việc khiến người ta bàn tán râm ran một thời gian dài, và rồi dường như nỗi đau chỉ ở lại trong gia đình, họ hàng những người xấu số. Vâng, còn những người khác thì quên đi nhanh chóng. Tôi dám khẳng định điều đó, vì sau nỗi sợ hãi chốc lát với những chiếc xe điên, hàng ngày, hàng giờ đi trên đường tôi vẫn thấy hàng trăm hàng ngàn hàng vạn người ngồi chổng mông ra hè đường, ngay sát dòng xe cộ đang lao vùn vụt và điềm nhiên ăn uống, giặt giũ, vui đùa, điềm nhiên sống. Ngay sát sạt họ, những chiếc xe đang lao sầm sập, không ai dám chắc là tài xế trong xe luôn tỉnh táo.
Ô tô mất lái đâm sập nhà ven đường tại Thanh Hóa. Ảnh: Dantri
Chuyện dân ta đua nhau nhao ra quốc lộ để sống vốn chẳng có gì lạ. Quốc lộ, tỉnh lộ, huyện lộ cho đến đường liên xã, liên thôn..., xưa kia có lẽ là những con đường hết sức bé nhỏ, vòng vèo qua thôn xóm, nương theo hình thế đất đai mà đi, chứ chưa có cái tư duy xẻ núi, bạt đồi thẳng tiến như thời hiện đại. Ngay cả những con đường làm từ thời Pháp thuộc cũng khá tiết kiệm khâu san lấp, nên có nhiều đoạn khúc khuỷu, quanh co... Và thế là trong cả thế kỷ qua, người ta đã thay đổi từ chỗ sống bám theo sông ngòi, kênh rạch sang xây nhà cửa sống bám theo các trục đường như đàn ruồi bâu lấy khúc dồi. Trung bình cứ vài ba km quốc lộ thì "đàn ruồi" đủ lớn để hình thành một thị tứ, vài chục km thành một thị trấn, và trong khoảng trăm km có một thị xã, hai ba trăm km là có một thành phố... Quy mô cấu trúc của các tổ chức dân cư ấy có thể khác nhau, nhưng đều chung ở chỗ bám lấy mặt đường để... hít bụi. Hai bên quốc lộ có hành lang an toàn theo quy định rộng hàng chục mét mỗi bên, nhưng nghiễm nhiên biến thành sân trước, vườn trước nhà mình, tha hồ trồng cây cối, rau cỏ, rào giậu lại hay biến thành nơi kinh doanh dịch vụ. Nhà cửa bám vào đoạn đường thẳng thì không sao, kinh nhất là những đoạn quốc lộ vòng vèo, xe cộ cứ như đâm sầm vào giữa nhà!
Ở quê tôi, có một gia đình mua đất, xây nhà ngay ở khúc cua của quốc lộ, kết quả là một đứa cháu chơi ở ngoài hè đường bị xe đám ma chạy tuyến Hà Nội - Yên Kỳ chẹt chết, còn ông bố già thì bị xe cán gãy chân, chưa kể một năm không biết mấy lần xe ô tô lỡ trớn phi vào vườn nhà. Có ông đọc sách biết võ vẽ tí chút về phong thủy ra xem khẳng định rằng cái nhà ở đó xây ở chỗ đất xấu, bị "lưỡi gươm" chĩa vào nên không tránh được tai họa. Mọi người nhìn lại thì đúng thật. Con đường thẳng vút chẳng khác gì lưỡi gươm tuốt trần đâm vào sườn nhà. Còn xe cộ thì chạy điên cuồng trên đó chẳng khác thì đám quỷ sứ đi dồn người dưới âm ti địa ngục. Người khác lại bảo tuyến đường này lắm xe đưa ma, nên nhiều xui xẻo. Mãi sau này, khi mở rộng quốc lộ, căn nhà ấy bị bạt đi một nửa. Các kỹ sư cầu đường khẳng định rằng độ nghiêng của mặt đường ở khúc cua, theo thiết kế từ thời Pháp không đảm bảo, nên các xe phóng nhanh thường bị mất lái.
Và xe mất lái chui hẳn vào nhà. Ảnh: NLĐ
Có những cái chết oan do chẳng may gặp phải chiếc xe bị mất lái như 7 người xấu số dưới bánh chiếc "xe điên" nói trên, dù họ đã ngồi hẳn trong quán. Nhưng điều đáng nói là các vụ việc như thế (xe tông đổ quán, đổ nhà...) không phải là hy hữu nữa. Điều đó đặt ra câu hỏi, những căn nhà ven quốc lộ đã được bảo vệ như thế nào, khi dưới lòng đường các xe được chạy với tốc độ 80 km/h bất kể ngày đêm. Nhà cửa sát với lòng đường sao không hề có rào chắn bảo vệ? Những chiếc xe mất lái dẫu sao cũng là tai nạn hy hữu, nhưng quả thực tôi tê tái người mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ tung tăng vui chơi trước nhà, ngay rìa quốc lộ và chúng cứ thế lớn lên.
Thực ra sống gần đường vẫn chưa phải là thảm họa. Thảm họa chính là do sự lấn chiếm. Đường phố chật hẹp, cứ về chiều là tắc. Điều đó ai cũng biết, và đương nhiên cái hàng phở bày 2 dãy bàn ra vỉa hè ấy cũng biết. Thế nhưng đường tắc mặc tắc, mặc xe cộ nhao hết lên vỉa hè tìm đường thoát, đám người ăn phở vẫn húp sì sụp trên vỉa hè, chổng mông ra đường mà ăn, cái ghế họ ngồi chỉ cách các mũi xe đang gầm gừ có phải centimet. Xe cộ tất nhiên phải tránh họ. Vào giờ đó chỉ cần ai đó bưng bát phở lên, dịch cái ghế, cái bàn vào trong một tí thì đám tắc đã giảm đi đáng kể. Nhưng chẳng ai thấy tức mắt về chuyện đó cho nên quán phở ấy vẫn tồn tại cho đến giờ, và ngày càng đông khách.
Con ngõ vào nhà ông anh tôi xưa nay vẫn thấy nó giống hệt một cái hang nhớp nháp, hai xe máy tránh nhau đã khó. Thế mà tình cờ sang chơi lúc khuya khoắt, tôi bất ngờ thấy con ngõ rộng thênh thang, lái xe ô tô vào được tận nơi. Thì ra ban ngày, hàng quán hai bên lấn chiếm, mỗi người nống ra một tí, người thì đặt mẹt rau, vại dưa, người thì kê ba hòn gạch để dắt xe vào nhà..., thế là con ngõ biến thành một cái hang chuột. Ông anh tôi ngậm ngùi bảo: Cứ hôm vào về khuya thì đánh được xe ô tô vào nhà, nhưng sáng phải đánh ra sớm, nếu không thì phải gửi xe ở bãi ngoài! Đi lại ở Hà Nội, nếu không đêm khuya thì tinh sương, khi hàng quán chưa mở cửa, và các chợ cóc chợ tạm chưa bâu lấy các trục đường, thành phố thanh bình như trở về với những năm đầu thập kỷ 90 của thế kỷ trước. Ti-vi vừa đọc oang oang con số rợn người: 5 tháng đầu năm nay gần 4.000 người chết vì tai nạn giao thông
Hành lang an toàn đường bộ
Đối với đường ngoài đô thị: căn cứ cấp kỹ thuật của đường theo quy hoạch, phạm vi hành lang an toàn của đường có bề rộng tính từ mép của đường bộ trở ra hai bên là:
- 47 mét đối với đường cao tốc.
- 17 mét đối với đường cấp I, cấp II.
- 13 mét đối với đường cấp III. - 9 mét đối với đường cấp IV, cấp V.
- 4 mét đối với đường có cấp thấp hơn cấp V Theo VNE
Quen nhầm chàng "đào mỏ" Có sở thích "đào mỏ", anh chàng này còn rất tự tin tuyên bố: "hạnh phúc lắm mới được chàng... xin tiền". Em đang quen một anh nhưng người đó suốt ngày lợi dụng em, đi xem phim hay nạp tiền diện thoại đều bắt em trả tiền. Khi em đề cập đến vấn đề này thì người đó lại nói câu thiếu...