Khi nghe câu nhân tình quát nạt vợ, tôi đã bật khóc
Cho dù tôi là thằng đàn ông tệ bạc, khốn nạn phản bội vợ, cho dù hơn 30 năm nay, từ khi trưởng thành tôi chưa từng khóc một lần. Nhưng khi nghe câu nói ấy, tôi đã bật khóc.
Tôi lấy vợ đã hơn 5 năm, có 2 cậu con trai cách nhau 2 tuổi. Hoàn cảnh vợ chồng tôi thuộc diện cá biệt, người ta gọi tôi là con hoang, còn vợ tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Mẹ tôi quá lứa lỡ thì, hơn 38 tuổi bà “kiếm” con chống gậy lúc về già, cho nên tôi chẳng biết ba mình là ai. Vợ tôi là người hiền lành, nhân hậu nhưng luôn mang mặc cảm mồ côi nên cả đời chẳng dám cự cãi ai, có chuyện gì cũng giữ trong lòng. Vốn thiếu thốn tình thương nên cô ấy coi mẹ tôi như mẹ ruột, mẹ tôi cũng hết lòng thương yêu con dâu.
Tôi làm việc xa nhà, mỗi tuần mới về thăm vợ một lần. Vợ chồng chắt chiu vay mượn mua mảnh đất nhỏ, cất tạm cái nhà, cuộc sống vất vả chật vật, về sau để tiết kiệm 2, 3 tuần tôi mới về.
Đàn ông xa vợ, dễ yếu lòng trước cám dỗ xung quanh, tôi cũng là một trường hợp như vậy. Những người phụ nữ tôi quen người xa chồng, người bỏ chồng. Chúng tôi đến với nhau chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý, không trách nhiệm, không ràng buộc.
Khi vợ tôi mới sinh con trai đầu được khoảng 2,3 tháng thì phát hiện chuyện trai gái của tôi. Vợ chồng cũng lục đục một thời gian dài, nhưng rồi cô ấy cũng chấp nhận cho tôi cơ hội, cô ấy bảo vì mẹ tôi chứ không phải vì tôi.
Cuộc sống xa nhà, tôi một lần nữa phản bội vợ. Tôi quen một cô gái ít hơn vợ vài tuổi, làm nhân viên cho một công ty tư nhân ở gần chỗ tôi ở, cũng ăn học đàng hoàng. Từ đầu, cô ấy đã biết về vợ tôi, tôi đã nói rõ sẽ không bao giờ bỏ vợ, vì tôi rất yêu vợ. Cô ấy đồng ý, không ai ràng buộc ai.
Vợ tôi càng ngày càng lạnh nhạt, không mặn mà, thường né tránh tôi, ít nói chuyện, có nói cũng ráng ậm ừ qua chuyện. Tôi đâm ra chán về nhà, mỗi lần về là vì nhớ con. Vợ tôi lỡ mang bầu lần nữa, sự xa cách giữa 2 vợ chồng càng lớn, con sinh ra, vợ chồng coi như vì con.
Video đang HOT
Một lần về nhà, nửa đêm con khóc, định quay sang mắng vợ không biết trông con thì chẳng thấy vợ đâu, mẹ tôi chạy vào dỗ cháu. Trong lòng nghi ngờ nửa đêm vợ lén ra ngoài ngoại tình, tôi ra ngoài tìm vợ.
Nhưng tôi không có cơ hội bắt quả tang vợ mà ngược lại tôi như muốn chết lặng khi nghe vợ nói “Chị nói thật là chị không có thời gian để ghen tuông đâu, nên em để mẹ con chị yên…”, vợ chưa kịp nói hết, tôi đã giật điện thoại. Tôi chết trân trước những câu nói của nhân tình mình, những câu rất khó nghe khiến tôi không nghĩ rằng một người có học lại nói những lời như vậy.
Tôi sững người khi cô ta bảo: “Ê, tao nói mày có nghe không, mày câm hả con mồ côi kia?”. Cho dù tôi là thằng đàn ông tệ bạc, khốn nạn phản bội vợ, cho dù hơn 30 năm nay, từ khi trưởng thành tôi chưa từng khóc một lần. Nhưng khi nghe câu nói ấy, tôi đã bật khóc, tôi cảm giác mang tội với vợ và chưa bao giờ tôi thương vợ như thế.
Ngay đêm đó, tôi đã chạy xe xuống tận nơi, chỉ để tát cho cô ta một cái và chấm dứt mối tình lén lút suốt mấy năm. Trở về nhà và quì gối cầu xin vợ tha thứ. Nhưng vợ tôi bình thản đáp “Anh đã nghe rồi đấy, em không có thời gian ghen tuông anh đi đâu cứ đi”. Sự bình tĩnh đó thật sự đáng sợ, thì ra mấy năm nay cô ấy biết tôi phản bội vợ nhưng vẫn chấp nhận vì con, vì mẹ tôi.
Tôi thật sự muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, nên đã xin nghỉ việc ngay sau khi tìm được việc gần nhà. Mặc kệ tôi nói gì, vợ cứ vờ như không nghe. Tôi kể cho mẹ nghe, nhờ mẹ nói vun vào cho tôi mấy tiếng. Ai ngờ, còn chưa nghe hết, mẹ tôi đã bù lu bù loa khóc, chửi mắng nhiếc tôi đủ thứ. Vợ thì coi như tôi không tồn tại, mẹ thì ra đay vào nghiến.
Mẹ tôi bảo việc đến nước này thì để vợ quyết định. Bà còn tuyệt tình bảo tôi, chỉ cần con dâu đồng ý thì dâu cháu đi đâu mẹ tôi theo đến đấy. Bà còn chửi mắng tôi, bảo tôi mù nên không biết trên đời này chả kiếm được người vợ nào như em.
Sau gần một tháng năn nỉ, vợ tôi đồng ý cho tôi một cơ hội với điều kiện tôi thay cô ấy một tuần làm việc nhà.
Trước khi đi du lịch một tuần, cô ấy liệt kê tất cả công việc hàng ngày. Sáng 5h dậy đi chợ mua đồ tươi về nấu cháo cho con ăn, nấu bữa sáng cho mẹ, đưa thằng lớn đi mẫu giáo, đến chỗ làm, trưa chạy về nấu bữa trưa, tối về giặt giũ quần áo, cơm nước, lau chùi nhà cửa…
Quần quật đến tận khuya đang thiu thiu ngủ thì con khóc, khi thì đứa lớn tè, khi đứa nhỏ ị. Khốn khổ nhất vẫn là lúc cho con ăn cơm, một chén cơm thôi mà con ăn hơn 2 giờ chưa xong, đứa này chạy chỗ này, đứa kia chạy lung tung, đồ chơi vứt bừa bộn đầy nhà, cất vào chúng lại bày ra.
Mẹ tôi bị thấp khớp, đau nhức cả đêm, thỉnh thoảng phải xoa bóp cho bà. Đêm nằm ngủ con thiếu mẹ khóc cả đêm, rồi con khóc, bố khóc. Mấy ngày mất ngủ, đi làm thậm chí không kịp chải đầu, xỏ giày, đi làm toàn mùi nước tiểu của con. Thì ra bao lâu nay tôi vô tâm đến thế, vợ tôi cực khổ thế, tôi mới thấm thía câu “không có thời gian” của vợ. Giá như tôi hiểu được nỗi vất vả của vợ mấy năm nay, giá như vợ tôi than vãn một lần.!
Vợ tôi về, không nhắc chuyện cũ nhưng sự hờ hững của vợ làm tôi sợ, sự lạnh nhạt của vợ làm tôi đau đớn hơn cả việc cô ấy chửi mắng, sỉ vả, cào cấu nhục mạ tôi. Khi tôi bảo có giận dỗi gì, muốn làm gì tôi cũng được, cô ấy chỉ đáp “Em cũng chỉ là con mồ côi thôi mà, cần gì anh phải quan tâm”. Tôi hiểu, thời gian qua cô ấy bị xúc phạm, chịu quá nhiều sự đả kích. Tôi thật sự rất muốn chuộc lại sai lầm của mình. Xin mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi xin cảm ơn!
Theo tri thuc tre
Nhục nhã vì yêu nhầm gã Sở Khanh
Quá đau đớn, nhục nhã, tôi vừa khóc lóc vừa chửi rủa anh ta là một thằng sở khanh, một thằng đàn ông khốn nạn, rằng anh ta đã lừa dối tôi bao lâu nay
Tôi quen Hải cách đây 2 năm, năm đó tôi 23 tuổi. Tôi và anh tình cờ gặp nhau khi tôi đang làm thêm tại một quán cà phê ở Hà Nội, anh là khách hàng quen thường xuyên lui tới quán. Lúc đầu, tôi cũng không nghĩ sẽ có thể yêu được anh. Anh hơn tôi 10 tuổi, cái tuổi đủ chững chạc, trưởng thành và có chút địa vị. Mỗi lần đến quán, anh đều bắt chuyện và tán tỉnh tôi. Và rồi tôi yêu Hải lúc nào chẳng hay, được gặp anh hàng ngày đã trở thành nhu cầu thiết yếu của tôi.
Tiếp xúc nói chuyện nhiều, tôi mới biết Hải đã có vợ và hai con. Nhưng hai vợ chồng anh đã ly hôn vì theo như Hải nói là hai người có nhiều điểm bất đồng. Dù có chút băn khoăn, nhưng vì đã có tình cảm với anh nên tôi vẫn nhận lời yêu mặc cho gia đình, người thân và bạn bè ra sức khuyên nhủ, thậm chí là ngăn cản. Tôi như một con thiêu thân, bỏ qua tất cả những lời cảnh báo của mọi người và chìm đắm trong mối tình mà tôi hết mực tôn thờ.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, tình yêu của tôi dành cho Hải ngày một lớn. Hải cũng rất quan tâm, chiều chuộng tôi. Bất kể tôi thích thứ gì, muốn đi đâu anh đều làm cho tôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi: "Một người đàn ông tốt như Hải tại sao vợ cũ của anh lại không biết giữ lấy, thật quá phí. Có một đời vợ thì đã sao, miễn sao anh ấy yêu và đối tốt với mình là được".
Yêu nhau được 2 tháng, những lúc gần nhau, Hải bắt đầu đòi hỏi. Anh hay đề nghị tôi vào khách sạn cho có không gian riêng tư để tâm sự. Vài lần đầu, tôi cương quyết từ chối, giữ vững quan điểm phải giữ gìn tới khi kết hôn. Với sự từng trải, hiểu tâm lý con gái, Hải cũng không ép buộc tôi. Anh nói sẽ chờ đến khi nào tôi thực sự sẵn sàng. Nghe Hải nói vậy, tôi rất hạnh phúc vì nghĩ rằng anh yêu tôi thật lòng chứ không phải đến với tôi để thỏa mãn những ham muốn của bản thân.
Cứ thế, tôi như con thiêu thân lao vào tình yêu với Hải không biết mệt mỏi. Càng ngày, vị trí của Hải đối với tôi ngày càng quan trọng. Hải nói một thời gian nữa sẽ dẫn tôi về ra mắt gia đình để tính chuyện cưới xin nên tôi rất hạnh phúc và yên tâm.
Vì tin tưởng Hải, và vì không kiềm chế được những ham muốn của bản thân, trong một lần đi chơi xa, tôi đã trao trọn trinh tiết mình giữ gìn 23 năm qua cho Hải. Sau đó, thi thoảng tôi lại cùng Hải đi nhà nghỉ. Sau mỗi lần như vậy, anh đều nói là sẽ nhanh chóng cưới tôi về làm vợ.
Một ngày, tôi phát hiện mình có thai. Vừa lo lắng vừa hạnh phúc, tôi chạy đến nói cho Hải biết. Tưởng rằng, anh sẽ rất hạnh phúc và đề nghị nhanh chóng tổ chức đám cưới, nhưng thật không ngờ, anh lại lạnh lùng khuyên tôi: "Em nên bỏ cái thai đi vì anh không thể cho em được danh phận. Anh vẫn yêu vợ và không bao giờ bỏ cô ấy để lấy em. Chuyện anh và em chỉ là vui chơi qua đường trong lúc anh và vợ anh đang ly thân mà thôi. Bây giờ anh và cô ấy tái hợp rồi thì chuyện của chúng ta cũng phải chấm dứt".
Quá đau đớn, nhục nhã, tôi vừa khóc lóc vừa chửi rủa anh ta là một thằng sở khanh, một thằng đàn ông khốn nạn, rằng anh ta đã lừa dối tôi bao lâu nay. Nhưng không một lời xin lỗi, Hải nhìn tôi lạnh lùng nói: "Hãy bỏ thai đi, bắt đầu lại một cuộc sống mới mà không có anh. Như vậy sẽ tốt cho tất cả". Sau lần đó, Hải không bao giờ tìm gặp tôi nữa.
Thật không ngờ, người đàn ông tôi yêu bằng tất cả trái tim lại đối xử với tôi tàn nhẫn như thế. Anh quay lưng bỏ mặc tôi khi tôi đang mang trong mình giọt máu của anh mà không chút băn khoăn và lo lắng. Không cần quan tâm tôi sẽ xoay sở ra sao với cái thai đang lớn lên từng ngày. Cũng không quan tâm tới tôi sẽ sống chết ra sao, và không cần biết tôi sống thế nào. Thật sự qúa nhẫn tâm.
Khi biết tôi có thai với một người đàn ông đã có vợ, gia đình, bạn bè đều khuyên tôi bỏ đi giọt máu của mình. Đã có lúc tôi định làm thế để chấm dứt, để quên đi quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng nếu làm thế tôi thấy mình thật quá nhẫn tâm. Tôi không thể tự cho mình cái quyền cướp đi mạng sống của một sinh linh bé bỏng chưa thành hình.
Gạt nước mắt bước đi, dù biết sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn, tôi vẫn quyết định sinh con mà không đòi hỏi bất kỳ sự quan tâm hay chu cấp nào của Hải. Con gái là hơi thở không thế thiếu của tôi. Nhiều lúc, nhìn con gái đáng yêu vui đùa không được một lần gọi tiếng "ba" khiến tim tôi đau nhói. Nhiều khi tôi hoang mang tự hỏi: Quyết định làm mẹ đơn thân của mình là đúng hay sai?
Theo Afamily
Tôi không muốn con tôi có người bố khốn nạn như anh! Có người trách tôi sao không làm ầm ĩ lên, chịu nín nhịn làm gì. Nhưng tôi không muốn đôi co làm gì. Với người đàn ông như thế, bỏ cũng không tiếc. Tôi chỉ hận là trong 2 con tôi có dòng máu của hắn. Cưới nhau được 10 năm, gia tài mà tôi có được là 2 đứa con xinh xắn...