Khi hạnh phúc đã rời xa
Bao nhiêu điều em muốn nói với anh bây giờ em không thể nói… (Ảnh minh họa)
Con người ta khi đánh mất một thứ gì đó mới chợt giật mình và nhận ra rằng nó quan trọng đến nhường nào…
Em cũng vậy! Khi anh đã thực sự rời xa em mãi mãi, mãi mãi chẳng là của em, em mới nhận ra rằng em yêu anh biết mấy. Anh yêu em từ lúc nào em cũng không hay, đơn giản vì em là người ích kỷ chỉ quen với sự quan tâm của người khác dành cho mình.
Một hôm khi đọc xong tin nhắn anh gửi em vô tình kéo xuống thì nhận được dòng chữ “Anh yêu em”, em kéo tất cả tin nhắn anh gửi thì đều có dòng chữ đó. Anh làm em bất ngờ quá, nhưng lúc đó tình cảm em dành cho anh chỉ đơn thuần là tình bạn không có gì là đặc biệt. Em đã làm anh đau khổ rất nhiều, em biết anh là người sống thiên về tình cảm và rất yếu đuối. Ba lần anh tỏ tình với em anh đều khóc trước mặt em, nhưng những điều đó vẫn không làm trái tim em rung động. Em nhắn tin “em xin lỗi anh vì em không thể yêu anh được, anh hãy đi tìm người con gái khác tốt hơn em, em biết điều đó là rất khó đối với anh lúc này nhưng em tin anh sẽ làm được”.
Từ ngày hôm đó em không còn nhận được những tin nhắn chúc ngủ ngon, chào buổi sáng mỗi ngày. Em chợt thấy buồn, em ngồi nhớ lại những buổi tối mình ngồi caffe, rồi có những buổi chiều anh đến trường đón em đi học về khi đó em vẫn hồn nhiên cười đùa với anh như hai người bạn có cùng sở thích. Có nhiều khi lên giường đi ngủ rồi em lại nhắn tin cho anh nói rằng em đói, anh không nói gì, em cũng thấy hơi bực mình, nhưng chỉ chưa đầy 10 phút anh đã gọi điện bảo em ra cổng, anh đưa cho em một đống đồ ăn và không quên dặn em phải ăn hết. Em cảm động lắm nhưng cũng chỉ biết cười và nói cảm ơn anh!!! Anh biết em thích đọc truyện, nhưng với anh đọc truyện là một thứ gì đó xa lạ, thế mà anh đã lang thang khắp các cửa hàng để tìm mua cho em những cuốn truyện hay… tất cả chỉ là anh muốn làm cho em thấy vui và được nhìn em cười…
Đã hai tháng trôi qua, trong em chợt thấy thiếu vắng một thứ gì đó, em cũng không hiểu được mình nữa, em ngồi nhớ lại những kỉ niệm của em và anh. Em thấy nhớ anh quá và đặt ra rất nhiều câu hỏi là tại sao bấy lâu nay anh không nhắn tin hay gọi điện cho em? Nhưng em giật mình khi nhận ra rằng chỉ cách đây 2 tháng thôi chính em là người nói anh đừng yêu em nữa, quên em đi cơ mà? Em thấy sợ quá, em sợ liệu anh có tha thứ cho em khi mà em làm cho anh đau khổ như thế, em sợ mình sẽ mất anh. Em đã biết em yêu anh từ đó…
Em không biết trân trọng những gì mình đang có, để ngày hôm nay đây em ân hận lắm… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em đã có dự định tối nay em sẽ gọi điện cho anh, rủ anh đến quán caffe quen thuộc vì đã 2 tháng rồi em chưa gặp anh, chỉ có 2 tháng thôi mà sao em thấy hồi hộp quá. Giật mình khi nghe thấy chuông điện thoại reo, em cứ ngỡ là anh, nhưng không phải hoá ra là của đứa bạn thân, tiếng nói của đứa bạn vang lên “mày biết chuyện gì chưa? Anh H yêu mày ngày trước, 2 tuần nữa là cưới đó, nhanh nhi?”. Em không tin vào tai mình, chân em không đứng vững, đầu em choáng váng quay cuồng, em đau quá. Để chứng minh điều đó em đã gọi điện cho anh và hẹn anh nói chuyện.
Lâu không gặp nhìn anh khác quá, chính em cũng không nhận ra, ánh mắt anh lảng tránh mỗi khi em nhìn anh, khuôn mặt buồn bã, mệt mỏi, em không nhận thấy trong anh niềm hạnh phúc như những người con trai khác khi sắp được kết hôn với người mình yêu. Cuối cùng anh cũng nói với em rằng anh sắp kết hôn, những điều đứa bạn nói với em là không sai, nhưng sao anh không cười mà thay vào đó em lại thấy nước mắt anh rơi. Em không kìm được nỗi đau trong em, em cũng đã khóc và không biết nói gì.
Bao nhiêu điều em muốn nói với anh bây giờ em không thể nói, những điều đó bây giờ còn ý nghĩa gì nữa đâu? Anh cầm tay em và nói “anh vẫn còn yêu em nhiều lắm, người anh yêu chỉ là em thôi, anh phải lấy vợ là để làm vừa lòng bố mẹ, vì bố mẹ chỉ có mình anh, và mong sớm cho cháu cho vui nhà”. Em chẳng biết mình phải làm gì bây giờ cả, em không thể khóc, vì nước mắt sẽ làm anh day dứt và đau khổ, nhưng em cũng không thể kìm nén lòng mình được khi mà trái tim em đang vụn vỡ, mọi thứ trong em sụp đổ. Em không thể trách ai, không thể trách anh bạc tình vì chính em là người bảo anh hãy rời xa em cơ mà, nếu có trách em chỉ trách mình ngu ngốc, khờ khạo không biết nắm giữ hạnh phúc khi hạnh phúc đang ở trong tầm tay. Em không biết trân trọng những gì mình đang có, để ngày hôm nay đây em ân hận lắm nhưng cũng chỉ biết ngồi nhìn hạnh phúc cứ mãi dần xa mà thôi…
Em đề nghị kể từ ngày hôm nay anh hãy xoá số điện thoại của em đi, em cũng sẽ làm vậy, việc tốt nhất mà em và anh nên làm lúc này là quên nhau đi. Anh phải có trách nhiệm với quyết định của mình, không được phụ lòng bố mẹ và chị ấy, đừng làm tổn thương ai nữa. Anh hãy sống hạnh phúc anh nhé, hãy sống thật tốt, đừng nghĩ về em nữa. Anh sống vui vẻ hạnh phúc thì em mới không cảm thấy mình có lỗi. Em cũng sẽ không buồn nữa đâu, rồi em sẽ bước đi trên con đường mới, sẽ có một ngày em lại tìm thấy được một người yêu em như anh đã từng yêu, em cũng sẽ hạnh phúc anh ạ. Em xin lỗi vì ngày anh cưới em sẽ không đến. Anh đừng giận em nhé!!! Hãy hiểu cho em.
cherry_kt11@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Khổ sở vì bạn trai ít hơn bảy tuổi
Khi biết bạn trai ít hơn tôi bảy tuổi, bố mẹ tôi đã ra sức phản đối và không cho chúng tôi có cơ hội gặp gỡ nhau... Nhưng suốt một năm, thấy người tôi phờ phạc, tâm trạng buồn chán, bố mẹ đã quyết định gọi anh đến để "thẩm vấn" về chuyện tình cảm của hai chúng tôi...
Ngày trước, cũng giống như bao người con gái khác, tôi luôn mơ ước sau này có một người chồng yêu thương, chăm sóc và chung thủy với tôi. Là một người con gái mơ mộng, yếu đuối nên tôi rất sợ bị tổn thương vì gặp phải người đàn ông không tốt. Chính vì điều đó mà mãi đến năm 28 tuổi, tôi mới có mối tình thứ hai, mặc dù tôi rất xinh xắn. Sau mối tình đó tôi cảm thấy như mình không có duyên số để có thể gặp được một người đàn ông như tôi mong muốn, mặc dù tôi không cần một người đàn ông đẹp trai, giàu có như tiêu chuẩn của những cô gái khác.
Nhưng một năm sau đó, không biết duyên số lại đưa đẩy thế nào mà tôi lại gặp "anh". Ấn tượng đầu tiên về anh là một người con trai cuốn hút nhưng với tôi chỉ có thế, sau đó tôi cũng không để ý gì đến anh nữa và dường như anh cũng thế.
Sau một thời gian, khi tiếp xúc với anh nhiều hơn thì tôi nhận thấy anh thật sự không như tôi nghĩ, mà ngược lại, mặc dù mới 22 tuổi nhưng anh lại rất chững chạc, hiền lành và tốt bụng. Chính vì điều đó mà nhìn anh có vẻ già trước tuổi, còn tôi thì do biết quan tâm, chăm sóc sắc đẹp cho nên dù đã 29 tuổi nhưng nhìn tôi trẻ hơn cái tuổi của mình khá nhiều.
Dần dần vì một số lí do mà tôi và anh trở nên thân thiết với nhau hơn. Và dường như duyên số sắp đặt, cả tôi và anh đều nảy sinh tình cảm dành cho nhau. Lúc này, cuộc sống của tôi dường như rối tung lên, tôi lo lắng, buồn bã và trách số phận tại sao lại trớ trêu như vậy? Tại sao anh lại ít hơn tôi những bảy tuổi? Anh thì bình tĩnh hơn, anh khuyên tôi nên suy nghĩ lại cho thật kỹ và hãy hỏi ý kiến gia đình vì chuyện này thật sự không đơn giản như chúng tôi nghĩ và sẽ vấp phải rất nhiều trở ngại từ phía gia đình hai bên.
Tại sao anh lại ít hơn tôi những bảy tuổi?
Đúng như dự đoán, khi đem chuyện nói với gia đình tôi thì cả nhà đã phản ứng rất gay gắt và không một ai đồng ý cả. Tôi đã khóc rất nhiều, buồn bã, chán nản... và trách tại sao ông trời lại nhẫn tâm với tôi như thế? Tại sao đã cho tôi một người để yêu thương thì sao không giúp tôi thuyết phục được mọi người trong gia đình chứ?
Nhưng thật may mắn vì hơn một năm trôi qua, anh vẫn yêu tôi, vẫn chờ đợi tôi trở về bên anh như ngày trước... Và anh cũng muốn chứng minh cho bố mẹ tôi biết rằng, chúng tôi yêu nhau thật lòng và muốn sống với nhau cả đời, chứ không phải yêu đương kiểu trẻ con nữa.
Sau một thời gian thấy tôi buồn bã, mất ăn mất ngủ, bố mẹ tôi đã gọi anh đến để "hỏi chuyện". Hai hơn hai tiếng đồng hồ "tra tấn" anh, bố mẹ tôi đã đồng ý cho phép hai đứa yêu nhau... nhưng với điều kiện là phải cưới sớm vì tôi không còn trẻ để chờ đợi anh được nữa.
Những tưởng mọi chuyện đã êm xuôi thì lúc này lại bắt đầu xuất hiện những lời dị nghị của mọi người xung quanh. Và sau đó, tôi nhận được rất nhiều lời khuyên từ những đồng nghiệp của mình, nào là "Sau khi sinh, cô sẽ già hơn cậu ấy cho xem. Rồi khi đó, đừng hỏi tại sao cậu ta chán em nhé!"; "Sau này sống với nhau được vài năm, cô già hơn cậu ta... thì cớ sao cậu ta không ngoại tình? Lúc đó, chỉ có cô mới là người đau khổ nhất mà thôi"... Tôi cảm thấy kiệt sức và không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa... Tôi đã sợ hãi và suy sụp tinh thần ngay sau đó, tôi muốn chia tay anh để chấm dứt tình trạng này...
Tại sao em không tin vào tình yêu của anh khi suốt hơn một năm qua, anh đã chờ đợi em khổ sở như thế nào
Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Anh đau đớn nhìn tôi rồi hỏi "Tại sao chúng mình đã vượt qua bao nhiêu chuyện trong suốt thời gian qua, vậy sao giờ em lại yếu đuối như vậy? Tại sao em không tin vào tình yêu của anh khi suốt hơn một năm qua, anh đã chờ đợi em khổ sở như thế nào... dù em không chịu gặp anh nổi một lần? Và em biết đấy, hai gia đình ra sức ngăn cấm nhưng giờ đây, mọi người cũng đều vun vén cho tình yêu và hạnh phúc của chúng mình đấy thôi".
Tôi lại xin anh cho tôi một thời gian để suy nghĩ lại mối quan hệ của chúng mình. Sau bao ngày suy nghĩ, tôi cảm thấy mình không thể sống thiếu anh. Nếu chia tay anh để lấy một người đàn ông lớn tuổi hơn mình thì chắc gì, tôi đã hạnh phúc hơn khi lấy anh, người con trai tôi yêu và hết mực quan tâm, chăm sóc cho tôi? Vì thế, tôi đã quyết định, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi vẫn luôn ở bên anh, đặt hết niềm tin vào anh, tình yêu duy nhất của cuộc đời tôi.
Tôi lại xin "anh" một thời gian suy nghĩ và "anh" đồng ý. Sau khi suy nghĩ hết lại mọi thứ tôi cảm thấy không thể sống thiếu "anh", nếu chia tay "anh" để cưới một người bằng hoặc lớn tuổi hơn tôi thì cũng chưa chắc là tôi sẽ hạnh phúc khi tôi gượng ép đến với họ, và chắc gì những người bằng hoặc lớn hơn tôi lại yêu thương tôi hơn "anh", sẽ không mèo mỡ lăng nhăng ? Vì vậy tôi đã tự nhủ với lòng lần này tôi sẽ quyết tâm, tôi sẽ đặt hết niềm tin vào anh.
Với cuộc sống hiện tại, tôi thấy mình thật may mắn vì đã vượt qua được tất cả những khó khăn và thách thức trong cuộc sống để đến với anh. Chúng tôi đã vượt qua được dư luận, vượt qua được miệng lưỡi thế gian... và quan trọng hơn, chúng tôi đã vượt qua được chính mình. Giờ đây, sau mười năm thành chồng thành vợ, chúng tôi đã có với nhau hai đứa con thật xinh xắn. Còn tôi, nhờ được chồng yêu thương, chăm sóc và có một cuộc sống hạnh phúc nên tôi trẻ hơn rất nhiều so với cái tuổi xấp xỉ bốn mươi của mình. Bây giờ, chẳng còn ai rỗi rãi để bàn chuyện của hai vợ chồng tôi như trước... mà trái lại, họ rất ngưỡng mộ và ghen tị với hạnh phúc của hai chúng tôi.
Tôi thấy mình thật may mắn vì đã vượt qua được tất cả những thử thách trong cuộc sống để đến với anh.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết ra câu chuyện của mình... nhưng tình cờ, tôi đọc được rất nhiều câu chuyện của các bạn giống như của tôi ngày trước. Người thì đang đau khổ vì sự ngăn cấm của hai gia đình, người thì lo sợ sau này mình sẽ già hơn nên bị chồng chán... Nhưng với tôi, trải qua bao nhiêu sóng gió của cuộc đời, tôi khuyên các bạn nếu như yêu nhau thật sự, cảm thấy người ấy rất đáng tin cậy và yêu thương mình thì hãy cho người ấy một cơ hội, cũng như cho bạn một cơ hội... Vì chưa hẳn những người đàn ông tiếp theo sẽ yêu thương và hết lòng vì bạn như người yêu hiện tại của mình đâu.
Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định hạnh phúc cả đời của mình, bạn nhé! Đừng vội vàng quyết định để rồi sau này sẽ phải hối hận vì không lấy người đàn ông mình yêu thương và luôn sẵn lòng vì mình trong bất cứ hoàn cảnh nào!
Chúc các bạn trẻ luôn sáng suốt và tìm thấy hạnh phúc trong cuộc đời mình!
Nocturne (Theo Bưu Điện Việt Nam)