Khi nào có đủ tiền trả tôi thì hãy nghĩ đến chuyện ly dị!
Tôi sốc khi nghe vợ tôi tuyên bố xanh rờn câu nói đó trong lúc tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ làm thủ tục ly dị để giải thoát cho cả hai.
Tôi muốn kết thúc cuộc hôn nhân đầy ải này, tôi muốn ly dị cô ấy càng sớm càng tốt vì không thể chịu nổi được nữa. Tôi và cô ấy lấy nhau phần lớn do “nợ” hơn là “duyên”. Tôi kém vợ tôi 4 tuổi, vợ tôi là người giỏi giang và tháo vát trong kinh doanh nên khi chúng tôi cưới nhau thì vợ tôi đã có một cửa hàng kinh doanh đồ chơi trẻ em và một ngôi nhà khá lớn ở giữa trung tâm thủ đô Hà Nội. Còn tôi thì vẫn là nhân viên bình thường với mức lương chỉ đủ trà thuốc và thỉnh thoảng uống bia rượu với bạn bè.
Khi tôi và cô ấy gặp nhau, chính cô ấy là người chủ động thích tôi trước. Cô ấy đã xin số điện thoại của tôi và nhắn tin hỏi thăm. Ban đầu tôi không quan tâm cho lắm, chỉ trả lời lại rất lịch sự nhưng thấy cô ấy cũng dễ thương, lại hồn nhiên vui vẻ nên tôi cũng có nhắn tin qua lại với tư cách là bạn bè, nhiều lần cô chủ động tặng quà cho tôi nhưng tôi đều tế nhị từ chối.
Thế rồi gia đình tôi đã gặp biến cố, mẹ tôi bị một trận đau tim và phải nằm cấp cứu ở bệnh viện, bác sĩ nói tiền viện phí cộng với mổ hết khoảng gần 100 triệu trong khi gia đình tôi nghèo xác xơ, bố mẹ thuần nông chẳng có nghề gì khác ngoài mấy sào ruộng. Biết tôi đang đi vay bạn bè khắp nơi, chính cô ấy là người chủ động ngỏ ý giúp tôi chuyện tiền bạc. Tôi rất ngại va chạm chuyện tiền bạc với người khác, nhất là phụ nữ nên tôi đã từ chối, nhưng ngay hôm sau cô ấy chủ động vào bệnh viện thăm mẹ tôi và đưa cho bố tôi chiếc phong bì 50 triệu và bảo tôi gửi. Tôi định mang phong bì về trả lại cho cô ấy nhưng bố tôi buồn rầu thông báo, đã gọi hết cho họ hàng ở quê để vay nhưng không đủ, phải thêm tiền của cô ấy vào may ra mới đủ để mẹ tôi mổ. Tôi đành cắn răng gật đầu gọi điện cảm ơn cô ấy và hẹn sẽ cố gắng trả trong thời gian sớm nhất. Trong lúc mẹ tôi nằm viện hồi sức thì cô ấy luôn vào thăm nom thường xuyên với túi quà cáp và tiền bạc. Bố mẹ tôi ở quê chẳng biết gì, cứ tưởng cô ấy là người tốt nên quý lắm.
“Khi nào có đủ tiền trả tôi thì hãy nghĩ đến chuyện ly dị!” (ảnh minh họa)
Vậy là bỗng dưng tôi bị mắc nợ chuyện tiền bạc với cô ấy. Mẹ tôi cũng may mắn mổ thành công và về nhà khỏe mạnh nhưng gia đình tôi lại gánh đống nợ. Vì chuyện cô ấy cho tôi vay tiền mà cô ấy cũng qua nhà tôi tự nhiên hơn. Rồi cuối cùng trong một lần đi chơi, cô ấy đã chuốc cho tôi say mèm rồi dìu tôi về khách sạn. Sau lần “duy nhất” đó, cô ấy đã có thai với tôi và tôi buộc phải làm đám cưới vì không muốn mình thiếu trách nhiệm.
Video đang HOT
Mẹ tôi ốm đau nên tiền bạc chẳng có, chính cô ấy là người đưa tiền cho tôi để mua sắm đồ đạc và đặt cỗ. Thú thật, có lúc tôi cảm thấy mình như đang thành con nợ vậy nhưng cô ấy bảo tiền của cô ấy cũng là tiền chung nên tôi lại đành nhắm mắt đưa chân. Đám cưới tổ chức xong thì hai vợ chồng chuyển về căn hộ của cô ấy để ở.
Vì không có tình yêu với cô ấy nên tôi chỉ hoàn thành cho đủ nghĩa vụ của một người chồng. Cô ấy xuất thân từ nghề buôn bán, còn tôi là trí thức nên cách sống của cả hai rất khác nhau. Khi về nhà cô ấy thường ngồi lê la buôn chuyện với mọi người toàn xì căng đan nọ kia thì tôi ngồi trong phòng đọc sách, nói chuyện cô ấy rất hay văng tục chửi bậy và nói những câu chợ búa khó nghe, tôi góp ý thì cô ấy bảo nói thế quen rồi không chịu được.
Vì hai vợ chồng phần lớn sống bằng tiền của cô ấy nên vợ tôi tỏ ra rất hay coi thường tôi. Làm gì trong nhà cô ấy cũng tự quyết định chứ không bao giờ hỏi ý kiến tôi nên tôi cứ như người thừa vậy. Đi về nhà ngoại, mọi người khinh tôi như rác và luôn nói tôi là thằng bám váy vợ khiến tôi không muốn về nữa.
Đỉnh điểm một lần mẹ tôi lên chơi, cô ấy mua đồ ăn về rồi nằm gác chân xem ti vi và bảo mẹ tôi vào bếp nấu. Tôi về đến nhà nhìn thấy thế liền nhắc nhở cô ấy vào bếp nấu cùng vì mẹ đang yếu thì cô ấy trừng mắt quát lại tôi: “Cả nhà anh dựa vào tôi mà sống, thế mà có mỗi việc nấu một bữa cơm cũng không được, thử hỏi vắng con này ra xem có chết ngáp không?”. Mẹ tôi ầng ậc gạt nước mắt bỏ lên phòng còn tôi đã giơ tay tát cô ấy và bảo ly dị thì cô ấy chỉ xoa má và cười khẩy: “Cộng lại xem từ ngày yêu anh đến giờ anh nợ tôi bao nhiêu tiền, tiền mổ cho mẹ anh, tiền đám cưới, tiền tôi nuôi anh, anh tính xem bao nhiêu, trả tôi đi rồi tính chuyện ly dị”.
Tôi chết điếng người với tính toán của vợ tôi. Tôi không hiểu cô ấy cưới tôi về để làm gì? Để thỏa mãn tính hiếu thắng hay vì sĩ diện? Tôi phải làm sao để thoát khỏi cô ấy?
Theo Blogtamsu
Tôi ăn bám, còn bồ của chồng lại rất giỏi giang
Bao năm qua tôi chỉ ở nhà ăn bám chồng, còn chị ấy là người đứng sau mọi thành công của chồng tôi.
Tôi thừa nhận, tôi không phải là người đàn bà "ích phu lợi tử". Bao năm qua làm vợ anh, điều duy nhất tôi có thể làm là nấu cho anh và các con những bữa cơm mà có khi anh cũng chẳng có thời gian để ăn cùng. Còn chị ấy, người tình của chồng tôi, chị là nguồn lực, là cánh tay phải của anh giúp anh thăng tiến trong sự nghiệp. Tôi ngậm đắng nuốt cay chấp nhận chia chồng bao năm qua cũng vì điều này. Nhưng giờ đây, khi chị ấy quyết định có với chồng tôi một đứa con thì tôi thấy hạnh phúc mong manh này càng khó níu giữ hơn bao giờ hết.
Tôi bị bệnh tim từ nhỏ. Ông trời phú cho tôi một nhan sắc có thể nói là đẹp nhưng lại không cho tôi sức khỏe. Tuổi 24, tôi lên xe hoa về nhà chồng. Tôi và anh là mối tình đầu của tôi. Khi yêu, chúng tôi cũng đã định chia tay vài lần nhưng vì tôi không chịu nổi nên anh đã thương tình mà gắn bó với tôi suốt đời. Anh như một người đơn phương độc mã trong cuộc sống khi tôi giống như một con búp bê, chỉ để trưng bày chứ không thể đi làm kiếm tiền được.
Tôi quanh quẩn ở nhà để nấu cơm, giặt đồ. Tôi không làm được việc nặng. Ngày anh lấy tôi, anh cũng đã phải đấu tranh với ba mẹ rất nhiều bởi chẳng người làm cha, làm mẹ nào lại muốn con trai mình cưới một cô gái chẳng biết làm ăn gì, cũng không kiếm nổi tiền nuôi thân như tôi về để làm gánh nặng. Nhưng vì thương tôi bệnh tật, anh không nỡ bỏ tôi, anh quyết lấy tôi bằng được, bất chấp sự ngăn cản của gia đình.
Vì thương tôi bệnh tật nên anh đã vượt qua sự ngăn cản của gia đình để cưới tôi (Ảnh minh họa)
Chồng tôi là người có tài. Mặc dù không được sự hậu thuẫn của người thân nhưng một mình anh vẫn kinh doanh, làm ăn giỏi. Dần dần, anh trở thành chủ một công ty tư nhân làm ăn vô cùng phát đạt. Anh nuôi sống nhiều công nhân. Thực sự, tôi tự hào về chồng rất nhiều vì anh sống có tình, có nghĩa lại là người giỏi giang, thành đạt, lo được cho vợ con cuộc sống dư giả.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đều do một tay chồng tôi gây dựng lên cơ đồ. Nhưng rồi cách đây hơn 2 năm, tôi biết, sau lưng anh có bóng dáng một người phụ nữ. Và tất nhiên người đó không phải là tôi. Chị ấy làm cùng công ty với anh, là trợ lí nhưng cũng là người góp vốn giúp anh trong những phi vụ làm ăn. Nghe nói năm công ty chồng tôi gặp họa, chính chị ấy là người đã không những không rời bỏ anh mà còn đầu tư vốn để cứu công ty. Thời điểm đó, ai cũng coi chị ấy là ngu dại nhưng chị bất chấp tất cả để giúp chồng tôi. Có thể nói, mối quan hệ của họ đến giờ khăng khít mà chẳng cần một sự công nhận nào.
Tôi đau đớn vô cùng khi phát hiện ra chồng mình có quan hệ mật thiết với người đàn bà khác. Nhưng làm gì được khi tôi chỉ là kẻ vô dụng? Tôi chẳng những không giúp đỡ được chồng mà còn làm gánh nặng cho anh ấy. Nếu chị ấy là vợ anh, có lẽ chị ấy đã giúp anh được nhiều hơn nữa. Bao năm qua anh không bỏ tôi là vì anh thương tôi bệnh tật và mong muốn các con tôi có một gia đình đúng nghĩa mà thôi.
Tôi im lặng vì tôi sợ. Tôi không dám nói gì và vờ như mình không hề biết chuyện. Tôi cố gắng học cách nấu ăn ngon hơn, chăm sóc chồng chu đáo hơn, coi đó như một cách trả ơn cho chồng và hi vọng anh ấy không rời bỏ tôi. Những lần chồng về muộn, tôi biết anh ấy đi với người phụ nữ kia nhưng tôi không ghen. Cuộc đời tôi có được anh đã là một may mắn rồi, việc chia sẻ anh còn hơn là mất anh vĩnh viễn.
Tôi biết bao năm qua người tình của chồng tôi mới là người giúp anh ấy thành công trong cuộc sống (Ảnh minh họa)
Nhưng cuộc đời không như ta mong đợi. Cách đây hơn 1 tuần, chị ấy tìm tôi. Tôi thấy chị ấy có bụng to lắm rồi và không cần hỏi tôi cũng biết cái thai ấy là của chồng tôi. Chị ấy nói rằng chị mong tôi nghĩ lại, hãy buông tha cho anh ấy. Bao năm qua anh ấy sống bên tôi chỉ vì thương hại chứ không phải tình yêu. Nếu tôi đồng ý ly hôn, chị ấy và anh sẽ có trách nhiệm với cuộc sống của tôi, không để tôi phải khổ. Chị ấy cũng nói anh ấy mang ơn chị nên chắc chắn không bao giờ bỏ chị. Chỉ cần chị ấy muốn là anh đồng ý có con.
Chị cho tôi thời gian để suy nghĩ vì không muốn tôi mãi ôm giấc mộng này. Anh chị không chỉ có tình yêu mà còn là tình nghĩa và sự mang ơn nữa. So với tôi, chắc chắn anh sẽ trọng chị ấy nhiều hơn.
Bây giờ tôi đang nghĩ ngợi nhiều lắm. Thực sự tôi biết chị ấy cần thiết cho anh hơn mình rất nhiều. Tôi cũng đã làm gánh nặng cho chồng quá lâu rồi. Tôi cũng muốn buông xuôi để cho họ đến với nhau. Là một người phụ nữ, tôi hiểu việc không được sống bên người mình yêu khổ sở như thế nào. Hơn nữa, người tình của chồng tôi lại có ơn với anh nhiều quá. Nhưng nếu rời xa chồng, tôi không biết cuộc sống của mình sẽ ra sao khi mà bao năm qua tôi đã quen với việc đó.
Nếu tôi lợi dụng lòng thương hại của anh để bám riết, lấy các con và sự bệnh tật ra để níu kéo anh thì có phải tôi đã ích kỉ quá không?
Theo Khampha
Tâm sự: Đàn ông ở rể có phải thằng hèn? Thấy nhiều bạn tâm sự: khổ tâm khi đi ở rể, ở rể là hèn.......... Theo mọi người ở rể có hèn không? Theo tôi ở rể không hèn mà hành động và suy nghĩ của con người biến người ta thành. Tôi không hiểu mọi người quan niệm thế nào là hèn, nhưng theo tôi nghĩ, hèn hay không hèn không phải...