Khi nào thì nên rời xa nhau?
“Có hai lí do tại sao con người ta lại rời bỏ một người mà họ vẫn còn yêu – hoặc đó là điều phải làm, hoặc đó là điều duy nhất họ có thể làm.”
Khi bước vào những cuộc tình thời son trẻ, mỗi người nên học cách làm quen với sự chia ly. Bởi dẫu sao thì điều đau đớn nhất vẫn chính là không kịp nói lời tạm biệt.
Đôi lúc người ta yêu nhau rồi rời xa không phải vì lí do hết yêu. Mà là để lưu giữ những điều đẹp đẽ nhất còn sót lại. Hành trình của cuộc đời mỗi người còn quá dài để chỉ vì một chút thương tâm mà dừng chân.
Điểm xuất phát của tình yêu là khi ta tìm đúng người và đúng thời điểm để bắt đầu. Thảng hoặc, tình yêu còn là khi ta chọn đúng lúc để nói lời từ biệt.
Chẳng ai có thể ngăn nổi một trái tim đang yêu, nếu nó chưa tìm được lí do dừng lại.
Trong tình yêu, đừng mù quáng để bản thân mình phải thiệt thòi hay uất ức. Chẳng phải chúng ta yêu là để hạnh phúc sao? Vậy thì hà cớ gì phải bấu víu chút tình khi bản thân đã mệt nhoài bởi thương tổn làm đau nhau?
Người có thể làm tổn thương đến em luôn là người mà em yêu nhiều nhất. Điều đó không có nghĩa người em yêu nhiều nhất sẽ là người làm em hạnh phúc nhất.
Nếu một ngày em cảm thấy người đó không còn vui khi có em bên cạnh, khi em ở bên nhưng người đó không để ý đến em, thì dù yêu, cũng chẳng giúp gì được nữa.
Video đang HOT
Nếu những cuộc trò chuyện hằng đêm cứ thưa dần, thưa dần và rồi không còn là những câu nói quen thuộc tạm biệt nhau mỗi khi kết thúc.
Đến cả lúc buồn hay lúc say, người mà họ gọi tên cũng chẳng còn là em. Một cái ôm đôi khi không còn là điều họ mong đợi, cả sự ủi an cũng không khiến họ vững lòng.
Sẽ có lúc họ bận rộn với bộn bề cuộc sống của chính họ mà chợt quên mất rằng chính em cũng là một phần trong cuộc sống đó. Những lần hẹn hò không là điều họ chờ mong và đi cùng nhau chỉ như là nghĩa vụ phải thế.
Khi mà sự hi sinh của em chẳng còn khiến họ muốn đáp lại, mọi cố gắng đều vô ích sau tất cả.
Nước mắt của em không còn đủ để khiến cho họ mềm lòng, hay những lần hờn giận cũng chẳng thể làm họ thôi dửng dưng lạnh nhạt.
Khi ở bên một người mà em vẫn cảm thấy cô đơn, thì có nghĩa là em không yêu họ hoặc người đó ắt hẳn sẽ không thuộc về em.
Đó là khi, chúng ta nên rời xa.
Chia tay chẳng bao giờ là điều dễ dàng, nếu yêu. Nhưng kì thực cô đơn quá lâu trong cuộc tình của chính mình thì dù muốn hay không tình yêu đó cũng sẽ chết dần theo năm tháng.
Điều đáng buồn nhất là nhìn thấy một người của hôm nay chẳng còn là người mà ta yêu ngày cũ.
Có những người chỉ có thể ghé ngang cuộc đời ta mà không thể dừng lại. Nhiệm vụ của họ là giúp ta trân trọng hơn giá trị của hạnh phúc. Bởi khi trãi qua những sự chia lìa hay mất mát, con người ta thường tự nhiên trưởng thành hơn.
Và đó đơn giản chỉ là người mà ta cần phải gặp, để học cách nhớ, cách yêu và cách quên.
“Có hai lí do tại sao con người ta lại rời bỏ một người mà họ vẫn còn yêu – hoặc đó là điều phải làm, hoặc đó là điều duy nhất họ có thể làm.”
Theo Blogtamsu
Tôi thuê gái về để "dạy chồng" cách yêu
Chồng bước vào nhà khi ánh đèn mờ ảo. Thấy vợ ngồi lặng lẽ trong phòng khách, không nói chẳng rằng, chồng lạ lắm. Anh lặng lẽ đến bên tôi: "Em đợi anh à, làm sao mà em lại tắt điện hết đi vậy". Nước mắt tôi trào ra, cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng không thể. Vì hôm nay đây, tôi sẽ làm một việc mà bản thân tôi cảm thấy ghê sợ, nhưng tôi buộc phải làm, cái việc mà người ta cho là vô lý vô cùng với một người vợ yêu chồng: thuê gái về dạy chồng cách yêu.
Tôi yêu và lấy phải người chồng yếu sinh lý. Nếu như một người vợ khác, họ có thể bỏ chồng hoặc ngoại tình, tìm những người đàn ông khác có thể cho họ phút đê mê vợ chồng. Nhưng tôi không thể làm thế, dù có kiếm trăm nghìn lý do tôi cũng không thể tìm ra được lý do để hết yêu anh. Trong muôn vàn lý do để ngoại tình, còn gì "thuyết phục" hơn chuyện yếu sinh lý, vậy mà tôi vẫn yêu chồng, chân thành và tha thiết.
Việc duy nhất tôi có thể nghĩ lúc này là, làm sao để chồng có cảm giác mãnh liệt của một người đàn ông. Tôi biết, nhiều đêm chồng nằm khóc, hoặc thở dài vì bất lực khi ôm ấp, chăn gối với vợ. Tôi hiểu được cảm giác đau khổ của chồng. Cũng nhiều lần tôi tìm thuốc, tham khảo ý kiến bạn bè để trị bệnh cho chồng nhưng đều không thành công. Rồi có người bạn khuyên tôi nên đọc sách báo, tìm những thế ân ái giúp chồng có thể cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng bản thân tôi, tôi không thể làm được điều đó, thậm chí thấy sợ chính mình. Thế rồi tôi nghĩ ra cách, thuê một cô gái làng chơi về dạy chồng cách yêu.
Chồng kiên quyết từ chối, nói: "Em điên à, em làm thế khác gì phỉ báng vào mặt anh? Dù anh có thế nào, anh cũng không chấp nhận việc ấy". Tôi nài nỉ, van xin chồng: "Em đã nghĩ rất kĩ rồi, em xin anh hãy làm theo cách của em, chỉ một lần thôi, nếu anh cảm thấy khá hơn, em sẽ cho anh quyền quyết định". Thấy vợ khóc lóc thảm thiết nên chồng tôi đành lòng và hứa sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này lần thứ hai. Tôi gật gù biết vậy, nhưng thiết nghĩ, nếu chồng ưng ý, sẽ có nhiều lần khác xảy ra.
Tôi cắn răng ngồi lặng lẽ quay mặt vào trong, không dám bước đi nửa bước để mặc chồng và người đàn bà đó trong phòng ngủ. Cái chuyện động trời này tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới. Không ngờ có ngày tôi tận tay dâng chồng cho kẻ khác.
Tôi chỉ hi vọng, cô gái bán dâm nhìn khá xinh đẹp, sạch sẽ kia, với những kinh nghiệm giường chiếu tích lũy được sau 7 năm làm gái (cô ta nói với tôi như thế) sẽ bày cho chồng tôi những cách yêu vợ hiệu quả hơn. Còn nếu tình trạng đó cứ tiếp diễn, tôi sợ một ngày nào đó gia đình sẽ tan vỡ. Tôi thà hi sinh chồng vài lần còn hơn để mất đi người tôi yêu thương nhất.
Đêm ấy tôi nằm khóc và thiếp đi lúc nào không hay biết. Sáng tỉnh dậy, cô gái đó đã đi và chồng tôi đã dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi. Lâu lắm rồi chồng chưa làm việc đó. Nhìn vẻ mặt thư thái của chồng, tôi hiểu ra vài điều lờ mờ. Có lẽ, chồng đã có cảm giác với người đàn bà đó hơn tôi.
Dần dần, tần suất anh gặp giáo viên tình dục của mình càng tăng. (ảnh minh họa)
Những ngày sau đó, chồng tôi chủ động gợi ý tôi thuê cô gái kia về "chữa bệnh"cho anh. Tôi bằng lòng nhưng có gợn chút gì đó lo lắng. Tôi nghĩ mình đang chơi với lửa, sợ có ngày bỏng tay...
Căn bệnh của chồng càng ngày càng đỡ hơn, có tiến triển hơn hẳn, thể hiện ngay ở cách chồng chiều tôi. Tôi cảm thấy mình đã làm việc có ích. Dù có thể chồng chưa bằng những người đàn ông khác, nhưng với bản thân anh, đó là sự tiến bộ. Nhưng mỗi tuần, chồng đều đòi tôi đưa cô gái kia về một lần.
Dần dần, tần suất anh gặp giáo viên tình dục của mình càng tăng. Tôi bắt đầu cảm thấy mọi việc đi quá giới hạn và tầm kiểm soát, tôi không chịu gọi gái về cho anh nữa. Lúc đó, anh tự tìm tới những cô gái làng chơi khác để "học nhiều hơn về chiều vợ".
Theo DanTri
Một lần chót dại ôm hận cả đời Có nhiều lúc, tôi cũng khát khao được gần vợ lắm. Song tôi lại sợ hành động của mình sẽ có thể lây cho vợ con. Cứ thế, những lần từ chối gần vợ là những lần tâm trạng tôi lo sợ thắt ruột vì bí mật kinh khủng chưa dám kể cho vợ nghe. Tôi đang ở trong những ngày tháng khó...