Khi nào em cưới chồng?
“Khi nào em lấy chồng?”. Có ai đủ can đảm trả nợ cho ba mẹ em không? Có ai đủ rộng lượng nuôi dạy em trai em không? Có ai đủ kiên nhẫn giúp em hoàn thành tham vọng và ước mơ không? Nếu có… em sẽ cưới chồng!
Em thường tưởng tượng đám cưới của mình sẽ như thế này. Album ảnh cưới sẽ là một câu chuyện tình yêu của em và anh kể từ lúc làm quen tới lúc diễn ra đám cưới, mỗi tấm ảnh sẽ là một sự kiện và sắp xếp theo thứ tự thời gian.
Đây sẽ là một album love story hoàn hảo, lãng mạn và lung linh. Em sẽ chỉ mặc một bộ váy cưới satin màu trắng – màu của sự trong trắng và thánh thiện, không cần phải có thêm những bộ váy xanh-đỏ-tím- vàng màu mè khác.
Hoa cưới sẽ là bó hoa hồng màu đỏ được kết giản đơn. Tóc của cô dâu cũng cực kỳ đơn giản thôi. Và cũng sẽ chẳng cần thiết phải đeo trên người những chiếc còng, hoa tai, nhẫn vàng để chứng tỏ cái điều gì đó. Còn anh – chú rể có thể mặc trang phục nào – chỉ cần hợp với em – cô dâu của anh.
Dạo này có vài người hỏi em rằng “Khi nào em lập gia đình?”. Cưới chồng ư? Nghe mà chột dạ! Em cứ tưởng rằng em còn trẻ lắm, thì ông ba vẫn còn cười và bảo rằng “Con còn trẻ con mà”. Nhưng ngẫm lại – 24 tuổi – nghe sao mà nhiều tới thế!
Nhưng “cưới chồng” – nó đang là một khái niệm quá ư là “xa xỉ” đối với em! Bởi vì trên vai em còn vô số những trách nhiệm – tham vọng – và mơ ước em cần và phải thực hiện.
Em còn món nợ với ông ba bà mẹ của em. Ba mẹ em chẳng cần gì ở em đâu, chỉ cần hàng tháng gửi cho ông ba chai rượu Tây là đủ (ông ba nói đùa đó) Nhưng em muốn làm – làm nhiều hơn thế – vì cái tiếng em đã mang, vì ba mẹ luôn tự hào về em.
Video đang HOT
Vậy thì em phải làm sao để ba mẹ tự hào hơn nữa chớ. Và cũng vì em đã hùng hồn tuyên bố với ông ba bà mẹ rằng “Khi nào trả đủ nợ thì con mới cưới chồng”.
Vì trách nhiệm với thằng em của em – Nó chính là hy vọng – là tương lai của em. Em phải nuôi dạy nó đầy đủ về cả vật chất lẫn tinh thần. Em muốn nó phải trở thành người đàn ông bản lĩnh nhất – giỏi giang nhất – bao dung và rộng lượng nhất. Mà giờ mới có 9 tuổi thôi – vậy thì trách nhiệm của em còn gian nan lắm lắm.
Và còn tham vọng – và mơ ước của em nữa. Em chẳng phải là người con gái giản đơn. Em tham vọng và mơ mộng. Em còn quá nhiều thứ muồn và phải làm!
Bởi thế “Khi nào em lấy chồng?”, có ai đủ can đảm trả nợ cho ba mẹ em không? Có ai đủ rộng lượng nuôi dạy em trai không? Có ai đủ kiên nhẫn giúp em hoàn thành tham vọng và ước mơ không? Nếu có… em sẽ cưới chồng!
Theo Emdep
Ép anh chồng bán nhà trả nợ, tôi được cả nhà chồng ca ngợi
Tôi cưới chồng sau 3 năm hẹn hò. Mặc dù nhà chồng tôi nghèo nhưng tôi cảm mến nhân cách và trí tiến thủ của anh ấy. Bố chồng tôi mất sớm, mẹ anh chịu bao khó khăn, một tay nuôi nấng 2 anh em anh thành người.
ảnh minh họa
Anh trai chồng tôi lớn hơn chồng 5 tuổi. Sau khi tốt nghiệp, anh chồng không được học cao hơn mà phải đi làm phụ giúp gia đình. Cũng nhờ có đồng lương làm công nhân của anh trai mà chồng tôi được đi học đại học. Sau khi chồng tôi tốt nghiệp thì anh trai chồng tôi cũng kết hôn.
Mẹ chồng tôi lúc đó vay mượn để sửa ngôi nhà nhỏ ông nội chồng để lại làm nơi cho anh ở riêng. Còn ngôi nhà hiện tại, mẹ tính sẽ ở cùng vợ chồng tôi.
2 năm sau khi tốt nghiệp, tôi với chồng quyết định cưới nhau.Tôi vốn xuất thân từ gia đình khá giả nên khi mẹ anh sang hỏi cưới, bố mẹ tôi đã không hài lòng vì gia cảnh 2 nhà không tương xứng. Tuy nhiên, "trời không chịu đất thì đất phải chịu trời", trước sự quyết liệt của chúng tôi, bố mẹ tôi cũng đành mềm lòng. Trước khi cưới, bố mẹ tôi cũng cho tôi 6 cây vàng để làm vốn.
Sau khi cưới, cuộc sống của tôi ở gia đình nhà chồng rất tốt, mẹ chồng tôi rất chu đáo, bà thường xuyên lo lắng chuyện dọn dẹp, bếp núc để chúng tôi chuyên tâm đi làm. Tôi không chỉ đối tốt với mẹ chồng mà với gia đình anh trai chồng, tôi cũng thường xuyên thăm hỏi, mua quà bánh, quần áo cho các cháu.
Anh trai chồng tôi chung tiền với một người bạn để mua một chiếc xe 4 chỗ chạy kiếm tiền. Tuy nhiên, do chạy xe gây tai nạn, phải đền tiền cho nạn nhân, 2 anh phải bán xe trả nợ. Chiếc xe đã bị hư hại nặng nề sau vụ tai nạn nên bán chẳng được bao nhiêu khiến anh trai chồng tôi rất thất vọng.
Từ đó, anh lao vào cờ bạc, rượu chè để "gỡ lại tiền" mà chẳng quan tâm gì đến vợ con. Tuy nhiên, tiền chẳng thấy đâu mà 3 tháng sau, tôi thấy anh báo về gia đình khoản nợ 200 triệu. Nếu không trả được, chủ nợ sẽ thuê đầu gấu đến siết nợ.
Trước tình thế nguy cấp, cả mẹ chồng, chị dâu đều cầu xin tôi đưa ra 200 triệu của hồi môn bố mẹ tôi cho để trả nợ thay cho anh chồng. Tuy nhiên, tôi đã cương quyết từ chối trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Từ cầu xin tôi, mẹ chồng tôi tỏ ra bất mãn, bà không tiếc lời trách móc, chỉ trích tôi sống bạc tình bạc nghĩa, thấy chết không cứu.
Tôi đi đến gặp chị dâu và nói: "Em biết chị đang rất tức giận nhưng chị biết anh Công (anh chồng tôi) không phải là người như vậy. Nếu em trả nợ thay anh ấy, em chỉ sợ anh ấy lại lún sâu vào vũng bùn tội lỗi mà không thể tỉnh ngộ được."
Chị dâu tôi nghe vậy chỉ biết nhìn tôi mà khóc: "Vậy thím bảo tôi lấy đâu ra 200 triệu trả nợ cho anh ấy?"
Tôi nói: "Anh chị bán căn nhà anh chị đang ở đi, em sẽ mua. Chị phải làm cho anh ấy hiểu được những tội lỗi mà anh ấy đang gây ra chứ không phải vào hùa, che giấu đi tội lỗi của anh ấy."
Mọi chuyện đúng theo tôi sắp xếp, anh chồng tôi thấy ngôi nhà bị bán đi và họ phải đi ở thuê rất khổ sở thì dần tỉnh ngộ. Anh bắt đầu đi lái xe thuê còn chị thì bán hoa quả để kiếm sống. Cuộc sống của anh chị dần ổn định.
Mẹ chồng và chồng tôi ban đầu rất căng thẳng, phẫn nộ với quyết định của tôi nhưng sau đó họ cũng phải thốt lên lời khen ngợi.
Tôi nói: "Nếu anh Công không bán nhà, anh ấy sẽ không tỉnh ngộ, những đám bạn bè xấu sẽ tiếp tục lôi kéo anh ấy. Bây giờ họ thấy anh ấy phải bán nhà trả nợ, họ đâu còn gì để rủ rê. Bên cạnh đó, anh Công cũng là người có trí làm ăn, chỉ cần anh ấy chuyên tâm vào công việc thì việc dành dụm tiền chuộc lại nhà không khó gì".
Mấy hôm trước, chị dâu nói với tôi rằng họ đã dành dụm được gần 200 triệu, muốn mua lại ngôi nhà năm xưa để kịp đón Tết. Chị dâu không tiếc lời cảm ơn việc làm năm xưa của tôi.
Theo Dân Việt
Hay thôi mình li dị Em sợ lắm chồng ạ. Em không thể cứ một mình chống đỡ với cuộc sống mãi như thế này được. Em cưới chồng để tìm được một chỗ dựa mỗi khi yếu đuối. Nhưng giờ đến cả lúc yếu đuối nhất em vẫn phải tự đứng một mình. ảnh minh họa "Chồng à, Hay là mình dừng lại nhé? Em mệt mỏi...