Khi nghe xong câu tình nhân quát nạt vợ, tôi đã bật khóc
Tôi lấy vợ đã hơn 5 năm, có 2 cậu con trai cách nhau 2 tuổi. Hoàn cảnh vợ chồng tôi thuộc diện cá biệt, người ta gọi tôi là con hoang, còn vợ tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Tôi lấy vợ đã hơn 5 năm, có 2 cậu con trai cách nhau 2 tuổi. Hoàn cảnh vợ chồng tôi thuộc diện cá biệt, người ta gọi tôi là con hoang, còn vợ tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Mẹ tôi quá lứa lỡ thì, hơn 38 tuổi bà “kiếm” con chống gậy lúc về già, cho nên tôi chẳng biết ba mình là ai. Vợ tôi là người hiền lành, nhân hậu nhưng luôn mang mặc cảm mồ côi nên cả đời chẳng dám cự cãi ai, có chuyện gì cũng giữ trong lòng. Vốn thiếu thốn tình thương nên cô ấy coi mẹ tôi như mẹ ruột, mẹ tôi cũng hết lòng thương yêu con dâu.
Tôi làm việc xa nhà, mỗi tuần mới về thăm vợ một lần. Vợ chồng chắt chiu vay mượn mua mảnh đất nhỏ, cất tạm cái nhà, cuộc sống vất vả chật vật, về sau để tiết kiệm 2, 3 tuần tôi mới về.
Đàn ông xa vợ, dễ yếu lòng trước cám dỗ xung quanh, tôi cũng là một trường hợp như vậy. Những người phụ nữ tôi quen người xa chồng, người bỏ chồng. Chúng tôi đến với nhau chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý, không trách nhiệm, không ràng buộc.
Khi vợ tôi mới sinh con trai đầu được khoảng 2,3 tháng thì phát hiện chuyện trai gái của tôi. Vợ chồng cũng lục đục một thời gian dài, nhưng rồi cô ấy cũng chấp nhận cho tôi cơ hội, cô ấy bảo vì mẹ tôi chứ không phải vì tôi.
Cuộc sống xa nhà, tôi một lần nữa phản bội vợ. Tôi quen một cô gái ít hơn vợ vài tuổi, làm nhân viên cho một công ty tư nhân ở gần chỗ tôi ở, cũng ăn học đàng hoàng. Từ đầu, cô ấy đã biết về vợ tôi, tôi đã nói rõ sẽ không bao giờ bỏ vợ, vì tôi rất yêu vợ. Cô ấy đồng ý, không ai ràng buộc ai.
Vợ tôi lỡ mang bầu lần nữa, sự xa cách giữa 2 vợ chồng càng lớn, con sinh ra, vợ chồng coi như vì con. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi càng ngày càng lạnh nhạt, không mặn mà, thường né tránh tôi, ít nói chuyện, có nói cũng ráng ậm ừ qua chuyện. Tôi đâm ra chán về nhà, mỗi lần về là vì nhớ con. Vợ tôi lỡ mang bầu lần nữa, sự xa cách giữa 2 vợ chồng càng lớn, con sinh ra, vợ chồng coi như vì con.
Video đang HOT
Một lần về nhà, nửa đêm con khóc, định quay sang mắng vợ không biết trông con thì chẳng thấy vợ đâu, mẹ tôi chạy vào dỗ cháu. Trong lòng nghi ngờ nửa đêm vợ lén ra ngoài ngoại tình, tôi ra ngoài tìm vợ.
Nhưng tôi không có cơ hội bắt quả tang vợ mà ngược lại tôi như muốn chết lặng khi nghe vợ nói “Chị nói thật là chị không có thời gian để ghen tuông đâu, nên em để mẹ con chị yên…”, vợ chưa kịp nói hết, tôi đã giật điện thoại. Tôi chết trân trước những câu nói của nhân tình mình, những câu rất khó nghe khiến tôi không nghĩ rằng một người có học lại nói những lời như vậy.
Tôi sững người khi cô ta bảo: “Ê, tao nói mày có nghe không, mày câm hả con mồ côi kia?”. Cho dù tôi là thằng đàn ông tệ bạc, khốn nạn phản bội vợ, cho dù hơn 30 năm nay, từ khi trưởng thành tôi chưa từng khóc một lần. Nhưng khi nghe câu nói ấy, tôi đã bật khóc, tôi cảm giác mang tội với vợ và chưa bao giờ tôi thương vợ như thế.
Ngay đêm đó, tôi đã chạy xe xuống tận nơi, chỉ để tát cho cô ta một cái và chấm dứt mối tình lén lút suốt mấy năm. Trở về nhà và quì gối cầu xin vợ tha thứ. Nhưng vợ tôi bình thản đáp “Anh đã nghe rồi đấy, em không có thời gian ghen tuông anh đi đâu cứ đi”. Sự bình tĩnh đó thật sự đáng sợ, thì ra mấy năm nay cô ấy biết tôi phản bội vợ nhưng vẫn chấp nhận vì con, vì mẹ tôi.
Tôi thật sự muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, nên đã xin nghỉ việc ngay sau khi tìm được việc gần nhà. Mặc kệ tôi nói gì, vợ cứ vờ như không nghe. Tôi kể cho mẹ nghe, nhờ mẹ nói vun vào cho tôi mấy tiếng. Ai ngờ, còn chưa nghe hết, mẹ tôi đã bù lu bù loa khóc, chửi mắng nhiếc tôi đủ thứ. Vợ thì coi như tôi không tồn tại, mẹ thì ra đay vào nghiến.
Mẹ tôi bảo việc đến nước này thì để vợ quyết định. Bà còn tuyệt tình bảo tôi, chỉ cần con dâu đồng ý thì dâu cháu đi đâu mẹ tôi theo đến đấy. Bà còn chửi mắng tôi, bảo tôi mù nên không biết trên đời này chả kiếm được người vợ nào như em.
Giá như tôi hiểu được nỗi vất vả của vợ mấy năm nay, giá như vợ tôi than vãn một lần. (Ảnh minh họa)
Sau gần một tháng năn nỉ, vợ tôi đồng ý cho tôi một cơ hội với điều kiện tôi thay cô ấy một tuần làm việc nhà.
Trước khi đi du lịch một tuần, cô ấy liệt kê tất cả công việc hàng ngày. Sáng 5h dậy đi chợ mua đồ tươi về nấu cháo cho con ăn, nấu bữa sáng cho mẹ, đưa thằng lớn đi mẫu giáo, đến chỗ làm, trưa chạy về nấu bữa trưa, tối về giặt giũ quần áo, cơm nước, lau chùi nhà cửa…
Quần quật đến tận khuya đang thiu thiu ngủ thì con khóc, khi thì đứa lớn tè, khi đứa nhỏ ị. Khốn khổ nhất vẫn là lúc cho con ăn cơm, một chén cơm thôi mà con ăn hơn 2 giờ chưa xong, đứa này chạy chỗ này, đứa kia chạy lung tung, đồ chơi vứt bừa bộn đầy nhà, cất vào chúng lại bày ra.
Mẹ tôi bị thấp khớp, đau nhức cả đêm, thỉnh thoảng phải xoa bóp cho bà. Đêm nằm ngủ con thiếu mẹ khóc cả đêm, rồi con khóc, bố khóc. Mấy ngày mất ngủ, đi làm thậm chí không kịp chải đầu, xỏ giày, đi làm toàn mùi nước tiểu của con. Thì ra bao lâu nay tôi vô tâm đến thế, vợ tôi cực khổ thế, tôi mới thấm thía câu “không có thời gian” của vợ. Giá như tôi hiểu được nỗi vất vả của vợ mấy năm nay, giá như vợ tôi than vãn một lần.!
Vợ tôi về, không nhắc chuyện cũ nhưng sự hờ hững của vợ làm tôi sợ, sự lạnh nhạt của vợ làm tôi đau đớn hơn cả việc cô ấy chửi mắng, sỉ vả, cào cấu nhục mạ tôi. Khi tôi bảo có giận dỗi gì, muốn làm gì tôi cũng được, cô ấy chỉ đáp “Em cũng chỉ là con mồ côi thôi mà, cần gì anh phải quan tâm”. Tôi hiểu, thời gian qua cô ấy bị xúc phạm, chịu quá nhiều sự đả kích. Tôi thật sự rất muốn chuộc lại sai lầm của mình. Xin mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi xin cảm ơn!
Theo Trí Thức Trẻ
Chồng suốt ngày chì chiết: "Sai lầm khi lấy loại vợ còn trinh như cô"
Chồng tôi nói chuyện với người yêu cũ là: "Tối mình gặp nhau đi, anh nhớ em lắm, mụ vợ nhà anh chán lắm chẳng được như em đâu". Tôi nghe xong mà rụng rời chân tay...
ảnh minh họa
Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo, có lẽ nhờ bố tôi hơi khó tính nên khi lên lớn tôi vẫn giữ khuôn phép. Trước khi lấy chồng tôi cũng từng yêu vài người nhưng rồi lại chia tay. Họ muốn có được tôi, muốn tôi dâng hiến đời con gái cho họ. Họ còn hứa hẹn này nọ, nhưng tôi quyết từ chối và rồi hai người cãi vã, sau đó chúng tôi chia tay.
Lúc đó tôi rất hoang mang và tự hỏi: "Chẳng lẽ cứ yêu là phải làm chuyện đó". Nhưng dù sao tôi vẫn muốn giữ mình và tôi đã làm được điều đó cho đến khi gặp được chồng tôi.
Thú thực tôi bị cuốn hút bởi vẻ ngoài nam tính của anh. Lần đầu trong đời tôi có ấn tượng mạnh như vậy, nhìn cách anh cầm ly rượu, cười nói và chúc tụng mọi người, khiến tôi mê mẩn.
May mắn là hôm đó sau buổi tiệc tôi ra về 1 mình. Lúc đang đứng chờ tắc xin thì anh đi qua nhìn thấy tôi và hỏi tôi có cần anh đưa về không? Chẳng hiểu trời xui đất khiến như thế nào tôi gật đầu đồng ý. Chúng tôi xin số của nhau và rồi làm quen. Sau này anh tán tỉnh tôi và kết quả có cuộc hôn nhân này.
Khi yêu anh cũng nhiều lần đòi hỏi, lúc đó tôi nói muốn chờ đến đêm tân hôn. Ban đầu anh hơi bất ngờ khi tôi 25 tuổi mà vẫn còn là gái còn trinh, anh mỉm cười: "Thôi được rồi anh sẽ đợi".
Đêm tân hôn, tôi mơ về một khung cảnh lãng mạn. Và mọi thứ diễn ra như mong đợi, khi biết sự thật tôi còn trong trắng anh hôn nhẹ vào đầu tôi rồi nói: "Cám ơn em".
Đêm đó tôi cứ nghĩ mình đã chọn đúng người đàn ông cho cuộc đời mình. Nhưng những ngày tiếp theo tôi bắt đầu thấy bối rối khi chồng đòi yêu nhiều "kiểu" trong khi tôi vẫn còn "mờ tịt" về vấn đề này. Hơn nữa tôi còn rất ngại ngùng, tôi không dám bạo dạn vì điều đó khiến tôi thấy xấu hổ.
Ban đầu anh có vẻ còn cảm thông, sau một thời gian chung sống, chồng tôi trở nên cáu gắt và tỏ ra khó chịu. Anh bảo chờ tôi cởi đồ xong thì anh chẳng còn cảm hứng nữa. Anh chê tôi không biết "phục vụ" chồng, đôi khi anh còn đưa mấy cô người yêu cũ ra so sánh.
Tôi chỉ biết khóc và buồn tủi, nói đúng hơn là tôi bị sốc. Có hôm tôi còn nghe anh nói chuyện với người yêu cũ là: "Tối mình gặp nhau đi, anh nhớ em lắm, mụ vợ nhà anh chán lắm chẳng được như em đâu".
Tôi nghe xong mà rụng rời chân tay, hai vợ chồng lại cãi vã nhau. Tôi đang có bầu nên anh ta càng tỏ ra chán khi không được đáp ứng. Nhiều lần chồng tôi còn chì chiết: "Tôi sai lầm khi lấy vợ còn trinh, sống với cô tôi thấy nhạt nhẽo quá".
Tôi không thể tin nổi anh ta lại quá quan trọng chuyện chăn gối như thế. Vợ chồng sống với nhau vì nhiều thứ chứ có phải là lấy nhau về để lên giường đâu. Ban đầu tôi còn nói chuyện và khóc vì tủi nhưng giờ tôi trở nên chai lỳ.
Tôi cũng muốn học hỏi việc chiều chồng nhưng anh ấy càng như vậy thì tôi càng sợ hãi và rùng mình mỗi khi đêm xuống. Những lời so sánh, xúc phạm khiến tôi tổn thương nặng nề đã vậy anh ta thỉnh thoảng còn lén tôi qua lại với người cũ.
Cuộc sống hôn nhân đúng là không được như mơ. Tôi thấy hối hận về mọi thứ, nhưng có lẽ là quá muộn. Tôi cứ ngỡ nếu mình giữ gìn thì sẽ được chồng tôn trọng và sống hạnh phúc, nào ngờ... Nhiều lúc tôi cũng muốn giải thoát cho chính mình nhưng tôi không thể làm thế được vì em bé đang hình thành trong bụng và cả vì bố mẹ tôi nữa. Tôi nên làm gì với cuộc hôn nhân của mình đây?
Theo blogtamsu
Em có thể lấy đi mọi thứ nhưng để người phụ nữ trước mặt anh lại cho anh! Đang lúc bực mình muốn phát hỏa nhưng nghe xong câu nói ấy của anh mà chị cũng mềm nhũn cả người. Suýt nữa thì chị lao tới ôm chầm lấy anh vì biết mình chẳng thể rời ra được ông chồng lắm chiêu này. Vợ chồng tính trẻ con chẳng ai chịu nhường ai (Ảnh minh họa) Anh chị kết hôn tính...