Khi nào bạn sẽ kết hôn ?
Trắc nghiệm: Khi đang đi bộ trên đường, bạn đột nhiên nhìn thấy có t.iền trên đất, nhưng phát hiện trên đường có 3.4 người đi bộ, muốn khom người xuống để nhặt lại cảm thấy xấu hổ. Lúc này trên đường sẽ có ít nhất bao nhiêu t.iền, bạn sẽ khom lưng để nhặt ?
A. Dưới 20 nghìn
B. 20 nghìn đến 200 nghìn
C. 200 nghìn đến 1 triệu
D. Trên 1 triệu
E. Bao nhiêu t.iền cũng không nhặt
Video đang HOT
Kết quả:
Đáp án A: Bạn không quan tâm người khác nói gì, nghĩ gì, nhìn gì, bạn hoàn toàn tin tưởng vào cảm giác và sự phán đoán của mình. Một khi yêu ai rồi, chấp nhận anh ấy rồi, bạn nhanh chóng bước vào hôn nhân. Bạn cũng thuộc loại người kết hôn sớm, khoảng tầm trên dưới 20 t.uổi là đã kết hôn.
Đáp án B: Bạn là người vững vàng, chắc chắn, tầm nhìn không quá cao, cũng không mộng tưởng về “chàng bạch mã”, “phượng hoàng”. Bạn có thể kết hôn trong độ t.uổi từ 20 – 25 t.uổi.
Đáp án C: Bạn có cách nghĩ của riêng mình, nhưng lại quan tâm đến cách nghĩ cách làm truyền thống. Đối với mỗi sự việc, bạn luôn muốn làm người khác vui lòng, bạn yêu cầu không quá cao. Độ t.uổi kết hôn khoảng từ 25 – 30 t.uổi.
Đáp án D: Tầm nhìn của bạn rất cao, đối với bạn thà thiếu còn hơn là tồi. Chỉ khi tìm được đối tượng phù hợp bạn mới xem xét đến điều kiện kết hôn, Bạn thuộc tuýp người kết hôn muộn, từ độ t.uổi 30 – 35 t.uổi.
Đáp án E: Bạn thuộc tuýp người trung thành với bản thân mình, bạn không vì yếu tố bên ngoài mà phá vỡ nguyên tắc của bản thân, vì thế bạn kết hôn tương đối muộn. Có thể sau này bạn trở thành một quý tộc độc thân vui vẻ.
Theo Socola
Chuyện chúng mình
Em đã chia tay anh bao năm nay rồi, không nhắc đến, không nói đến, cười nói vui vẻ với cuộc sống hàng ngày, nhưng chẳng thể quên được anh. Cái xóm núi nghèo nàn quê mình vẫn thế anh ạ, cái góc của những luống chè xanh, của những rặng cây cứ âm thầm, im ắng.
Qua nơi đó, em đã chẳng dám nhìn lâu, vì em sợ hình ảnh của một đôi trai gái nắm c.hặt t.ay nhau vừa đi vừa cười nói sau giờ học... 18 t.uổi đầu, em đã biết thế nào là đau khổ cùng cực khi biết tin anh bị bắt vì tội buôn m.a t.úy, em nén lòng không dám trách móc khi gặp anh qua tấm kính ở phòng gặp trại tạm giam, em nhủ lòng: " Anh ấy đang khổ, mình đừng trách móc, hay giận hờn gì...". Khi anh bị bắt em vẫn đang mải giận hờn anh, vào phòng thi đại học mà mắt vẫn sưng mọng, rồi không biết bao lần, cứ thành phố lên đèn, em lại đạp xe, đeo khẩu trang kín mít, vừa đi vừa khóc, không đếm được mình đã đi qua bao con đường. Em giống như con điên và em nghĩ lúc đó mình cũng sắp phát điên. Rồi thời gian dần trôi, em lại có những lúc tỉnh táo đến độ lá thư cuối cùng em viết cho anh có câu " Những gì đã qua hãy buông tay cho trôi vào quá khứ...".Và từ đó anh cũng không viết cho em bất cứ chữ nào nữa, em thầm nghĩ " vậy cũng tốt..."
Mọi việc rồi cũng qua đi, nhưng em biết trong lòng mình bão tố cứ cồn lên. Em đã tự bọc mình trong một cái chăn rất an toàn, rất êm ấm rồi anh ạ. Rồi em đi lấy chồng, ngày xuống thăm mẹ anh lần cuối cùng, bác bảo: " Ừ thì thôi số phận an bài thế rồi, bác cũng chẳng biết nói sao, mong con hạnh phúc. Lúc nào rỗi rãi, xuống chơi với bác con nhé". Bác càng tốt với em, em càng ngại ngùng, em chối bỏ anh, chối bỏ làm người thân của bác.
Anh nói với em, anh đã từng sống rất bất cần, vì anh không có nơi yêu thương để mong về, có chút tình yêu thì người ta cũng phủi vội phủi vàng và người ta đấy là em.
Em mong mỏi nhiều điều, và một trong những điều đó là mong anh sống khỏe mạnh, vững vàng... Anh bảo em: "Chuyện bọn mình chưa xong đâu". Đúng, chuyện bọn mình có đến hết cuộc đời này cũng không xong được, nhưng hai ngả đường đã xa nhau quá lâu rồi. Hai ngả đường đã được em cố tình tách ra, tại em nhiều, phải không?
Theo ĐSPL